11
Hôm lễ tốt nghiệp,

Tôi đến đón Chu Dự Bạch từ sớm.

Để thể hiện sự coi trọng buổi dạ hội tối nay, tôi đã đặc biệt thay một chiếc váy dạ hội cao cấp màu đỏ, cúp ngực, dáng dài.

Chu Dự Bạch nhìn tôi, ánh mắt tối lại.

「Sao vậy, không đẹp à?」

Bị cậu ta nhìn chăm chú, tôi hơi lo lắng, dò hỏi.

Những năm qua, hình tượng của tôi là một góa phụ nhà giàu, nên luôn ăn mặc giản dị.

Lâu lắm rồi tôi mới mặc đồ nổi bật như vậy, thật sự có chút không quen.

「Không phải, là quá đẹp.」

Chu Dự Bạch nhẹ nhàng đặt hai tay lên bờ vai trần của tôi, giọng trầm thấp.

「Lạnh không?」

「Không lạnh, chị có mang áo khoác, để trong xe rồi.」

Ánh mắt cậu ấy quá mức thẳng thắn, khiến tôi nói chuyện có chút lắp bắp.

「Vậy lên xe đi, chị dẫn em đi ăn tối trước.」

Địa điểm tổ chức dạ hội là nhà hát lớn ở trung tâm thành phố.

Khoảng cách từ nhà đến đó cũng khá xa, tôi dự định ăn tối ở ngoài rồi sẽ cùng Chu Dự Bạch đến thẳng đó.

「Vâng.」

Chu Dự Bạch vừa mở cửa xe.

Một cô gái buộc tóc hai bên bẽn lẽn chặn cậu ấy lại.

「Chu Dự Bạch… em vừa may mắn mua được hai vé concert.」
「Em nghe nói anh cũng thích ca sĩ này, mình đi cùng nhau nhé?」
「Bạn cùng phòng của em đều bận, đi một mình thì buồn lắm.」

Cô gái nhỏ lấy hết dũng khí nói xong, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Chu Dự Bạch.

Có vẻ là muốn tỏ tình rồi đây.

Tôi thức thời, chuẩn bị lên xe trước.

「Ờ, hai người cứ nói chuyện.」
「Không cần vội, cứ từ từ nhé, chị đợi em trên xe.」

Chu Dự Bạch đột nhiên choàng tay qua vai tôi, giữ tôi lại tại chỗ.

Cô gái kia khựng lại, ngạc nhiên: 「Hai người là…」

「Em đừng hiểu lầm, chị là…」

Tôi vừa định giải thích, Chu Dự Bạch đã cắt lời tôi.

Cậu ta bình tĩnh, nở một nụ cười rất xã giao.

「Xin lỗi, cô ấy không cho tôi lại gần con gái khác.」

Cái quái gì vậy,
Tôi rõ ràng chỉ dạy cậu ấy đừng giống ba cậu ấy, đừng lăng nhăng tùy tiện.

Hơn nữa, câu nói này nghe sao mà kỳ cục.

Cô bé kia xấu hổ chạy biến ngay lập tức.

「Em nói nhảm cái gì đấy? Chị khi nào cấm em quen bạn gái chứ.」

Chu Dự Bạch thả tôi ra, chớp chớp mắt.

「Không có à?」
「Chắc là em nhớ nhầm rồi.」

Tôi nghẹn họng, lạnh lùng lườm cậu ấy.

「Giả vờ thêm lần nữa thử xem.」

「Giang Sơ Tang, em sai rồi.」

Cậu ấy giơ tay ra làm động tác đầu hàng, bộ dạng tội nghiệp.

「Sau này đừng lôi chị ra làm lá chắn nữa, em không thích người ta thì cứ thẳng thắn từ chối, nói thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy.」

「Hiểu lầm gì cơ?」

Chu Dự Bạch ngây thơ nhìn tôi, tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn.

「… Hiểu lầm em thích chị.」

「Nhưng mà em đúng là thích chị mà.」

Cậu ta cười lười biếng, lời nói nửa đùa nửa thật, chẳng biết thật hay giả.

「Chị là mẹ em đấy!」

Tim tôi như bị đánh mạnh một nhịp, theo phản xạ hét lên.

「Mẹ cái đầu chị.」

Chu Dự Bạch lạnh lùng cười khẽ, lẩm bẩm chửi thầm.

「Em nói gì?」

「Không có gì.」

「Lẩm bẩm cái gì đấy.」

「Chị giận rồi à? Em chỉ đùa thôi mà.」

Chu Dự Bạch đưa tay ra, rất tự nhiên nhéo má tôi, nhẹ nhàng dỗ dành.

