Tôi cố gắng đẩy cậu ấy ra, tim đập loạn nhịp.

「Giang Sơ Tang…」

Cậu ấy kéo lấy cổ tay tôi, giọng nghẹn ngào.

Lông mi Chu Dự Bạch dính nước mắt, trông vừa đáng thương vừa bất lực.

Như một chú chó hoang bị chủ nhân bỏ rơi.

「Chỉ cần nhảy cùng em điệu đầu tiên thôi, được không?」
「Chị đã đồng ý với em rồi mà.」

Trái tim tôi đau nhói, như có con dao xoáy sâu vào tận thịt, máu me be bét.

「Chu Dự Bạch, buông ra.」

Giọng tôi kiên quyết, cố gắng kìm nén bản thân không mềm lòng.

Một giây, hai giây…

Bờ vai rộng của cậu thiếu niên sụp xuống, lộ vẻ tuyệt vọng.

Hy vọng trong mắt Chu Dự Bạch dần dần tàn lụi, như gỗ khô cháy thành tro bụi.

Cuối cùng, cậu ấy buông tay, nụ cười thê lương.

「Em nghe lời.」
「Chị đừng bỏ rơi em.」

Mắt tôi đỏ hoe, nhưng tôi vẫn nhẫn tâm quay người rời đi một mình.

14
Cả đêm mất ngủ, tôi đứng suốt trên ban công.

Chu Dự Bạch không trở về.

Tôi mở khung trò chuyện vô số lần, rồi lại khóa màn hình.

Ngực nghẹn đến phát hoảng.

Tôi đau đớn nhận ra bản thân cũng đã vượt qua ranh giới với Chu Dự Bạch từ lâu.

Nhưng như thế là sai.

Với Chu Dự Bạch, càng là một vết nhơ.

Gần sáng, Chu Dự Bạch trở về trong bộ dạng nồng nặc mùi rượu.

Vừa mở khóa cửa điện tử, cậu ấy đã ngã vật xuống sàn.

Tôi đứng ở góc cầu thang, im lặng thật lâu, rồi gọi cho cô giúp việc đang nghỉ.

「Cậu chủ say rồi, chị dìu cậu ấy về phòng giúp tôi.」
「Nấu thêm cho cậu ấy một bát cháo trắng để giải rượu.」

Ngón tay tôi siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch, rồi tôi cứng nhắc quay người trở về phòng.

Chu Dự Bạch chậm rãi nâng mu bàn tay che lên mặt.

Một giọt nước mắt,
Len qua kẽ ngón tay, lặng lẽ rơi xuống.

15
Ngày hôm sau,
Tôi thay một chiếc váy ngắn bó sát, gợi cảm rồi phóng thẳng đến quán bar.

Tôi cần rượu để tê liệt cảm xúc đang bùng nổ không kiểm soát.

Độc thân lâu như vậy rồi, tôi cũng nên đón nhận mùa xuân thứ hai của mình.

Chắc chắn là vì tôi cô đơn quá lâu, nên mới có thể đỏ mặt tim đập trước thằng nhóc Chu Dự Bạch đó.

Đợi qua khoảng thời gian này, cả hai cùng bình tĩnh lại.

Cậu ta sẽ nhận ra đó chỉ là sự rung động bốc đồng của tuổi trẻ, của hormone nổi loạn.

Còn tôi cũng sẽ tìm được bạn trai mới, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ mập mờ với Chu Dự Bạch.

Tôi tưởng rằng mình đã nghĩ thông rồi, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng càng uống từng ly rượu, cảm xúc của tôi vẫn nặng trĩu như miếng bông thấm đẫm nước, đè nặng đến mức không thể thở nổi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Rượu làm chậm dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào ly rượu, tự nhiên lại muốn khóc.

「Chị ơi! Lâu rồi không gặp.」

Một anh chàng tóc đỏ đẹp trai bất ngờ tiến lại gần.

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta.

「Chúng ta quen nhau sao?」

「Hu hu hu, chị mau quên quá, sao lại không nhớ em chứ?」
「Trước đây, mỗi lần chị tới đều gọi em mà.」

「Ồ…」

「Chị ơi, sao chị lâu vậy không tới nữa? Em nhớ chị lắm đó.」

Cậu ta cầm thực đơn rượu, cười lấy lòng.

Tiếng “chị ơi” của cậu ta khiến tôi có chút choáng váng.

Giọng nói này, hơi giống Chu Dự Bạch.

Tôi chợt thấy cậu em này cũng không tệ.

Thế là tôi ôm chầm lấy cậu ta, cười như một kẻ lưu manh.

「Em trai, có muốn thử với chị không?」
「Chị có rất nhiều tiền.」
「Nè, mấy chai đắt nhất, mang hết lên cho chị.」

Đôi mắt cậu ta sáng lên, nhưng vẫn hơi ngại ngùng.

「Chị ơi, em bán nghệ không bán thân đâu.」

「À…」

Tôi hơi thất vọng, rồi bổ sung.

「Vậy chúng ta nghiêm túc yêu đương đi, chị bao em, mười vạn một tháng, được chứ?」

Anh chàng tóc đỏ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, kéo tay tôi.

「Chị ơi, vậy bây giờ mình bắt đầu luôn nhé?」

「Ừ ừ.」

Tôi lục trong túi lấy ra một chiếc thẻ, cực kỳ phong thái mà đưa cho cậu ta.

「Vậy để em dìu chị lên phòng nghỉ nhé.」

Anh chàng tóc đỏ rất hiểu ý, ân cần đưa tôi lên phòng nghỉ VIP trên lầu.

Trong cơn say mơ hồ, tôi lại thấy bóng dáng Chu Dự Bạch.

