Một suy nghĩ đáng sợ lướt qua đầu tôi.
Tôi vội lao lên tầng hai, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ phá cửa.
Ổ khóa rơi xuống đất, cánh cửa bật mở.
Chu Dự Bạch đang nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, môi trắng bệch.
Cánh tay cậu ta buông thõng xuống mép giường, trên đó là một vết cắt sâu rợn người.
Trên sàn nhà máu loang lổ thành một vũng lớn.
「Mau lên! Gọi xe cứu thương!」
「Bác sĩ đâu! Mau gọi bác sĩ gia đình tới!」
「Chu Dự Bạch, Chu Dự Bạch, tỉnh lại đi!」
Trái tim tôi như ngừng đập trong thoáng chốc.
Tôi cuống cuồng xé ga trải giường, ấn mạnh lên vết thương của cậu ta, hoảng loạn hét lớn.
9
Tôi đã ở bệnh viện trông cậu ấy suốt một đêm.
Cuối cùng Chu Dự Bạch cũng tỉnh lại.
Cậu ta giống như một chú chó lông vàng to lớn bị mắc mưa, cúi gằm đầu, không nói một lời.
Tôi vén những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu ta, nhẹ giọng gọi.
「Chu Dự Bạch, có chỗ nào không thoải mái không?」
「Cứu tôi làm gì.」
Một lúc lâu sau,
Cậu ta cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng lại trả lời lạc đề.
Hàng mi dài khẽ run rẩy, đáy mắt Chu Dự Bạch là một mảnh tro tàn.
「Ba tôi không cần tôi, mẹ tôi cũng không cần tôi, sự tồn tại của tôi vốn là một sai lầm.」
「Giờ tôi đã trả được thù, chẳng còn lý do gì để tiếp tục sống cuộc đời này nữa.」
「Cô không nên lo chuyện bao đồng.」
Cách tự kết thúc đau đớn này, tôi cũng đã từng thử.
Chỉ khác là, thứ chờ đợi tôi sau đó là sự hành hạ của bọn buôn người.
Chúng lôi tôi đi bán máu ở chợ đen, cười nham hiểm nói với tôi:
「Không phải mày thích cứa cổ tay sao? Để ông cho mày cứa cho đã luôn.」
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi như nhìn thấy chính mình, cô độc, bất lực năm xưa.
Tôi biết rất rõ, Chu Dự Bạch không thật sự muốn chết.
Cậu ấy chỉ đang khao khát được sống.
Khoé mắt tôi cay cay, tôi nở một nụ cười chân thành.
「Chu Dự Bạch, tôi muốn cậu.」
Trong ánh mắt sững sờ của cậu ấy, tôi chủ động ôm lấy cậu.
Như dỗ dành một đứa trẻ, tôi khẽ khàng vỗ lưng cậu.
「Cậu không được chết.」
「Sau này còn phải nuôi tôi, lo ma chay cho tôi nữa.」
「Vì vậy, ít nhất cậu không được chết trước tôi.」
Tôi có thể cảm nhận rõ cơ thể Chu Dự Bạch cứng đờ, khẽ run rẩy.
Tôi xoa đầu cậu, nghiêm túc nói:
「Từ giờ, tôi chính là người giám hộ của cậu.」
「Tôi muốn cậu.」
「Được không?」
Cổ áo tôi truyền đến hơi ấm ẩm ướt, chiếc áo ngủ thấm đầy từng vòng nước mắt.
Tuyệt vọng đã bao trùm cả cuộc đời Chu Dự Bạch, đến giờ phút này cuối cùng cũng vỡ òa.
Đôi tay cậu ta, ban đầu buông thõng vô lực, giờ lại siết chặt lấy eo tôi, ôm ngày càng chặt.
Tiếng nấc nghẹn ngào yếu ớt dần biến thành tiếng khóc thê lương như xé nát ruột gan.
Đám mây u ám tích tụ suốt cả tuổi thơ, đến năm mười tám tuổi cuối cùng đã hóa thành cơn mưa lớn, ướt sũng cả cậu trai ấy.
Tôi để mặc cậu ôm mình, đỏ hoe mắt.
Chu Dự Bạch rõ ràng đã là người trưởng thành, nhưng lại chưa từng được làm trẻ con.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy có được quyền được khóc trong vòng tay của người lớn.
Một lúc lâu sau,
Chu Dự Bạch khóc mệt,
Vừa nấc nghẹn vừa ngước đôi mắt ướt sũng nhìn tôi chằm chằm.
「Vậy sau này cô không được hối hận.」
「Ừ, tôi sẽ không hối hận.」
10
Thế là tôi không chuyển ra khỏi biệt thự nữa, mà bắt đầu cuộc sống “nuôi con”.
Chu Dự Bạch không ngoài dự đoán đã đậu vào trường A — ngôi trường tốt nhất ở thủ đô.
Để có thể nhanh chóng tiếp quản công ty, cậu ấy đã hoàn thành tất cả các tín chỉ đại học ngay từ năm ba.
Sau đó tiếp tục học thêm các lớp quản lý ngoài giờ và bắt đầu thực tập trong công ty.
Còn trẻ mà đã sống cuộc đời đi làm như vậy.
Ngày nào cũng đi sớm về khuya, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng rõ.
Nhìn dáng vẻ gầy đi của cậu ấy, bản năng làm mẹ của tôi bùng nổ.
Tôi quyết định tự tay vào bếp nấu cho Chu Dự Bạch một nồi canh đại bổ thập toàn.
「Hôm nay lại về muộn thế?」
Tôi nhận lấy áo vest của cậu ấy, không vui nhíu mày.
