Vừa mở mắt ra, tôi đã xuyên thành mẹ của hai đứa phản diện nhỏ trong truyện.

Nguyên chủ trước đây đối xử với hai đứa này chỉ toàn đánh chửi, còn hệ thống thì yêu cầu tôi phải chỉnh đốn lại cặp sinh đôi này mà không được làm sụp đổ nhân cách nhân vật.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, khi cô con gái nhỏ chớp đôi mắt to tròn, đưa cho tôi một hộp thạch có dính phân chó, tôi đã biết:
Tôi nhất định sẽ trở thành một dì ghẻ độc ác đủ tiêu chuẩn.

Sau khi đánh cho hai đứa nhóc một trận tơi bời vẫn chưa hả giận, tôi lại lon ton chạy vào phòng ngủ chính, tát thẳng một cái vào gương mặt của người chồng thực vật đã ngủ mê nhiều năm.

1

Ngày thứ hai xuyên thành mẹ kế giá rẻ.

Tôi nheo mắt, nhìn cô bé trước mặt xinh như búp bê.
Con gái của cơ thể này hiện tại — Trần An An.

Con bé giơ hộp thạch trong tay lên đưa cho tôi, cười ngọt ngào.

Nhưng hộp thạch này, chỉ hai phút trước, tôi đã tận mắt nhìn thấy con bé chơi với con chó ngoài sảnh, chuẩn bị cho vào miệng thì lỡ tay làm rơi xuống đất.
Ngay chỗ con chó vừa mới thải ra một bãi to tướng.

Sau đó, con bé nhặt lên ngay lập tức.
Do khoảng cách khá xa nên tôi không nhìn rõ nét mặt của con bé.
Đợi khi con bé đứng dậy, đã cầm hộp thạch rời đi.

Bây giờ, hộp thạch ấy lại xuất hiện trong tay con bé, rõ ràng là định nhét vào miệng tôi.

Ôi, đã ngu ngốc mà còn làm chuyện xấu, bảo sao sau này lại phải vào tù.

Tôi hít sâu một hơi, dịu dàng nhắc nhở con bé:
“An An, lần sau làm chuyện xấu thì nhớ quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh nhé.”

Tôi chỉ tay ra ngoài, con bé nhìn theo hướng tay tôi, thấy vết tích ngoài vườn sau, lập tức mặt mũi tái mét.

Nước mắt An An lập tức dâng đầy trong hốc mắt, sợ hãi nhìn tôi:
“Con xin lỗi, con xin lỗi, con không dám nữa…”

Phải biết rằng, nguyên chủ trước kia chỉ vì bọn trẻ đưa nước quá nóng thôi cũng đã đánh mắng một trận tơi tả.
Giờ phút này, An An rơi vào nỗi sợ sắp bị đánh đòn y như vậy.

Con bé hoảng hốt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm chỗ nương tựa.

Đúng lúc đó, một cậu bé chạy tới.
Cậu đeo cặp sách nhỏ, còn chưa kịp thay giày, đã vội chắn em gái đang run rẩy sau lưng, đề phòng nhìn tôi.

Đây chính là con trai lớn của nguyên chủ — Trần Tư Nguy.
Cũng là đại phản diện trong tương lai.

Do những tổn thương thời thơ ấu, cậu bé mắc hội chứng thiếu hụt cảm xúc, cả đời chỉ quan tâm tới em gái.
Sau này vì giúp em gái tranh đoạt nam chính với nữ chính mà kết cục em gái vào tù, bản thân cậu cũng phát điên.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Lúc này, cậu bé nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét:
“Muốn đánh muốn mắng thì nhắm vào tôi đây, đừng làm hại em gái tôi!”

Hai anh em nhà này, một thì ngu ngốc, một thì bốc đồng.

“Được thôi, hôm qua mày chửi tao, hôm nay em gái mày mời tao ăn phân chó.”

Tôi mỉm cười, xắn tay áo, chậm rãi nói:
“Mẹ của hai đứa bọn mày cũng coi như biết chút võ đấy.”

2

Sau khi đánh đòn xong, bắt hai anh em ra góc tường tự kiểm điểm, tôi vẫn cảm thấy chưa hả giận.

Tôi lại lon ton chạy vào phòng ngủ chính, nhìn gương mặt tuấn tú kia, không nhịn được mà nhẹ nhàng tát thêm một cái.

Người đang nằm trên giường kia, chẳng khác nào bức tranh treo tường.
Nhìn được, chạm được, nhưng không ăn được.

