27

Hôm nay, bạn thân tôi kích động kéo tôi lại, nhỏ giọng nói:

“Vân Vân, cậu có nghe tin chưa? Tổng giám đốc mới của Tập đoàn Tiêu thị đã tài trợ cho trường mình xây một tòa nhà! Chiều nay, anh ấy còn sẽ tham dự đại hội toàn trường đó!”

“Chỉ là có người tài trợ xây nhà thôi mà, có gì đáng kích động?”

Bạn thân tôi thấy tôi chẳng biết gì, vội vàng giải thích:

“Chắc cậu chưa nghe nói đâu, tổng giám đốc mới nghe bảo là cực kỳ trẻ, lại cực kỳ đẹp trai!”

Tôi trong lòng chẳng mấy quan tâm.

Đúng lúc đó, Tiêu Thần nhắn tin cho tôi, hỏi buổi chiều tôi có rảnh không.

Tôi liền kể cho anh ấy chuyện chiều nay phải họp toàn trường, tiện thể trêu thêm một câu:

“Tổng giám đốc đó có đẹp trai đến đâu cũng không đẹp trai bằng anh!”

Tôi không cần đoán cũng biết Tiêu Thần chắc chắn sẽ rất vui khi đọc được tin nhắn này.

Anh ấy vẫn khiêm tốn như mọi khi.

Nhắn lại cho tôi:

“Chưa chắc đâu, có thể tổng giám đốc đó thật sự rất đẹp trai.”

Tôi cực kỳ thích kiểu đáng yêu tự khiêm nhường như vậy của Tiêu Thần, rõ ràng đẹp trai đến mức khiến người ta không nhắm nổi mắt, vậy mà anh ấy lại chẳng tự biết chút nào!

28

Buổi chiều.

Đại hội toàn trường.

Chúng tôi ngồi ở hàng ghế khá gần phía trước.

Hiệu trưởng đang phát biểu dài dòng buồn ngủ.

Tôi lơ mơ sắp ngủ gật thì bị tiếng hét chói tai của bạn thân và mấy nữ sinh xung quanh làm cho giật mình tỉnh dậy.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Bạn thân tôi siết chặt cánh tay tôi, lắc mạnh, hét lớn:

“A a a a! Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mất!”

“Không đúng! A a a a! Vân Vân, tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu thị đó sao lại giống hệt chồng cậu vậy!!”

Chồng tôi?

Tôi lập tức nhìn lên sân khấu.

Lúc này, trên sân khấu là một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, mặc vest chỉnh tề, khí chất cao quý.

Anh ấy có khuôn mặt góc cạnh, đeo kính gọng vàng, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đẹp trai vô song, khí chất cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ một ánh nhìn lạnh lùng quét qua khán đài đã khiến tất cả mọi người vô thức im lặng.

Tôi hoàn toàn ngây người.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiêu Thần mặc vest, đeo kính gọng vàng, thật sự quá quyến rũ.

Bình thường anh ấy ăn mặc đơn giản đã đủ đẹp trai rồi, hôm nay lại toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục, lại càng thu hút hơn.

Tôi ngơ ngác nhìn Tiêu Thần trên sân khấu, giọng nói lạnh lùng, từ tốn của anh ấy vang lên trong hội trường.

Lúc này anh ấy thật sự rất quyến rũ, tôi thấy mấy nữ sinh xung quanh kích động đến mức nắm chặt tay lại cắn vào lòng bàn tay.

“Vân Vân, đó là bạn trai cậu đúng không? Bạn trai cậu là tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu thị sao? Nhưng tại sao trước đây cậu ấy lại ăn mặc như công nhân bốc vác thế?”

Câu hỏi của bạn tôi kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi hoàn toàn mù mờ.

Tiêu Thần… sao lại là tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu thị?

Tôi còn chưa nghĩ ra.

Trên sân khấu, ánh mắt của Tiêu Thần đột nhiên dừng lại trên người tôi.

“Thật ra, lý do tôi quyết định tài trợ tòa nhà thí nghiệm cho trường là vì vợ tôi, Tô Vân, đang học ở đây. Tôi rất cảm ơn nhà trường đã chăm sóc và bồi dưỡng cho vợ tôi.”