「Đúng là âm hồn không tan.」
「Đợi chị tìm được một trai đẹp, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy hết thôi.」
「Hehe, chị thật là thông minh.」

Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhào tới đè cậu trai tóc đỏ xuống, bắt đầu kéo áo cậu ta.

Ai ngờ, ngay lúc tôi vừa chạm vào cơ ngực, cánh cửa phòng bị ai đó đá mạnh bật tung.

Chu Dự Bạch lạnh lùng bước vào, ánh mắt u ám, trực tiếp túm cổ áo cậu trai tóc đỏ ném mạnh xuống đất.

「Cút.」

Giọng cậu ta lạnh như băng, áp lực đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Cậu trai tóc đỏ kêu đau một tiếng rồi hoảng sợ chạy mất dạng.

Tôi lập tức tỉnh táo hơn, tức giận chỉ tay vào Chu Dự Bạch mắng lớn:

「Cậu làm cái gì vậy!」
「Đó là trai bao mà tôi vừa bao nuôi đấy!」
「Chu Dự Bạch, cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi!!!」

「Vậy để tôi tự dâng mình cho chị, được không?」

Chu Dự Bạch mặt không cảm xúc, bước từng bước tới gần tôi.

Bị sát khí trên người cậu ta dọa cho sợ, tôi lùi dần về sau.

Chu Dự Bạch cúi xuống, nắm lấy mắt cá chân tôi, kéo mạnh, ép tôi ngã xuống dưới thân cậu ấy.

Cậu ta giật phăng cà vạt, quấn quanh cổ tôi.

Sau đó từ từ siết chặt.

Cậu ấy cứ thế lạnh lùng nhìn tôi vùng vẫy, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng.

Chẳng bao lâu, tôi đã cảm thấy không thở nổi, nước mắt sinh lý trào ra nơi khóe mắt.

Ngay sát giây tôi gần như ngạt thở, Chu Dự Bạch mạnh mẽ hôn xuống.

Tôi như một con cá thiếu nước sắp chết, theo bản năng khao khát oxy, vô thức níu lấy vai cậu ta, tham lam hít thở từng ngụm không khí từ miệng cậu ấy.

Chu Dự Bạch siết chặt eo tôi, cắn môi tôi như muốn trừng phạt, giọng khàn khàn.

「Giang Sơ Tang, tôi có thể cho chị thời gian để thích nghi.」
「Tôi cũng có thể chấp nhận ở bên chị cả đời với tư cách là người thân.」
「Nhưng chị không được ở bên người khác.」

Trong mắt cậu ta là sự chiếm hữu điên cuồng đến mức bệnh hoạn.

Khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy lại cậu thiếu niên mười tám tuổi năm nào — với ánh mắt méo mó, lệch lạc.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi bị cậu ấy hôn đến mềm nhũn cả người, bộ não thiếu oxy như chiếc máy tính cũ kỹ, không xử lý nổi thông tin đang xảy ra.

Ánh mắt sắc bén của Chu Dự Bạch khiến tôi sởn cả gai ốc.

Cậu ấy thô bạo xé váy ngắn của tôi, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng bất chấp.

「Giang Sơ Tang, chị không được bỏ rơi tôi.」
「Tôi rất chắc chắn, tôi yêu chị.」

「Mẹ kiếp cái thứ tình thân đó đi, chị có biết em đã nhớ chị bao lâu rồi không!」

Cảm xúc bị kìm nén suốt bao lâu cuối cùng cũng bùng nổ.

Tôi vừa đấm vào ngực cậu ấy, vừa bật khóc:

「Chu Dự Bạch, buông tôi ra.」
「Tôi là mẹ kế của em! Chuyện này nếu bị lộ ra ngoài sẽ trở thành tai tiếng, hội đồng quản trị sẽ không bao giờ chấp nhận em kế nhiệm.」
「Chúng ta không thể như vậy, tuyệt đối không thể!」

Động tác của cậu ấy khựng lại, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Ánh mắt cậu ấy gần như thành kính.

Chu Dự Bạch – đứa con trai riêng của tôi:
「Mẹ kế à, vậy…」
「Vậy chúng ta cứ lén yêu nhau, đừng để thế gian biết.」

Tim tôi đập loạn nhịp, tôi há miệng nhưng không thể thốt nên lời.

Lý trí mỏng manh cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn.

Cậu ấy luôn biết cách điều khiển tôi, từng bước từng bước dụ dỗ tôi bước vào vùng cấm.

Chu Dự Bạch lại cúi người, cẩn thận khắc sâu từng đường nét nơi môi lưỡi tôi.

Những ngón tay thon dài của cậu ấy lần tìm đến tận sâu bên trong.

Cơ thể gầy gò nhưng nóng bỏng của cậu ấy khiến tôi choáng váng.

Tôi cảm nhận rõ bản thân mình đang dần tan chảy.

「Giang Sơ Tang, cho phép em yêu chị đi.」
「Được không?」
「Thật đấy, em cầu xin chị.」

Giọng nói trong trẻo quen thuộc của cậu ấy giờ đã nhiễm đầy dục vọng, khẽ run lên.

Bỗng chốc, tôi buông bỏ hết phòng bị, không thể khống chế được dục vọng dơ bẩn tận đáy lòng.

Tôi nhìn cậu ấy, khẽ gật đầu.

Đôi mắt Chu Dự Bạch ngập tràn vui sướng, cậu ấy đan chặt mười ngón tay vào tay tôi, từng đợt va chạm vừa hưng phấn vừa tham lam.

「Giang Sơ Tang, em yêu chị.」

Chúng tôi vốn sinh ra trong địa ngục.

Vậy thì lần này… cứ cùng nhau trầm luân.

(Toàn văn hoàn)