Chúng tôi dành cho nhau đủ không gian riêng, cũng tận hưởng những phút giây ngọt ngào trong tình yêu, mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc chưa từng có.
Với tôi, đây là quãng thời gian vui vẻ mà cả đời khó có thể lặp lại.
Quà của Hướng Lương Chi thì luôn phong phú, mỗi ngày An Huyền đều than vãn muốn ôm lấy chân bà hoàng giàu có như tôi.
Tào Nhiễm đắp mặt nạ bỗng nhiên xen vào một câu:
“Nếu chỉ muốn chơi cho vui thì không sao, nhưng tớ khuyên cậu đừng đặt quá nhiều kỳ vọng lâu dài.”
“Cũng đừng lún quá sâu, lấy chút gì đó là đủ rồi.”
Lời này nghe thật khó chịu, An Huyền lập tức nổi đóa:
“Cậu có ý gì hả?”
Tào Nhiễm lạnh lùng đáp:
“Ý trên mặt chữ.”
“Chỉ là nhìn hai cậu đơn thuần như trẻ con nên nhắc nhở một câu thôi.”
Sau đó cô ấy quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Cậu không tính là xinh đẹp, cũng không phải kiểu biết chơi bời, một người đàn ông có tiền, có nhan sắc, có địa vị xã hội như thế, cậu hoàn toàn không biết anh ta có bao nhiêu sự lựa chọn. Có thể anh ta chỉ nhất thời cảm thấy mới lạ, tốt nhất là đừng để mình sa lầy.”
Tôi ngăn An Huyền đang muốn tranh cãi, ngọn lửa phấn khởi trong lòng tôi vừa nhen lên lại dần dần nguội lạnh.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi và An Huyền giống nhau, đều không có nhiều kinh nghiệm yêu đương thực tế, phần lớn thời gian đều sống trong giấc mộng tình yêu với “trai giấy”.
Bề ngoài trông chúng tôi lý trí, nhưng thật ra lại đơn thuần và mơ mộng.
Tào Nhiễm thì khác hẳn, trong ký túc xá, cô ấy không cùng thế giới với chúng tôi.
Uống rượu, đi bar, nhảy nhót là sinh hoạt thường ngày của cô ấy, những thực tế mà cô ấy tiếp xúc được cũng nhiều hơn tôi rất nhiều.
Hướng Lương Chi cái gì cũng tốt, nhưng anh có thể cho tôi rất nhiều, còn tôi lại có thể cho anh quá ít.
Từ nghèo khó chuyển sang giàu sang thì dễ, từ giàu sang quay về giản dị thì khó, khi tôi đã quen với những điều xa hoa, liệu tôi có thể chấp nhận quay trở lại cuộc sống bình thường không?
Sau học kỳ mùa xuân, tiết học của tôi giảm đi nhiều, tôi dứt khoát xách vali đi tìm Hướng Lương Chi, muốn cho anh một bất ngờ.
Mấy hôm trước tôi lại từ chối lời mời đi công tác cùng anh, làm anh tủi thân như cún con.
Khi tôi gõ cửa phòng, mắt anh lập tức sáng lên.
Vừa kết thúc một cuộc họp, anh vẫn còn mặc nguyên bộ vest, vươn tay kéo tôi vào phòng.
Cánh cửa đóng lại, anh một tay ôm đầu tôi, ép tôi vào cánh cửa, cúi đầu hôn sâu.
Cà vạt bị anh kéo lỏng, bàn tay đeo nhẫn bạc đan chặt lấy tay tôi.
Anh hủy luôn buổi xã giao buổi tối, quyết định sẽ dành trọn thời gian bên tôi trong khách sạn.
Tôi không muốn làm lỡ việc của anh:
Tôi nói: “Em không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi.”
Hướng Lương Chi lắc đầu: “Vốn cũng chẳng có việc gì quan trọng.”
Anh ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Tối nay có một buổi diễn ballet, em có muốn đi xem không?”
Tất nhiên là tôi đồng ý, chỉ cần được ở bên nhau, làm gì cũng đều thú vị cả.
