Tưởng rằng đã tránh được rắc rối, nhưng đằng sau bỗng vang lên giọng nói lả lướt của một cô gái: “Em gái nhỏ, chị đây hết tiền mua thuốc rồi, hay là cho chị mượn chút tiền tiêu chơi đi?”

Tôi mím môi, lặng lẽ lấy tờ 50 tệ từ trong cặp ra đưa cho cô ta.

Cô ta nhận lấy tờ tiền, tỏ vẻ chán ghét, đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”

Tôi buồn bã đáp khẽ: “Ừm.”

“Em gái nhỏ, ngày mai gặp lại ở chỗ này nhé, đừng quên đấy.” Cô ta cười, phả một làn khói thuốc về phía tôi.

Ba người họ vừa định rời đi thì một nam sinh bất ngờ chặn trước mặt, gương mặt lạnh lùng: “Để lại tiền.”

Nam sinh có vẻ ngoài dữ tợn, cách đánh liều mạng của cậu ta khiến ba cô gái sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Dưới ánh đèn mờ, cậu ta liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.

“Ơ… có thể cho tôi hai tệ được không? Tôi không có tiền đi xe buýt.” Thấy cậu ta càng lúc càng đi xa, tôi không nhịn được cất tiếng gọi.

Cậu ta khẽ cười khẩy, cuối cùng cũng móc hai tệ đưa cho tôi: “Về nhà nhớ nói với ba mẹ, đừng ngốc nghếch để người ta tống tiền như vậy.”

“Vâng, cảm ơn.”

Sau khi cậu ta rời đi, tôi cầm hai tệ, lên xe buýt về nhà.

Về đến nhà, Giang Hàng đang xem TV, vừa thấy tôi liền nói: “Giang Khê, lát nữa nếu họ hỏi, cậu cứ nói là đi chơi nhà bạn.”

Tôi giả vờ không nghe thấy, trực tiếp về phòng.

Lúc ăn tối, mẹ Giang không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Khê à, có bạn tốt là chuyện vui, nhưng lần sau nếu đi chơi nhà bạn, nhớ nói với gia đình, nếu không chúng ta sẽ rất lo lắng.”

Thấy ba Giang cũng tỏ vẻ không hài lòng, tôi đang định giải thích thì Giang Hàng đã cắt lời: “Mẹ, sau này cứ để cô ấy tự về đi! Mẹ không biết hôm nay con đợi cô ấy ở cổng trường bao lâu đâu.”

Giang Hàng ra vẻ oan ức, như thể tôi mới là người có lỗi.

“Giang Hàng căn bản không hề đợi con, con về trễ là vì bị người ta tống tiền.”

Câu nói của tôi khiến cả phòng ăn lập tức im bặt.

Tôi nói tiếp: “Nếu mọi người không tin cũng không sao, ngày mai con sẽ tự đến đồn cảnh sát báo án.” Nói xong, tôi đứng dậy bỏ đi.

Vì đã nói dối, Giang Hàng bị ba Giang đánh một trận.

Cậu ta tức giận chạy đến tìm tôi chất vấn: “Giang Khê, cậu nhất thiết phải đẩy người khác vào chỗ chết thế sao? Duy Nhất còn nói cậu là người tốt, nhưng xem ra cậu thật độc ác.”

“Giang Hàng, tất cả những gì cậu làm chẳng phải chỉ vì sợ tôi sẽ đuổi Giang Duy Nhất đi sao? Nếu vậy thì tôi cũng nói thẳng với cậu, tôi sẽ không đuổi cô ấy đi, mong rằng từ nay cậu cũng đừng quấy rầy tôi nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Đôi khi, huyết thống cũng không bằng sự gắn bó bên nhau từ nhỏ, cậu ta chỉ là anh trai của Giang Duy Nhất.

Ba cô gái kia sau khi bị cảnh cáo đã không dám xuất hiện nữa, còn cậu nam sinh cao gầy hôm đó, tôi cũng không gặp lại lần nào.

Mặc cho mẹ Giang nhiều lần khuyên nhủ, nhưng từ đó tôi vẫn kiên quyết tự đi xe buýt về nhà.

Giang Hàng cũng giữ đúng lời hứa của chúng tôi, không gây phiền phức cho tôi nữa. Chúng tôi chỉ là những người xa lạ có chung huyết thống.

