Thấy cô ấy càng nói càng bay xa, tôi vội vàng ngăn lại.

Nhưng ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi, vẫn chầm chậm nhú lên thêm một chút.

Hôm đó tôi vẫn không gặp được Hướng Lương Chi, sau vài lần thoáng qua, anh lại biến mất khỏi cuộc sống tôi.

An Huyền nói rất đúng, nếu tôi không chủ động, có lẽ cả đời này chúng tôi sẽ không còn cơ hội giao nhau nữa.

Chuyện gì cũng do con người quyết định, dù là tình cảm, tôi cũng không nên mãi ngồi đợi.

Tôi nằm trên giường, cứ nhìn đi nhìn lại WeChat của Hướng Lương Chi.

Ảnh đại diện của anh là một hình totem màu xám, có sừng, bên trên còn có một từ lạ, nhưng không phải tiếng Anh, tôi không hiểu.

Đắn đo rất lâu, tôi gom hết can đảm nhắn một tin cho anh.

Sau đó là quãng thời gian chờ đợi vô cùng dài đằng đẵng.

Liệu anh sẽ từ chối sao? Từ chối thì ngại chết mất, nhưng chúng tôi vốn dĩ không thân, từ chối cũng là chuyện bình thường.Đọc full tại page Nguyệt Hoa các

Nếu anh không trả lời thì còn xấu hổ hơn nữa.

Nghĩ tích cực thì, biết đâu anh sẽ đồng ý thì sao?

Mười phút trôi qua dài như cả thế kỷ, mỗi lần điện thoại reo là tim tôi lại nhảy dựng lên.

Cho đến khi WeChat hiện lên anh vừa trả lời tôi:

【Được.】

Tôi hét toáng lên, nhảy bật dậy.

Radar nhân duyên của tôi lại kêu vang rồi!

Cuối tuần, tôi như ý nguyện được ăn cơm cùng Hướng Lương Chi.

Dù là tôi chọn… ăn sáng kiểu điểm tâm Quảng Đông.

Không thể trách tôi được, với thân phận của anh ấy, anh ấy ăn những món tôi có trả nổi sao?

Điểm tâm sáng, tinh tế mà không đắt đỏ, thanh lịch mà không phô trương.

Hoàn hảo, tôi đúng là thiên tài.

Hướng Lương Chi nghe xong lời giải thích của tôi, cũng bật cười:

“Ừ, em đúng là thiên tài.”

Giọng điệu cưng chiều.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu be, cả người toát lên sự dịu dàng và ấm áp, cộng thêm giọng nói cưng chiều kia.

Tim tôi như được bọc trong bông gòn, mềm nhũn.

Tôi cầm tách trà, coi như uống rượu mời, nói:

“Hôm nay mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã quyên góp thêm một khoản lớn cho khoa của em, hihi, giờ có thêm nhiều kinh phí rồi.”

Nói xong tôi cũng cảm thấy chột dạ, lý do mời anh ấy ăn quả thực hơi gượng ép.

Nhưng người trưởng thành, ai mà chẳng hiểu lòng nhau.

Dù trong mắt anh tôi chỉ là cô nhóc còn non nớt, anh cũng hoàn toàn có thể không tiếp chiêu.

Tôi không giỏi trong việc nói chuyện, nhưng Hướng Lương Chi từng trải hơn tôi nhiều, đã tiếp xúc đủ mọi loại người, dù tôi nói gì, anh cũng có thể tiếp lời.

Cho dù đôi lúc tôi cao hứng lỡ lời nhiều hơn một chút, anh vẫn kiên nhẫn mỉm cười lắng nghe, tỏ ra vô cùng hứng thú.Đọc full tại page  Nguyệt hoa các

Tôi rất chắc chắn, kể từ khoảnh khắc đó, tôi thật sự đã rung động.

5

Kể từ hôm đó, tôi và Hướng Lương Chi thường xuyên nhắn qua lại trên WeChat, nhưng vẫn chưa gặp lại lần nào.

Mãi cho đến một ngày thứ sáu hơn mười ngày sau, anh chủ động nhắn rủ tôi đi leo núi, cùng với mấy người bạn của anh.

