Tôi hơi bất ngờ với lối suy nghĩ của con bé.
“Chẳng lẽ cái giày đó chỉ có cô bé Lọ Lem mới mang vừa sao? Nếu người khác cũng mang vừa thì sao mẹ?”
Tôi suy nghĩ một hồi rồi thành thật trả lời:
“Mẹ cũng không biết.”
“Câu trả lời là do con muốn kết thúc thế nào.”
Trần An An chống cằm, có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ.
“Được rồi, kể chuyện xong rồi.”
Tôi nói xong, đưa tay tắt đèn ngủ bên giường:
“Bây giờ nhắm mắt, đi ngủ thôi.”
5
Trong bóng tối, các giác quan trở nên vô cùng nhạy bén.
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, rồi lại trở về yên tĩnh.
Giọng nói mềm mại vang lên, mang theo chút dò hỏi:
“Hôm nay con được ngủ với mẹ, đúng không ạ?”
Giọng điệu của con bé vẫn cẩn trọng và dè dặt.
Nhưng điều tôi quan tâm lại là chuyện khác.
Tôi hỏi con bé:
“Mẹ là ai?”
Con bé ngập ngừng một chút, khẽ đáp:
“Mẹ ạ.”
“Nhưng… mẹ không cho con và anh gọi mẹ là mẹ…”
Tôi ngắt lời con bé:
“Vậy từ giờ cứ gọi thế đi.”
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi bổ sung thêm:
“Nếu không thì cút ra ngoài.”
Thỉnh thoảng cũng phải nói vài câu ác nghiệt để giữ vững nhân cách của nguyên chủ.
Dù gì hệ thống cũng đã nói, nếu để lộ thân phận, nhiệm vụ sẽ lập tức thất bại.
……
Một lúc lâu sau, bên cạnh mới vang lên một tiếng gọi khẽ khàng:
“Mẹ ơi.”
Bề ngoài tôi đáp lại lạnh nhạt: “Ừ.”
Nhưng trong lòng đã bị sự đáng yêu của con bé làm cho tan chảy, linh hồn như muốn bay mất.
Aaaaaa, con nít đúng là sinh vật dễ thương nhất thế giới!
Dễ thương lại dễ dỗ dành.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, tiếng thở dần dần trở nên đều đặn.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng hé ra một khe hở, ánh sáng bên ngoài len vào.
Chẳng bao lâu sau, bóng dáng nhỏ bé ở cửa lại rụt rè rời đi.
Tôi khẽ nhếch môi cười.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Nghiêng người, tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ trước mắt.
Tôi nhớ lại trong nguyên tác, Trần An An từng nói một câu sau khi bị bắt.
Con bé nói, nó ghen tỵ với nữ chính vì nữ chính có một gia đình hạnh phúc.
Ước mơ lớn nhất thời thơ ấu của nó, là được mẹ ôm ngủ, kể chuyện cho nghe.
Sự xuất hiện của nữ chính khiến nó nhận ra, thì ra trên đời có người lại may mắn như thế.
Còn nó và anh trai lại phải sống trong những ngày tháng bị mẹ ruột hành hạ, mãi đến khi lớn mới thoát ra được.
Chính vì vậy, nó rơi vào vòng xoáy ghen tỵ, muốn hủy hoại nữ chính.
Còn hôm nay, tôi đã lén lút giúp con bé thực hiện mong ước, trong khi vẫn không vi phạm quy tắc.
Tôi nghĩ, chắc con bé sẽ không còn trở nên hắc hóa nữa đâu nhỉ?
Tôi hài lòng nhắm mắt lại.
Nhưng một đôi mắt sáng long lanh lại lặng lẽ mở ra sau khi tôi vừa ngủ thiếp đi, con bé chăm chú nhìn tôi thật lâu.
Con bé nắm lấy bàn tay tôi đặt ngoài chăn, nhẹ nhàng siết lại, khẽ lẩm bẩm:
“Mẹ ơi, mẹ chính là mẹ của con.”
6
Làm mẹ kế thật sự không dễ chút nào.
Lúc nhận được điện thoại từ nhà trẻ, tôi đang nhảy aerobic giảm cân.
Vừa cúp máy xong, tôi lập tức phi lên lầu thay quần áo, nhanh chóng chạy đến đó.
Đúng là đồ nhóc con, lại dám đánh người ở trường.