Là học sinh chuyển trường vào năm hai cấp ba, tôi bắt đầu dần hòa nhập với lớp mới và kết bạn được với một vài người bạn tốt.

Nhưng vì sự chênh lệch lớn về chất lượng giáo dục giữa thị trấn nhỏ và thành phố lớn, thành tích mà tôi từng tự hào giờ chẳng đáng là gì.

Để theo kịp chương trình học, tôi không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.

“Tiểu Khê, mới khai giảng thôi, con không cần phải ép mình quá đâu.” Mẹ Giang đưa cho tôi một ly sữa, trước khi rời đi vẫn không quên nhắc nhở.

Tôi cắm đầu vào làm bài tập, khẽ đáp: “Vâng, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ.”

Vì ngày nào cũng vùi đầu học hành, Giang Hàng châm chọc tôi là mọt sách.

Cuối tuần hôm đó, tôi đang ôn bài trong phòng thì dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.

Tôi bước ra khỏi phòng, vừa vặn chạm mặt ánh mắt đào hoa của một nam sinh.

Cậu ta vẫy tay với tôi, nở nụ cười bất cần: “Chào em gái nhé!”

Dưới ánh mắt gợi ý của cậu ta, mọi người dưới lầu đều quay sang nhìn tôi, trong đó có một cô gái nhìn tôi với vẻ thù địch.

“Tiểu Khê, anh hai mời bạn về nhà chơi, em có muốn xuống cùng không?” Thấy không khí có phần gượng gạo, Giang Duy Nhất vội vàng lên tiếng.

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không, các anh chị chơi vui nhé, chỉ cần nói nhỏ một chút là được.”

Không biết tôi nói gì khiến Giang Hàng khó chịu, cậu ta lạnh lùng cười khẩy, châm chọc: “Giang Khê, ba mẹ không có ở nhà, cậu không cần phải giả vờ nữa được không?”

Không muốn tranh cãi với cậu ta, tôi liền quay vào phòng thu dọn sách vở, chuẩn bị đến thư viện học bài.

Khi đi ngang qua Giang Hàng, cậu ta mỉa mai: “Đây là cậu tự đi đấy nhé, đừng có mà mách với ba mẹ nữa.”

Tôi không đáp lại, dưới ánh mắt của mọi người, lặng lẽ rời khỏi nhà.

Không còn những lời châm chọc, mỉa mai của Giang Hàng, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được chút nhẹ nhõm.

Buổi trưa, tôi đến một tiệm mì gần thư viện.

“Chúc bạn ngon miệng.” Một giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra cậu ấy chính là nam sinh đã cho tôi tiền hôm trước.

Cậu ấy đặt bát mì xuống rồi vội vàng rời đi, rõ ràng là đã không còn nhớ tôi.

Nam sinh ra ngoài giao đồ ăn, không hiểu sao tôi lại ăn bữa đó rất lâu, lâu đến mức chủ quán cũng bắt đầu nghi ngờ.

“Cô bé, cháu thích Trần Lễ à?”

Thì ra cậu ấy tên là Trần Lễ.

Thấy chủ quán nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc, tôi vội vàng phủ nhận: “Hôm trước cậu ấy từng giúp cháu, cháu chỉ muốn cảm ơn thôi ạ.”

“Thích Trần Lễ cũng không có gì phải xấu hổ, thằng bé tuy không có tiền, nhưng rất thông minh, lại nghĩa khí, cô bé, cháu có mắt nhìn đấy.” Chủ quán gật đầu khen ngợi.

Thấy hiểu lầm ngày càng sâu, tôi chỉ còn cách rời khỏi.

Ai ngờ vừa ra đến cửa thì đụng phải Trần Lễ vừa quay về.

Cậu ấy bị tôi đâm vào khẽ rên một tiếng, lúc này tôi mới để ý cánh tay cậu ấy đầy máu.

“Cậu… cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Trán cậu ấy đẫm mồ hôi, rõ ràng là đang rất đau.

Nghĩ đến tiệm thuốc gần đó, tôi để lại một câu “Đợi tôi một lát” rồi vội vàng rời đi.

Tôi nhanh chóng quay lại với bông băng và cồn sát trùng, thấy cậu ấy vẫn đang dọn bàn, hoàn toàn không để tâm đến vết thương trên cánh tay mình.