Tôi chết lặng tại chỗ.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn tôi.

Bao gồm cả Phương Việt và Cố Thanh, trong mắt họ là sự kinh ngạc không thể che giấu.

29

Tiêu Thần vẫn đang phát biểu trên sân khấu.

“Có lẽ các bạn không biết, tôi và vợ tôi lần đầu gặp nhau, chính là ở cổng trường này.”

“Ngày hôm đó, tôi gặp tai nạn giao thông, những người xung quanh đều sợ phiền phức, chỉ đứng đó xem. Chỉ có cô ấy, mặc kệ chiếc váy trắng bị nhuốm đầy máu, đã cố gắng giữ chặt vết thương ở chân tôi, lo lắng chờ xe cấp cứu đến.”

Tôi nghe mà sững sờ.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Người gặp tai nạn ở cổng trường ba năm trước, toàn thân bê bết máu, hóa ra chính là Tiêu Thần?!

Lúc này anh ấy tiếp lời:
“Nghe nói vì tôi làm việc ở công trường mà vợ tôi bị người ta cười nhạo. Tôi muốn hỏi, các bạn biết làm việc ở công trường một tháng có thể kiếm được bao nhiêu không?”

“Hy vọng sau này các bạn bước vào xã hội, cũng có thể kiếm được nhiều tiền như tôi, để có thể mua trà sữa cho Vân Vân mà không cần đắn đo, sẵn sàng cho thêm tám phần trân châu!”

“Cuối cùng, vợ ơi, chúng ta về nhà nhé?”

Toàn bộ ánh mắt trong hội trường lập tức dồn về phía tôi.

30

Tiêu Thần nắm tay tôi, đưa tôi về căn hộ.

Suốt quãng đường, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Tiêu Thần lén lút quan sát tôi, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng.

Vừa thấy tôi định mở miệng, anh ấy lập tức lên tiếng xin lỗi.

Nhưng rồi, cả hai chúng tôi đồng thanh:

“Ba năm trước, làm sao anh biết người cứu anh là em? Lúc đó anh chẳng phải đã mất ý thức rồi sao? Em nghĩ mãi vẫn không hiểu được.”

“Vân Vân, xin lỗi, anh không cố ý giấu thân phận thật với em, chỉ là sợ em nghĩ anh đang lừa em. Em có thể giận, có thể không thèm để ý đến anh, nhưng… đừng ly hôn với anh, được không?”

Cả hai chúng tôi đều sững lại.

Ngay sau đó, chúng tôi đồng thanh lần nữa:

“Tại sao phải giận chứ? Em cũng chưa từng chủ động hỏi mà.”

“Vân Vân, em không trách anh vì đã giấu chuyện này sao?”

Nói xong, cả hai cùng bật cười.

Tiêu Thần ôm chặt tôi vào lòng.

Tôi hỏi anh ấy:

“Anh là tổng giám đốc, sao còn phải đích thân đi làm ở công trường?”

Tiêu Thần khẽ thở dài như nhớ ra điều gì.

“Tất cả là tại anh hai của anh. Trong nhà anh có một truyền thống, ai vào công ty cũng phải bắt đầu từ công trường. Anh hai của anh hồi còn học đại học, cuối tuần cũng phải đi thực tập ở công trường, cuối cùng bị chị dâu anh để ý rồi ‘nhặt’ đi luôn.”

“Anh cũng không ngoại lệ, phải làm công trường. Chỉ là anh làm mấy năm vẫn chưa có ai ‘nhặt’ anh, ba anh mới bảo, cho dù anh làm tổng giám đốc chi nhánh, cũng phải tiếp tục làm công trường cho đến khi có người ‘nhặt’ anh mới thôi.”

“Vân Vân, may mà em đã đến nhặt anh, anh cứ tưởng cả đời này sẽ phải làm công trường rồi chứ.”

Tôi nghe mà ngẩn ngơ.

Ba của Tiêu Thần… thật biết cách “chơi khăm” con trai mình.

31

Hai tháng sau, khi tôi sắp tốt nghiệp, ba mẹ tôi cuối cùng cũng trở về sau chuyến công tác dài ngày.