Mặt tôi đỏ bừng, không đáp lại.

Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.

12
Trong nhà hàng,
Chúng tôi vừa ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ lập tức niềm nở đưa cho chúng tôi một thực đơn.

「Chào hai vị, hôm nay đúng dịp kỷ niệm ngày cưới của ông chủ chúng tôi.」
「Vì vậy có chương trình đặc biệt: chỉ cần là các cặp đôi đến dùng bữa sẽ được giảm giá 40% cho toàn bộ hóa đơn.」
「Hai vị chỉ cần hôn nhau qua bông hoa hồng này để xác nhận quan hệ tình cảm là được hưởng ưu đãi.」

「Ờ… bọn tôi không phải là người yêu.」

Tôi cười gượng.

「À?」

「Tôi thấy hai người rất xứng đôi nên đã lầm tưởng, thật xin lỗi, thật xin lỗi.」

Nhân viên có chút bất ngờ, chuẩn bị thu lại bông hoa hồng trên bàn.

Không ngờ Chu Dự Bạch ngồi bên cạnh tôi lại nhanh tay cầm lấy bông hoa trước.

Theo phản xạ, tôi quay đầu theo cậu ấy, môi liền chạm vào cánh hoa mát lạnh.

Ngay giây tiếp theo, Chu Dự Bạch cúi người, hôn xuống.

Con ngươi tôi khẽ rung, tôi quên cả phản kháng.

Hương thơm thanh mát từ người cậu ấy phảng phất bên mũi, tim tôi đập loạn.

Bông hoa bị ép nát, môi của Chu Dự Bạch gần như trực tiếp chạm vào tôi.

Vài giây ngắn ngủi, nhưng với tôi lại dài đến lạ.

Đến khi nhân viên phục vụ cười cười rời đi, tôi mới sực tỉnh, sắc mặt lập tức lạnh đi.

「Chu Dự Bạch! Vừa rồi em làm cái gì vậy?」

「Để được giảm giá mà.」

Cậu ấy đáp rất tự nhiên, còn ngoan ngoãn mỉm cười với tôi.

「Sao em lại có thể hôn chị? Hơn nữa đó là ưu đãi cho các cặp đôi, chúng ta vốn không được tham gia.」

「Còn cách một bông hoa, có hôn thật đâu. Hơn nữa được giảm 40%, chẳng phải rất đáng sao?」

「Khi nào thì em trở nên tiết kiệm như vậy?」

「Học theo chị đó.」

「Chu Dự Bạch!」

「Em đây.」

Cậu ấy từ trước đến giờ đều khéo miệng, tôi không nói lại cậu ấy.

Cả cổ tôi nóng ran, tôi nhận ra cậu ta hoàn toàn đang cố tình ngụy biện.

Cái suy đoán hoang đường mà tôi luôn cho là không thể, lại một lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng có lẽ, trong lòng cậu ấy chỉ coi tôi là người thân duy nhất, chỉ là ranh giới nam nữ hơi mơ hồ thôi?

Tôi thực sự không biết nên đối mặt với Chu Dự Bạch như thế nào.

Vì thế tôi chỉ cắm đầu ăn cơm.

Chu Dự Bạch lại như không hề cảm nhận được sự xa cách của tôi, cứ liên tục gắp thức ăn cho tôi.

Nghĩ đến lát nữa còn phải tham dự buổi lễ tốt nghiệp – một dấu mốc duy nhất trong đời cậu ấy.

Tôi thở dài, đè nén những nghi hoặc trong lòng xuống.

「Sau này không được như vậy nữa.」

「Biết rồi.」

Chu Dự Bạch gật đầu, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.’

13
Trong xe, tôi tranh thủ dặm lại lớp trang điểm, rồi khoác tay Chu Dự Bạch bước vào hội trường.

Không gian bên trong được trang trí rất đẹp.

Dưới ánh đèn, đã có không ít bạn trẻ khiêu vũ trên sàn.

「Anh Chu ơi, anh kiếm đâu ra cô em gái xinh thế này vậy!」
「Giỏi thật đấy, dám lén tụi tôi thoát ế rồi cơ à.」
「Bảo sao suốt bốn năm đại học bao nhiêu nữ sinh theo đuổi mà anh không động lòng, thì ra đã sớm có người trong tim rồi.」Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Khóe miệng tôi khẽ giật, tôi liếc Chu Dự Bạch một cái đầy sắc bén.