Khi tôi lao vào phòng giáo vụ, mẹ của đứa trẻ bị đánh đang ầm ĩ đòi một lời giải thích.
Thấy tôi bước vào, ánh mắt của bà ta ngay lập tức chuyển sang tôi.
Tôi liếc nhìn quanh phòng, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.
Trần Tư Nguy đang đứng nép ở một góc, cúi đầu, trông có vẻ cô lập và tội nghiệp.
Tôi bước đến trước mặt cậu bé, nhẹ giọng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Tư Nguy chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn tôi hai giây thì lại cúi xuống, không nói lời nào.
Nhưng tôi không bỏ lỡ tia bối rối lướt qua trong mắt cậu bé.
Cậu bé siết chặt vạt áo, trông vừa lo lắng vừa hoang mang.
Người phụ nữ kia sấn đến trước mặt tôi, mặt mũi khó chịu chỉ thẳng vào tôi:
“Bà là mẹ nó phải không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta, gật đầu đáp:
“Đúng, tôi là mẹ nó.”
Thấy tôi thừa nhận, bà ta lập tức lớn tiếng:
“Con bà đánh con tôi, bà tính giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Giải quyết thế nào ư?
Tôi quay sang hỏi hiệu trưởng đứng cạnh:
“Chào thầy Trương, camera giám sát đâu ạ? Phiền thầy cho tôi xem một chút.”
Hiệu trưởng nhanh chóng đưa cho tôi đoạn ghi hình.
Tôi xem qua, quả thật là Trần Tư Nguy ra tay trước.
Người phụ nữ kia liền lớn tiếng:
“Thấy chưa! Con bà đánh trước đấy! Làm cha mẹ kiểu gì mà dạy con vô giáo dục thế này?”
Nghe vậy, tôi bắt đầu cảm thấy không vui, liền nói với bà ta:
“Chị ơi, chị đừng nói mấy lời như thế, chuyện gì cũng phải có bằng chứng. Ra tay trước chưa chắc đã là người khơi mào trước!”
Nếu so ai to tiếng hơn thì cả căn phòng này cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi.
Chị đây từng 12 tuổi đã tranh cãi thắng hết các bà cô ở đầu thôn, lý lịch còn ghi rõ.
“Bà…!” Người phụ nữ tức đến trợn tròn mắt.
“Bảo sao con bà không có giáo dục, hóa ra là mẹ thế nào con thế nấy!”
Tôi không thèm để ý bà ta gào thét, liền ngồi xuống, nhìn thẳng vào Trần Tư Nguy.
“Nói cho mẹ nghe, vì sao lại đánh cậu ta?”
7
Trần Tư Nguy ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng cũng mở miệng:
“Cậu ta mắng con là đồ mồ côi.”
Lông mày tôi lập tức nhíu chặt, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía thằng nhóc đang ôm má kia.
Người phụ nữ kia vội vàng chắn trước mặt con trai mình.
Tôi lạnh lùng đứng thẳng dậy:
“Nghe thấy chưa? Là con chị mồm miệng bẩn thỉu trước, con tôi mới đánh nó.”
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực:
“Bọn trẻ con cãi nhau mấy câu là bình thường, sao lại có thể đánh người chứ?”
“Vậy để con chị xin lỗi trước đi.”
“Dựa vào cái gì!” Bà ta kéo con trai ra, chỉ vào khuôn mặt thằng bé:
“Nhìn đi, mặt bị đánh sưng thế này! Xin lỗi là không thể nào, nhiều nhất coi như huề nhau.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta:
“Tôi hỏi lại lần nữa, có xin lỗi không?”
Người phụ nữ hừ lạnh:
“Đừng mơ!”
Tôi hít sâu một hơi:
“Được rồi, chị không muốn nói lý lẽ phải không?”
Chị đây cũng biết vài chiêu đấy.
Tôi rút điện thoại ra, gọi một cuộc:
“Đưa chuyện này lên mạng cho tôi.”
Chưa đến một phút sau, chuyện thằng bé mập là con ngoài giá thú đã lan khắp trường.
Người phụ nữ run rẩy cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy thông tin, sắc mặt kiêu ngạo liền tái mét, tay cũng bắt đầu run.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi bật cười:
“Tôi nói này chị gái, con chị mồm thối như thế mà cũng dám mắng người khác là mồ côi à? Con riêng như nó còn không bằng mồ côi đâu, trên sổ hộ khẩu phần tên cha chắc vẫn đang để trống nhỉ?”