Tôi tất nhiên là lập tức đồng ý, còn mượn An Huyền một bộ đồ thể thao cực kỳ cá tính và gọn gàng.

Trước khi đi, An Huyền phun cho tôi mười lớp xịt giữ lớp trang điểm, cam đoan với tôi: “Dù có leo ba vòng, lớp trang điểm cũng không trôi tí nào.”

Bạn của Hướng Lương Chi đều rất dễ gần, khi gặp tôi, người thì lịch sự mỉm cười, người thì nhiệt tình trêu đùa.

Thể lực tôi không tốt lắm, leo chậm hơn bọn họ, Hướng Lương Chi cũng thả chậm lại, đi cạnh tôi, cùng tôi từ từ leo lên.

Mấy người đi trước tụ tập ở một tảng đá lớn, ríu rít bàn tán, anh chàng tên Trần Tông chẳng biết nói gì mà khiến mọi người xung quanh cười ầm lên:

“Nói bậy, nhìn là biết chữ này không phải!”

“Bằng tốt nghiệp du học của cậu có bao nhiêu nước, cha cậu cũng biết, vậy mà còn lừa bọn này à.”

Tôi và Hướng Lương Chi nhanh chóng bước lên.

Tôi nhìn thoáng qua, liền tiếp lời:

“Chữ này đọc là ‘Vân Đới’, là chữ Triện. Đây là lưng chừng núi, mây mù lượn lờ, giống như núi được buộc một chiếc thắt lưng vậy.”

Mấy người họ đồng loạt “À” lên như vừa ngộ ra.

Từ đó trở đi, tôi từ kẻ lạc hậu tụt lại phía sau đã được nâng cấp thành tâm điểm được cả nhóm vây quanh. Hễ nhìn thấy tấm bia hay biển hiệu nào có khắc chữ, họ đều hỏi tôi.

May mà những cái này đối với tôi chỉ là kiến thức cơ bản, không những tôi nhận ra được, mà còn có thể kể cho họ nghe nguồn gốc của từng chữ.

Trong mắt Trần Tông đã xuất hiện những ngôi sao lấp lánh đầy ngưỡng mộ.

Giang Duệ, người lúc đầu trêu tôi, đưa cho tôi chai nước:

“Mời cô uống nước.”

“Đi leo núi mà có cô Chu cùng đi mới gọi là leo núi, chứ tôi đi trước giờ chắc chỉ tính là đi dạo thôi.” Một người khác cũng tiếp lời.

Giang Duệ không biết giữ mồm giữ miệng, chêm thêm một câu: “Đúng thế, lão gia.”

Khi họ vây quanh ríu rít trò chuyện với tôi, Hướng Lương Chi chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi.

Cho đến khi Trần Tông ghé lại hỏi tôi có thể giúp anh ấy giải thích tên không, Hướng Lương Chi cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh sải mấy bước tiến tới, nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi ra khỏi vòng vây:

“Các cậu đừng có quá đáng, tôi đưa Sơ Sơ đi chơi, không phải để cô ấy làm hướng dẫn viên cho các cậu.”

Giữa những tiếng “Xì~” bất mãn của bọn họ, Hướng Lương Chi ghé sát tai tôi, khẽ nói:

“Không cho phép giải cho bọn họ.”

Lần đầu tiên anh để lộ vẻ trẻ con trước mặt tôi.

Suốt quãng đường còn lại, bọn họ cũng rất biết điều, không tới gần nữa, để lại không gian riêng cho tôi và anh.

Hướng Lương Chi vẫn giữ khoảng cách lịch sự với tôi, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương nước hoa nhè nhẹ khiến tôi càng thêm xao động.

Tôi và anh trò chuyện linh tinh, nhưng thực ra trong lòng tôi đã bay tận đâu rồi.

Cho đến khi một nhóm bạn nữ đi ngược chiều tiến lại.

Trong đó có một cô dừng ánh mắt ở khoảng cách giữa tôi và anh, sau đó bước lên hỏi:

“Xin hỏi, em có thể xin cách liên lạc của anh không?”

Câu này rõ ràng là nói với Hướng Lương Chi.