Đây là cái gọi là “quan hệ không tốt, không ai chịu làm bạn nhảy” của cậu ta sao?

Chu Dự Bạch đá vào chân cậu bạn dẫn đầu.

「Biến, ồn ào chết đi được.」

「Biết rồi biết rồi, anh em hiểu mà, bọn em đi ngay đây.」

Bọn họ chào tôi rồi cười hí hửng kéo nhau chạy mất.

「Giang Sơ Tang… nghe anh giải thích.」

「Rốt cuộc tại sao em lại phải lừa chị đến buổi dạ hội này?」

Tôi vừa mới đảo mắt một vòng, tất cả các cặp khiêu vũ đều là người yêu.

Thật sự rất khó để tôi không suy nghĩ nhiều.

「Anh…」

Ánh mắt cậu ấy sâu thẳm, tình cảm trong đó mơ hồ không rõ.

Bất chợt tôi cảm thấy khó thở, theo bản năng kéo giãn khoảng cách.

「Chị đi vệ sinh chút.」

Không đợi cậu ấy nói hết, tôi đã vội vàng bỏ đi như một kẻ chạy trốn.

Tôi châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại, rít một hơi thật sâu.

Cảm giác bất an và bực bội trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.

Thật ra sau khi nhận nuôi Chu Dự Bạch, tôi đã gần như cai thuốc.

Tôi tưởng rằng mình đã thoát khỏi những ngày phải dựa vào nicotine để giải tỏa áp lực.

Nhưng lúc này, tôi chỉ cảm thấy dây thần kinh trong não như đang nhảy loạn.

Chắc chắn là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.

Tôi là mẹ kế của cậu ấy, cậu ấy không thể nào thích tôi được.

Nhưng trong lòng tôi không hiểu sao cứ có một khoảng trống kỳ lạ.

Tự giễu cười nhẹ, tôi phẩy tay xua bớt mùi thuốc quanh người.

Kim phút trên đồng hồ đã xoay được một phần tư vòng.

Tôi cầm túi xách, đứng dậy rời đi.

Nhưng vừa ra đến hành lang thì nghe thấy giọng Chu Dự Bạch.

Cậu ấy đang đứng quay lưng về phía tôi, dựa vào lan can ở ban công.

Đứng trước cậu là cô gái đã tỏ tình với cậu hồi chiều.

Cô ấy đang khóc, giọng nói trở nên gay gắt.

「Tại sao anh không cho em một cơ hội?」
「Em đã thích anh bốn năm rồi, bốn năm đấy!」
「Có phải vì buổi chiều anh đến đón người phụ nữ đó không? Em đã điều tra rồi, cô ấy lớn hơn anh bốn tuổi, anh thích cô ấy ở điểm nào chứ!」

「Đúng, tôi thích cô ấy.」

「Còn vì sao thích, liên quan quái gì đến cô?」

「Cô có tư cách gì mà phán xét cô ấy?」

Ngay khi cô gái nhắc đến tôi, Chu Dự Bạch liền xé toạc vẻ bề ngoài lịch thiệp, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

Cô gái co rúm người lại, nhưng vẫn không cam tâm.

「Anh chỉ thích người lớn tuổi hơn sao?」

「Không phải, tôi đơn giản chỉ thích cô ấy.」

Chu Dự Bạch lạnh lùng ném lại một câu rồi quay lưng rời đi.

Trong hành lang mờ tối,
Ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Chu Dự Bạch như bị niệm chú đứng hình, bất động tại chỗ.

「Giang Sơ Tang.」

「Đừng gọi tôi như thế nữa.」

Tôi gần như phản xạ có điều kiện mà bật thốt.

Chu Dự Bạch, người luôn lạnh lùng, điềm tĩnh, bỗng hoảng loạn, giọng run rẩy.

「Chị nghe hết rồi?」

Tâm trí tôi rối bời, tôi quát lớn.

「Sao em có thể thích tôi? Tôi là mẹ kế của em!」

「Tại sao lại không thể? Chúng ta đâu có quan hệ huyết thống, chị với ba tôi vốn cũng chưa từng có gì cả.」
「Bây giờ chị đã độc thân, nếu chị muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, tại sao người đó không thể là em?」

Cậu ấy mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

「Em vẫn còn nhỏ, em không hiểu thế nào là yêu. Bao năm qua là do chị không ngăn cản kịp thời sự thân mật quá mức của em, mới khiến em nhầm lẫn sự dựa dẫm thành tình yêu. Từ nay chúng ta giữ khoảng cách.」