“À đúng rồi, vợ cả của chồng chị chắc bây giờ biết chuyện rồi đấy, không biết là đang tìm chị hay đang trên đường đi tính sổ với chồng chị nhỉ?”
Tôi phất tay:
“Chúc chị may mắn nhé.”
Người phụ nữ trước mặt đã hoàn toàn mất hết khả năng phản kháng, cuống cuồng kéo con bỏ chạy.
Hơ hơ, đây mới gọi là huề nhau.
Tôi nắm tay con trai, vui vẻ nói:
“Đi thôi, về nhà, hôm nay khỏi đi học nữa.”
8
Trên xe.
Tôi quay sang Trần Tư Nguy nói:
“Chuyện hôm nay con làm rất tốt. Có người mắng con, con phải mắng lại, mắng không lại thì đánh lại!”
“Tóm lại, tuyệt đối không được tự mình chịu ấm ức, hiểu chưa?”
Trần Tư Nguy ngồi thẳng người, cơ thể cứng đờ cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.
Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
“Mẹ trước đây không như vậy.”
Rõ ràng trước kia đối xử với cậu và em gái rất tệ, bây giờ tuy vẫn hung dữ, nhưng hoàn toàn không giống trước nữa.
Tôi nhíu mày:
“Vậy thì sao?”
Trần Tư Nguy mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào.
Tôi nhìn phản ứng của cậu bé, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Nguyên chủ đúng là quá tệ, làm sao có thể đối xử với con ruột của mình như thế chứ?
Thật sự nghi ngờ không biết có phải con ruột không nữa.
“Trần Tư Nguy, mẹ là ai?”
Cậu bé nhìn tôi một lúc lâu, rồi trả lời:
“Mẹ là mẹ của con.”
Tôi gật đầu:
“Đúng, mẹ là mẹ của con. Cho nên mẹ giúp con, chẳng phải là điều đương nhiên sao?”
Đồng tử của Trần Tư Nguy khẽ rung động.
Nhận ra giọng điệu của mình có phần quá dịu dàng, tôi liền ngồi thẳng người, lạnh lùng nói:
“Chủ yếu là vì con của mẹ mà bị bắt nạt, truyền ra ngoài thì mặt mũi của mẹ còn đâu nữa.”
Thấy cậu bé không nói gì, tôi lại cố ý nhấn mạnh:
“Nghe rõ chưa? Chúng ta không được chủ động gây chuyện, nhưng nếu có ai cố ý bắt nạt con, phải đánh trả lại.”
Trần Tư Nguy siết chặt hai tay, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, khẽ gật đầu:
“Con biết rồi.”
Cậu bé đỏ hoe mắt, nhìn tôi nhẹ nhàng gọi:
“Mẹ ơi.”
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, tôi lại đến phòng của Trần Mặc Hàn.
Sau khi hôn hít sờ nắn chán chê với người chồng thực vật, tôi tựa đầu vào mép giường, thở dài một hơi.
“Trần Mặc Hàn, nuôi con thật là khó quá đi.”
9
Tôi duỗi chân nằm trên sofa, vừa xem phim truyền hình vừa tận hưởng.
Con trai ngồi bên cạnh tỉ mỉ bóc tôm hùm đất cho tôi.
Con gái thì ân cần đút hoa quả cho tôi, đút xong lại tranh thủ mát-xa cho tôi.
Từ sau lần bị phạt đứng úp mặt vào tường, thái độ của hai đứa nhỏ đối với tôi dường như đã thay đổi.
Ngày nào cũng gọi “mẹ ơi” không ngừng, bảo làm gì là làm nấy.
Có tiền, có thời gian, có bảo mẫu, lại không có ông chồng phiền phức, cuộc sống này thật sự quá tuyệt!
Ngày qua ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày hội thể thao gia đình ở trường.
Tôi nằm dài trên sofa, ngước nhìn trần nhà, nghiêm túc hỏi:
“Tham gia hội thao gia đình, có cần khiêng ba các con đi không?”
Cậu con trai đang bóc hạt dưa cho tôi nghe vậy thì tay khựng lại.
Con gái Trần An An đút cho tôi một quả nho, ngây thơ hỏi:
“Tại sao phải khiêng ba đi ạ?”
Tôi ngậm nho, nghiêm túc trả lời:
“Bởi vì ba các con không tự đi được.”
……