Tim tôi khẽ chùng xuống, lập tức căng thẳng nhìn anh.

Trong lòng âm thầm mắng bản thân nhát gan, để người ta tranh trước rồi.

Không ngờ, Hướng Lương Chi cũng nhìn tôi.

Bốn mắt chạm nhau.

Tôi ngượng ngùng dời mắt đi.

Giọng nói dịu dàng của Hướng Lương Chi vang lên:

“Xin lỗi, không tiện lắm.”

Chỉ một chuyện nhỏ như vậy thôi nhưng khiến lòng tôi càng thêm rối bời. Khi đã xuống núi, tôi cuối cùng cũng gom đủ dũng khí hỏi:

“Anh… anh Hướng, anh có bạn gái chưa?”

Nói xong, tôi lại có chút hối hận.

Khoảng lặng ngắn ngủi của anh khiến tôi càng hoảng, cho đến khi nghe thấy anh khẽ thở dài:

“Là anh không tốt, lẽ ra anh nên nói trước.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Bàn tay to của anh nhẹ nhàng đặt lên sau đầu tôi, khẽ kéo, tóc đuôi ngựa bung ra.

Không biết anh lấy từ đâu ra một sợi dây buộc tóc mới, những ngón tay thon dài của anh thoăn thoắt luồn qua mái tóc tôi, buộc lại thành kiểu nửa buộc thấp.

“Hôm nay có chút ngoài dự tính, anh chưa chuẩn bị món quà tỏ tình thích hợp cho em.”

“Cái này chỉ là món anh tình cờ thấy hôm đó, cảm thấy rất hợp với em, coi như một món quà nhỏ, những thứ còn lại, anh sẽ bù cho em sau, được không?”

Anh cúi đầu, trong mắt là ý cười dịu dàng:

“Vậy bây giờ, cô Sơ Sơ, em có đồng ý đi cùng anh không?”

Tôi không ngờ mối quan hệ giữa chúng tôi lại tiến triển nhanh như vậy, nhất thời vui mừng đến mức đầu óc quay cuồng.

Anh nhìn tôi ngơ ngác, ý cười càng sâu hơn.

Sau đó anh nắm tay tôi, đeo chiếc dây buộc tóc cũ lên cổ tay mình:

“Như vậy, sẽ không bị người khác giành mất nữa rồi.”

Cổ tay anh ấm áp, nhịp tim của anh và tôi dường như hòa làm một.

6

An Huyền đau lòng giậm chân:

“Chỉ một cái dây buộc tóc mà cậu đã bị lừa mất rồi à?”

Tôi mặt không cảm xúc, chỉ vào:

“Là của Miu Miu, ba ngàn tệ.”

Cô ấy lập tức đổi thái độ:

“Tiểu thư, người có cần thêm một nha hoàn hồi môn không?”

Tôi thở dài: “Tớ chỉ cảm thấy… tiến triển này có hơi nhanh quá không? Tớ nghĩ ít nhất phải có thời gian để tìm hiểu nhau chứ.”

“Bây giờ tớ chỉ biết anh ấy làm tài chính, trẻ tuổi, tài giỏi, tự do tài chính, ngoài ra chẳng biết gì cả; anh ấy đối với tớ chắc cũng hiểu được tầm đấy thôi.”

An Huyền nghĩ một lúc: “Tớ thấy cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, người ta còn có chuyện kết hôn trước, yêu sau, cậu làm yêu trước rồi tìm hiểu sau thì có sao đâu? Huống chi người như vậy là cực phẩm trăm năm có một, lại còn đã quyên góp cho trường mình, ít nhất không phải kiểu lừa đảo trá hình.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Nếu yêu mà cuối cùng không thành, thì cậu cũng chẳng thiệt gì cả.”

Tôi thấy An Huyền nói cũng có lý, liền gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào tình yêu này.

Hướng Lương Chi dù đã tự do tài chính, nhưng vẫn đang đảm nhận chức vụ thực tế, công tác, xã giao nhiều, thời gian dành cho tôi cũng không nhiều.

Nhưng sau mỗi lần xa cách, những lần gặp lại đều vô cùng quấn quýt.