Tôi lập tức dẫn Tiêu Thần về nhà hỏi họ có phải đã biết thân phận thật của Tiêu Thần từ lâu không.

Ba mẹ tôi thừa nhận, nói rằng Tiêu Thần đã trực tiếp đến tìm họ để thẳng thắn mọi chuyện.

Anh ấy cam kết cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi.

Mẹ tôi còn lén nói với tôi, dự án lớn ở thủ đô lần này chính là sính lễ của ba mẹ Tiêu Thần tặng cho tôi.

Dự kiến sau khi hoàn thành, lợi nhuận sẽ đạt mười tỷ tệ.

Tôi hít sâu một hơi.

Ba mẹ tôi nói, bây giờ tôi và Tiêu Thần đã đăng ký kết hôn, có được người con rể tốt như vậy, họ chỉ mong có thể lập tức công khai cho cả thế giới biết.

Vừa đợi tôi tốt nghiệp là sẽ thúc giục tổ chức hôn lễ ngay.

32

Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác chấn động khi lần đầu tiên gặp gia đình Tiêu Thần.

Ba mẹ anh ấy trẻ quá, trông còn chưa đến ba mươi tuổi.

Anh trai chị gái của anh ấy cũng cực kỳ đẹp, đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy tự ti.

Chính khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu tại sao trước đây Tiêu Thần từng nói, trước khi gặp tôi, trong lòng anh ấy chỉ có mẹ và chị gái là phụ nữ.

Bởi vì tôi chưa từng gặp ai có khí chất đặc biệt và đẹp như vậy.

Mẹ của Tiêu Thần đẹp đến mức như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ quanh người.

Chị gái Tiêu Thần là một nữ thần khí chất lạnh lùng, đang thảnh thơi đùa nghịch những chiếc lá nhân sâm trong chậu cây bên cạnh.

Nhìn thế nào cũng khiến người khác không thể rời mắt.

So với họ, những cô gái khác hoàn toàn không có chút tự tin nào.

Điều làm tôi bất ngờ hơn chính là ba của Tiêu Thần – Tiêu Thiên Trạch – còn thú vị hơn cả Tiêu Thần.

Ông ấy rất chân thành cảm ơn tôi đã “nhặt” được con trai ông ấy.

Ông còn nói Tiêu Thần kiên quyết muốn phát triển ở Hải Thị, thật ra là để được gặp tôi.

Nói đến đây, ông còn không vui mà hừ lạnh:

“Tôi đường đường là Tiêu Thiên Trạch, vậy mà con trai tôi không dám chủ động theo đuổi cô, đúng là làm mất hết mặt mũi tôi. Tôi đã nghĩ, nếu năm sau nó còn chưa được cô nhặt về, tôi sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà, cho nó sang nhà cô làm trâu làm ngựa luôn.”

Tôi sững sờ.

Tiêu Thần… nghe có vẻ cũng hơi thảm nhỉ.

Khiến tôi càng muốn yêu thương anh ấy thật nhiều.

33

Ngày tổ chức hôn lễ.

Rất long trọng.

Truyền thông đều gọi đây là hôn lễ hoành tráng nhất Hải Thị trong những năm gần đây.

Toàn bộ hôn lễ đều do Tiêu Thần sắp xếp rất chu đáo, không để tôi phải mệt mỏi chút nào.

Điều khiến tôi bất ngờ là Cố Thanh cũng đến tận nơi tặng quà cưới cho tôi.

Anh ấy nói với tôi một câu:

“Bây giờ tôi mới hiểu, vì sao em lại chọn Tiêu Thần. Cậu ấy thật sự đã thực hiện được lời hứa trước kia, cho em một hôn lễ lớn nhất Hải Thị. Chúc em hạnh phúc.”

Tôi bình thản nói: “Cảm ơn anh.”

Thật ra tôi cũng chẳng còn cảm giác gì với những lời của Cố Thanh.

Bởi vì anh ấy không biết, Tiêu Thần tốt với tôi đến mức nào.

Dù không có hôn lễ long trọng này, Tiêu Thần trong lòng tôi vẫn là duy nhất.

Giữa vô số lời chúc phúc, tôi và Tiêu Thần trao nhẫn cho nhau.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian.

[ Hoàn]