Vị trí của Hướng Lương Chi không phải là chỗ ngồi thông thường mà là phòng lô kiểu Pháp phía trên khán phòng.
Hơn nữa, đó còn là phòng lô trung tâm rộng rãi nhất trong cả dãy.
Đèn chùm pha lê ánh vàng dịu, thảm đỏ, những bức bích họa thời Trung Cổ trên tường, khắp nơi toát lên vẻ xa hoa.
Môi trường hoàn toàn xa lạ và vượt khỏi tầm kiểm soát này khiến tôi có chút bối rối, tôi cố gắng ngồi thật ngay ngắn, nhưng lại càng lộ rõ sự gò bó, cứng nhắc của mình.
Lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và anh.
Tôi cứ nghĩ rằng Hướng Lương Chi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để chọn phòng lô này, cho đến khi kết thúc buổi diễn, các diễn viên lần lượt đến chào anh.
Những cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống, từng người từng người một bước tới, có người trầm ổn, có người hoạt bát, có người yêu kiều, có người thuần khiết, ai cũng toát lên khí chất đặc biệt.
Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân mình, dù đã cố gắng trang điểm, ăn mặc kỹ lưỡng, nhưng vẫn chẳng thể sánh bằng bất cứ ai trong số họ.
Không biết từ khi nào, tôi đã siết chặt gấu váy, quay đầu lén quan sát vẻ mặt của Hướng Lương Chi.
Mãi cho đến khi thấy anh dường như chẳng hề quan tâm, chỉ mỉm cười nắm tay tôi, chơi đùa với những ngón tay của tôi, tôi mới khẽ thở phào.
Nhưng ngay khi thở phào, lòng tôi lại chùng xuống.
Tôi đang làm gì vậy?
Từng có lúc tôi mạnh miệng nói, đàn ông hai chân thì đầy ngoài kia, nếu anh ta không tự giữ được mình, cứ đá đi là xong.
Vậy mà giờ đây, tôi lại ngấm ngầm cố gắng làm vừa lòng anh, tự so sánh mình với những cô gái khác, rồi dần dần bị cuốn vào sự ghen tị, hoài nghi và chiều lòng đàn ông, để rồi đánh mất chính mình sao?
Các vũ công ballet lần lượt rời sân khấu, cuối cùng là một người phụ nữ bước ra.
Cô ấy ăn mặc đơn giản, thoải mái, nhưng chỉ cần nhìn khí chất cũng biết cô từng là vũ công.
Bạch Lăng tự nhiên bước vào phòng lô, cười nói:
“Phó đoàn vẫn chưa chịu buông tay, nhưng tôi thì hiểu anh.”
Lời nói có hàm ý sâu xa, lại cố tình mập mờ, ngay trước mặt tôi và Hướng Lương Chi, như đang chơi trò đố chữ mà chỉ hai người họ hiểu.
Sự mập mờ khiêu khích này khiến tôi rất khó chịu.
“Cậu nói không đến nữa, tôi còn tiếc nuối cái phòng lô tôi cố tình giữ cho cậu đấy.”
Khi cô ta nói câu đó, ánh mắt khẽ lướt qua người tôi.
Chỉ là một cái liếc nhìn.
Không ngạc nhiên, không tức giận, không khinh thường, cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc gì, giống như nhìn một đám không khí chẳng chút quan trọng.
Hướng Lương Chi nắm chặt tay tôi:
“Sơ Sơ muốn xem, nên tôi mới đưa em ấy đi.”
Hướng Lương Chi thực sự rất hiểu lòng người, anh nhanh chóng nhận ra sự bất an của tôi, và đã dùng cách này để trấn an tôi.
Lòng tôi cũng tạm thời yên ổn.
“Tôi hỏi thật, cô ấy là bạn gái cũ của anh à?”
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra.
Hướng Lương Chi cười, nhéo nhẹ má tôi:
“Nhóc con hay ghen, nhịn lâu lắm rồi nhỉ?”
Giọng anh không hề bận tâm: “Bạn gái cũ gì chứ, đều là quá khứ rồi, em mới là người anh yêu hiện tại.”