「Phó tổng giao cho em mấy dự án để tập làm, nên dạo này sẽ khá bận.」
Cậu ấy nhéo hai má tôi, kéo nhẹ để khóe miệng tôi cong lên thành nụ cười.
Tôi bực mình ngẩng đầu lườm cậu, càu nhàu.
Đúng vậy, giờ tôi phải ngẩng đầu mới có thể nhìn Chu Dự Bạch.
Năm lớp 12 cậu ấy đã cao 1m82, ai ngờ vào đại học lại cao thêm bốn phân nữa.
「Đám lão già trong công ty đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, em mới năm tư thôi mà ép chặt quá vậy.」
「Hôm nào để tôi nói với họ, bảo bớt giao việc cho em.」
「Nhìn em kìa, lại gầy đi rồi.」
Cậu ấy cười có chút bất lực, tháo nút áo sơ mi ra.
「Giang Sơ Tang, ‘thương hoa tiếc ngọc’ không dùng như thế đâu.」
「Ây da, hiểu ý tôi là được rồi.」
「Không được chê mẹ kế của em không có văn hóa.」
「Với lại, em sao cứ gọi thẳng tên tôi thế, không biết lễ phép gì cả.」
Không biết từ khi nào, Chu Dự Bạch bắt đầu gọi tôi là Giang Sơ Tang.
Dù tôi đã sửa bao nhiêu lần, cậu ấy cũng không chịu đổi.
Bất ngờ, cậu ấy cúi người sát lại, khàn giọng hỏi:
「Vậy gọi gì? Gọi là chị à?」
Khuôn mặt đẹp trai ấy bỗng chốc phóng đại trước mắt tôi, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cậu ấy khẽ rung theo đường cong của ánh mắt.
Đôi mắt sâu thẳm ngập tràn ý cười.
Tôi đờ người tại chỗ, mặt hơi nóng lên.
「Chị.」
Thấy tôi không đáp, cậu ấy cố tình kéo dài âm cuối gọi tôi.
Khi tôi lấy lại tinh thần, vội vàng lảng tránh ánh mắt của cậu ấy.
Tất cả là tại thằng nhóc này đẹp trai quá.
Sao tôi lại đỏ mặt khi con riêng của mình tới gần chứ.
Tội lỗi, tội lỗi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
「Nói nhảm cái gì đấy.」
「Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là dì, hoặc gọi là mẹ cũng được.」
「Ồ.」
Cậu ấy lơ đễnh đáp một tiếng.
Khóe môi Chu Dự Bạch càng cong lên, ý cười càng sâu.
「Chị à, chị có ngửi thấy mùi gì không?」
「Chết rồi chết rồi! Hình như nồi canh của tôi bị khê rồi!」
Tôi lập tức hoàn hồn, hoảng loạn chạy vào bếp.
Không phát hiện ra, phía sau lưng Chu Dự Bạch đang cười thầm, khoé môi cong cong như đã đạt được mục đích.
Trên bàn ăn,
Nhìn nồi canh cháy đen thui, tôi có chút nản lòng.
「Lại nấu hỏng rồi.」
「Không đâu, em thấy mùi vị cũng khá mà.」
Chu Dự Bạch múc một bát, bình thản ăn hết sạch.
Nhìn ánh mắt chân thành của cậu ta, tôi hơi nghi ngờ, liền múc một muỗng đưa vào miệng.
「Ọe…」
Ngay giây tiếp theo tôi không nhịn được mà nôn khan, vội vàng chụp lấy chai nước suối bên cạnh tu ừng ực.
「Em… em bị mất vị giác à?」
「Sao em nuốt nổi thứ này vậy?」
「Mau mau mau, đi nôn ra đi, lỡ bị đau bụng thì sao?」
Chu Dự Bạch khẽ cười, vẻ mặt nghiêm túc.
「So với lần trước chị nấu một món làm nổ cả bếp,」
「Giờ như thế này đã rất tốt rồi.」
「Bốn năm qua, tiến bộ vượt bậc đấy.」
Khóe miệng tôi giật giật, trong chốc lát không biết nói gì.
「……」
「Tuần sau bọn em có buổi dạ hội tốt nghiệp, chị có thể đến không?」
Chu Dự Bạch lại múc thêm một bát canh, vừa ăn vừa nói.
「Làm bạn nhảy của em à?」
「Ừ.」
「Chị đi làm gì, mấy dịp như thế chẳng phải nên rủ bạn nữ cùng lớp sao?」
「Mấy bạn khác đều có ba mẹ đi cùng, chỉ có mình em là không.」
「Ai, bạn học không thích em, cũng chẳng ai muốn làm bạn với em, không ngờ ngay cả chị cũng không thích em.」
「Không sao, em quen một mình rồi. Chỉ là chắc sẽ bị người ta cười nhạo thôi.」
Tôi tức quá bật cười, đặt mạnh chén trà xuống.
「Chu Dự Bạch, sao trà này vị nồng thế?」
「Vậy à? Để em pha cho chị ấm khác.」
「Thôi được, chị đi, thế đã được chưa?」
「Hì hì, em biết mà, chị là tốt nhất.」
「Đừng gọi chị là chị, chị là bề trên của em đấy.」
「Vâng, chị.」
「Biến.」
Nhìn vẻ mặt uất ức của cậu ta, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
Dù sao từ nhỏ Chu Dự Bạch đã có tính cách u ám, cũng chẳng bao giờ thấy cậu ta có bạn bè.
Nếu dạ hội tốt nghiệp mà chỉ có một mình cậu ta, đúng là thảm thật.