Chồng thực vật của tôi — Trần Mặc Hàn.

Sau một hồi xoa nắn mặt anh ta, tôi hài lòng rút tay về.

Tôi ngồi bên giường, vừa nhìn anh ta vừa càu nhàu:
“Anh cũng đừng thấy oan ức, ai bảo con gái anh muốn cho tôi ăn phân chó chứ.”

“Con không dạy là lỗi của cha.”

“Con cái không thể đánh thật, cho nên tôi phải trút giận lên anh, nếu không tối nay tôi ngủ không ngon!”

Tôi ngẩng cổ, nhìn anh ta nói:
“Tất nhiên, tôi cũng không phải kiểu người độc đoán. Nếu anh thấy tôi không đúng, anh có thể lên tiếng phản đối.”

Trong phòng rơi vào im lặng kỳ lạ.

“Không nói gì, xem ra anh cũng là người hiểu chuyện đấy.”

Tôi tự gật đầu, vẻ mặt rất mãn nguyện.

Không hiểu sao, sau khi nói xong câu đó, tôi lại cảm thấy không khí xung quanh bỗng lạnh hơn.

Lạnh buốt luôn ấy.

Tôi khẽ rùng mình, lại nói thêm:
“Được rồi, anh yên tâm, hai đứa nhỏ này tôi nhất định sẽ không để chúng phát triển lệch lạc đâu.”

Vì cơ hội được sống lại, tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, được chưa!

Đợi ngày tôi trở về thế giới của mình, cầm số tiền này đi du lịch, theo đuổi thần tượng, hẹn hò với nam người mẫu, ai mà còn muốn đi làm nữa chứ!

Nghĩ đến mà càng thêm khí thế ngút trời.

“Anh cứ yên tâm nằm đó đi nhé, người chồng đang ngủ say của tôi!”

Nói xong, tôi hùng dũng rời khỏi phòng.

3

Khi tôi xuống lầu, bữa tối đã được chuẩn bị xong.
Trên bàn ăn chỉ để lại chỗ ngồi và bát đũa của tôi.

Trong ký ức của tôi, nguyên chủ chưa bao giờ cho hai anh em kia ngồi vào bàn ăn.
Ngày thường, bọn trẻ chỉ được ăn đồ thừa của nguyên chủ.

Có những lúc, chỉ cần thấy chướng mắt, nguyên chủ thậm chí không cho chúng ăn gì cả.

Từng có một cô giúp việc nhỏ thấy thương tình, lén lút cho chúng ít đồ ăn.
Sau khi bị nguyên chủ phát hiện, cô ấy bị mắng cho một trận tơi bời rồi bị đuổi việc.

Hai đứa trẻ cũng bị nhốt trong kho suốt một đêm mới được thả ra, danh nghĩa là trừng phạt vì “không nghe lời”.

Phải nói rằng, nguyên chủ thật sự quá đáng.
Không trách được hai đứa trẻ lại mang ác ý với tôi lớn đến vậy.

Tôi gọi hai nhóc đang đứng úp mặt vào tường quay lại.

Để tránh cho sự thay đổi tính cách quá đột ngột so với nguyên chủ, tôi lạnh lùng nói:
“Hai đứa, tự đi qua đây ngồi ăn cơm.”

“Li thẩm, bới cơm cho hai đứa chúng nó.”

Li thẩm sững người, sau đó như hiểu ra, trong mắt ánh lên chút vui mừng:
“Vâng, phu nhân, tôi đi lấy ngay.”

Hai anh em kia thì như hóa đá tại chỗ, không thể tin nổi mà nhìn tôi.

Ánh mắt của Trần Tư Nguy hiện lên vẻ nghi ngờ và phòng bị.

Thấy bọn trẻ vẫn chưa động đậy, tôi lại mở miệng:
“Còn đứng đơ ra đó làm gì, qua đây ngồi, ăn xong mẹ có chuyện muốn nói.”

Cuối cùng, hai đứa cũng chịu di chuyển.

Trần Tư Nguy nắm tay Trần An An, cùng nhau đi tới bàn ăn.
Từ lúc kéo ghế ngồi xuống đến khi gắp thức ăn, ánh mắt của cả hai vẫn tràn ngập thận trọng và hoang mang.

Li thẩm bới cơm xong, mang tới cho chúng.
Hai anh em lóng ngóng cầm đũa gắp thức ăn.