“Anh không dây dưa với bất kỳ ai, họ cũng chẳng xứng đáng.”
Lời anh nói chắc như đinh đóng cột, lẽ ra tôi nên cảm thấy vui mừng, nhưng không hiểu sao, trong sự dứt khoát lạnh lùng đó, tôi lại mơ hồ cảm nhận được một sự tàn nhẫn khiến lòng tôi thoáng run sợ.
Tôi vô thức nghĩ: Một người đàn ông tốt như vậy, một người luôn phải đối mặt với vô vàn cám dỗ như vậy, tôi phải làm sao để giữ được anh đây?
Tôi mang theo lòng tự tôn và kiêu hãnh của một sinh viên danh giá, tôi có khát vọng được vươn tới đỉnh cao, nhưng cũng luôn tin rằng mình sẽ không làm loài cây tơ hồng sống dựa vào người khác.
Tôi luôn hô hào phải giữ vững nhân cách độc lập, lý trí cẩn trọng, nhưng dưới khoảng cách to lớn về trải nghiệm và tài nguyên, chỉ có khí phách là vô dụng, cuối cùng sẽ chỉ để lộ sự non nớt, sẽ dần dần đánh mất sự điềm tĩnh, để rồi bắt đầu lấy lòng, chiều chuộng, níu kéo.
Cuối cùng, sẽ đánh mất chính mình.
7
Khi tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, tôi đã vô thức chọn cách giảm tần suất gặp mặt với anh để né tránh vấn đề.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại gặp phải một chuyện phiền lòng khiến bản thân phân tâm.
Chuyện học lên tiến sĩ.
Chỉ tiêu tiến sĩ ngành xã hội rất eo hẹp, nếu có ý định thì phải chuẩn bị từ sớm. Vừa khai giảng năm hai cao học, thầy hướng dẫn đã hỏi chúng tôi có dự định học tiếp lên tiến sĩ không.
Nói thật lòng, với ngành xã hội, con đường phía trước muôn hình vạn trạng, chưa chắc bằng việc đi làm ngay.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Đặc biệt là ngành Cổ Văn như tôi, chỉ riêng một bản dập bia đá đã có giá hàng nghìn tệ, đúng là ngành “đốt tiền”, tỉ lệ đầu tư – lợi nhuận còn thấp hơn cả vực Mariana.
Tôi cứ lưỡng lự giữa mong muốn tiếp tục học và thực tế tìm việc, mấy ngày liền mặt mày ủ ê.
Cho đến vài ngày sau, Hướng Lương Chi hẹn tôi ra ngoài.
Anh vẫn luôn dịu dàng và kiên định như thế:
“Sơ Sơ, năng khiếu nghiên cứu khoa học không phải là trời sinh, ai chịu được cô đơn, ngồi vững ghế lạnh, thì người đó mới đi được xa.”
“Nhưng anh biết, em là người chịu được cô đơn nhất.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Anh biết em đang lo lắng gì, chẳng phải còn có anh ở đây sao?”
Anh đẩy một chiếc hộp đến trước mặt tôi.
Anh gật đầu: “Mở ra xem đi.”
Tôi đầy nghi ngờ mở hộp ra, đến khi nhìn thấy bên trong thì kinh ngạc tột độ:
“Bản dập văn bia?!”
Anh tự đắc nhướng mày: “Anh nhìn thấy ở buổi đấu giá đấy, anh giỏi chưa?”
Tôi cầm lên xem thật lâu, xác nhận đi xác nhận lại đây chính là tư liệu cơ sở vô cùng quý giá.
Muốn mua được thứ này, ngay cả trường cũng phải xin duyệt nhiều lần và gom góp kinh phí mới có khả năng mua nổi.
Tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Sao anh biết em cần cái này?!”
Anh cười như một con cáo nhỏ vừa trộm được miếng thịt:
“Vì anh thấy một ông giáo sư già đang đấu giá, nên anh tranh luôn cho em.”
Tôi nhảy dựng lên ôm chầm lấy anh: “Cảm ơn anh.”