“Cho cậu.” Tôi đưa cho cậu ấy băng gạc và cồn sát trùng.

Nam sinh nhìn tôi một cái, nhưng không nhận.

Sợ cậu ấy không nhớ ra mình, tôi vội giải thích: “Hôm trước cậu từng giúp tôi đuổi mấy người xấu, còn cho tôi hai tệ, cậu còn nhớ không?”

“Không nhớ, cô đi đi!” Cậu ấy vẫn chăm chú lau bàn, áo sơ mi thấm ướt mồ hôi dính chặt vào người.

Đến năm giờ rưỡi chiều, Trần Lễ cuối cùng cũng tan ca.

Tôi chạy đến trước mặt cậu ấy, chỉ vào túi thuốc trên tay: “Tôi giúp cậu bôi thuốc nhé!”

Thời tiết quá nóng, vết thương trên cánh tay cậu ấy đã bắt đầu mưng mủ.

Cậu ấy đã mệt mỏi cả ngày, giờ cũng không còn sức mà tranh cãi với tôi, ngoan ngoãn để tôi xử lý vết thương.

“Tôi tên là Giang Khê.” Vừa băng bó cho cậu ấy, tôi vừa giới thiệu.

Cậu ấy không nói gì, tôi ngẩng đầu nói tiếp: “Tôi biết cậu tên là Trần Lễ.”

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Lễ nhìn tôi chằm chằm, dường như không hiểu được hành động của tôi.

“Cậu đã giúp tôi.”

“Hứ, tôi không phải người tốt đâu, loại ngoan ngoãn như cô tốt nhất nên tránh xa tôi.”

Trần Lễ cầm chai nước khoáng bên cạnh, ngửa đầu uống một hơi.

Tôi lắc đầu: “Cậu cho tôi hai tệ, người xấu sẽ không làm như vậy.”

Trần Lễ không nói gì, sau khi tôi băng bó xong, cậu ấy cảm ơn rồi quay người rời đi.

“Trần Lễ, cậu có đói không?” Tôi đuổi theo, nghĩ chắc cậu ấy lại sẽ sĩ diện nên tôi trực tiếp nhét cái sandwich vừa mua vào tay cậu ấy rồi chạy mất.

Kể từ hôm đó, mãi đến ngày trường tổ chức đại hội thể thao, tôi mới lại gặp cậu ấy.

Bạn cùng bàn kéo tôi đi xem thi đấu, kết quả lại đụng ngay Giang Hàng đang đi tới.

Vừa thấy tôi, cậu ta lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng lướt qua tôi.

“Giang Hàng, em gái cậu kìa.” Nam sinh bên cạnh cậu ta trêu ghẹo, huých khuỷu tay vào người cậu ta.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Em gái cái đầu mày, cút đi.” Giang Hàng đẩy cậu ta ra, bực tức bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, chỉ thấy buồn cười, cậu ta thật sự ghét tôi đến vậy sao.

Ngay sau đó, cuộc thi chạy 100m nam khối 12 chính thức bắt đầu, Giang Hàng cũng tham gia, tôi đang định rời đi thì ánh mắt vô tình bắt gặp một nam sinh đứng ở làn ngoài cùng.

Sự xuất hiện của Trần Lễ khiến tôi hơi bất ngờ, cậu ấy mặc đồng phục màu xanh lam, trông rất lạc lõng giữa đám đông.

Khi về đích, mọi người đều được bạn bè quan tâm, Giang Hàng – nhân vật nổi bật của khối 12 – càng được vây quanh như ngôi sao, chỉ có Trần Lễ là chẳng ai để ý.

Cậu ấy bình thản đứng một bên, nhìn đám đông hò reo thuộc về người khác, có vẻ như đã quá quen với cảnh này.

“Trần Lễ, cho cậu này.” Tôi đi đến bên cậu ấy, đưa cho cậu một chai nước.

Cậu ấy sững người, nhìn tôi chằm chằm, trong mắt chứa thứ cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.

Một lúc sau, cậu ấy mới nhận lấy, uống ừng ực.

Lúc này, Giang Hàng ở không xa đột nhiên hét lớn: “Giang Khê, qua đây.”

Tôi không để ý đến cậu ta, rời đi cùng Trần Lễ.