Tôi giả vờ mất kiên nhẫn nói:
“Li thẩm, ồn quá.”

Nghe vậy, Li thẩm lập tức hiểu ý, liền “vâng” một tiếng rồi nhanh nhẹn dùng đũa chung gắp thức ăn cho bọn trẻ.

Tôi vừa ăn vừa kín đáo quan sát.

Li thẩm gắp cho Trần An An tôm và múc thêm cho con bé một bát canh bí đỏ.
Gắp cho Trần Tư Nguy cánh gà.

Hai đứa vừa ăn vừa dè chừng nhìn tôi.
Thấy vẻ mặt tôi vẫn lạnh nhạt như thường, cuối cùng mới yên tâm.
Cơm trong bát cũng được chúng ăn sạch sẽ không sót hạt nào.

Ăn xong, tôi chậm rãi nói:
“Đã sợ tôi, đã ghét tôi như thế, thì từ hôm nay trở đi, hai đứa đều phải ngồi ăn cơm cùng tôi.”

He he, tôi thật là thông minh, lấy lý do này để bắt chúng ngồi ăn cùng.
Lại tiến thêm một bước gần hơn đến việc hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé!

4

Buổi tối, tôi nằm trên chiếc giường trị giá 300.000, để cô con gái ban ngày còn mời tôi ăn thạch dính phân chó, đọc truyện cho tôi nghe.

Con bé cà lăm, ngập ngừng nhìn vào mấy chữ trong quyển truyện cổ tích, khó xử nói:
“Mẹ ơi, con không biết đọc chữ này…”

Tôi im lặng.

Phải rồi, con bé mới có 5 tuổi, đúng là chưa nhận mặt hết được chữ.

“Thôi được rồi, để mẹ đọc cho con.”

Tôi bảo con bé nằm xuống cho ngay ngắn, rồi ngửa mặt lên trần nhà, bắt đầu kể cho nó nghe một phiên bản cổ tích đen tối.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé xui xẻo, sau khi mẹ ruột mất, mẹ kế dẫn con riêng đến sống cùng. Bố ruột không thương, mẹ kế không yêu, từ tiểu thư cành vàng lá ngọc biến thành cô bé Lọ Lem, ngày ngày phải làm việc như người hầu…”

“Về sau, cô bé ấy tham dự yến tiệc, nhảy một điệu với hoàng tử rồi lúc trốn đi đã làm rơi lại một chiếc giày thủy tinh. Hoàng tử não tàn vì tình nhặt được giày, hôm sau lập tức ban bố chiếu chỉ, nói sẽ cưới chủ nhân của chiếc giày đó làm hoàng phi.”

“Chị gái của Lọ Lem thì không đi vừa giày, nhưng vì muốn lấy hoàng tử, bèn cắt cụt đầu ngón chân, cắt cụt gót chân nhét vào cho vừa, kết quả do chảy máu quá nhiều nên bị phát hiện, cuối cùng bị đàn quạ xúm lại mổ.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Cuối cùng con đoán xem, chị gái cô ấy bị lũ quạ ăn đến chỉ còn lại mỗi bộ xương trắng thôi…”

Tôi diễn cảm sống động, kể xong mà bản thân cũng rùng mình một cái.

Liếc nhìn qua muốn xem con bé phản ứng thế nào.

Không ngờ, nó lại nghe đến say mê.

Con bé này đúng là một sinh vật thần kỳ.

“Con không sợ à?”

Con bé ngẩng mặt, giọng non nớt không hề có chút sợ hãi:
“Cô bé Lọ Lem tốt mà, các chị gái xấu! Rồi sao nữa, rồi sao nữa mẹ?”

Tôi kể tiếp: “Sau đó, chiếc giày ấy vừa khít với cô bé Lọ Lem.”

Trần An An nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
“Á, chiếc giày đó toàn máu, Lọ Lem đi vào sao được? Bẩn lắm.”

Tôi lại câm nín.

Nếu giờ thêm hiệu ứng đặc biệt, chắc trên đầu tôi có vài con quạ bay ngang rồi.

“Chắc là có lót thêm bao giày rồi. Không quan trọng, tóm lại là cô bé Lọ Lem mang vừa chiếc giày, hoàng tử xác nhận cô chính là cô gái đã nhảy cùng mình tối hôm đó, thế là hai người kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”

Trần An An lại hỏi:
“Vậy hoàng tử thích cái giày hay thích người vậy mẹ?”