Trong làng tín hiệu rất kém, chỉ có nhà nuôi heo bên cạnh là lắp WiFi.
Tôi đánh liều sang nhờ vả người đàn ông cao lớn, mặt lúc nào cũng cau có đó.
Chu Dã chỉ liếc tôi nhàn nhạt một cái, sau đó ném cho tôi một tờ giấy ghi mật khẩu WiFi.
Cho đến khi tôi chơi game gọi người khác là “anh trai” thì bị anh ta bắt gặp ngay tại trận.
Điện thoại lập tức hiện lên dòng chữ: [Không thể kết nối mạng].
Tôi đành phải gõ cửa nhà bên cạnh lần nữa.
Người đàn ông kia mặt không cảm xúc nói: “Vừa nãy gọi nghe cũng ngọt tai đấy, gọi tôi thử xem nào.”
Nhưng tôi đã khản cả giọng rồi, điện thoại vẫn không kết nối được mạng.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, Chu Dã lại bật cười.
“Chỉ cho em xài ké mạng của tôi, còn tôi thì không được xài ké em à?”
01
“Không thể tin được!”
Điện thoại lại vang lên âm thanh vui nhộn của trò Candy Crush.
Giai điệu tinh nghịch cùng âm thanh phấn khích kia khiến tôi bỗng nhiên nổi cáu.
Ba ngày rồi!
Cả ba ngày tròn!
Tôi đã phải chơi Candy Crush trong cái làng chết tiệt này suốt ba ngày rồi!
Chiếc điện thoại đời mới chẳng khác gì cục gạch, chẳng làm được gì cả.
Trong ba ngày ngắn ngủi đó, tôi đã vô số lần cảm thấy may mắn vì hồi trước mình đã tải trò Candy Crush này về chơi lúc rảnh.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc đã leo lên ngọn cây.
Tôi ước chừng thời gian, nghĩ bụng chắc cái tên mặt lạnh nhà bên cũng sắp về rồi.
Mười phút sau, từ bên nhà bên vang lên tiếng cửa gỗ kẽo kẹt.
Về rồi!
Tôi vội vàng nhảy xuống giường, xỏ dép lê chạy ra ngoài.
Tôi đã kịp chắn trước cửa ngay trước khi Chu Dã đóng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Dù đã gặp nhiều lần rồi, trong lòng tôi vẫn không kìm được mà run lên.
“Anh… anh Dã?”
Chu Dã có hàng chân mày cao, gương mặt lạnh lùng, chẳng hề có chút biểu cảm thừa thãi.
Ngũ quan vốn đã sắc nét, lại càng toát lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, cả người toát ra khí chất xa cách.
“Có chuyện gì?”
Anh ta nhíu mày, sự mất kiên nhẫn hiện rõ mồn một.
Tôi nhìn anh ta liền thấy sợ, nhưng nghĩ đến những ngày sống không có mạng, tôi đành ép mình ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh ta.
“Hehe… Hôm nay anh Dã về trễ ghê ha?”
Chu Dã thu tay lại, dựa người vào khung cửa chờ tôi nói tiếp.
Tôi thầm chửi trong bụng: Đồ giả vờ!
Nhưng ngoài mặt vẫn cố cười gượng, tiếp tục lảm nhảm: “Dạo này anh Dã bận rộn lắm hả, đám heo con mới nhập về khỏe không anh?”
Nghe bà Vương ở đầu thôn nói, Chu Dã đang quản lý một trại nuôi heo.
Ngày nào anh ta cũng đi sớm về khuya, rất siêng năng.
Chu Dã “tsk” một tiếng, trầm giọng hỏi: “Lục Niệm Phù, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi bị giọng điệu mất kiên nhẫn của anh ta làm cho sợ, nhất thời lúng túng.
Một lúc sau mới rụt rè vịn vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn Chu Dã, lí nhí hỏi:
“Em… em có thể xin anh nói lại mật khẩu WiFi nhà anh không?”
Chu Dã dường như thở dài, bóp bóp trán.
Sau đó quay lưng đi vào nhà mà không nói lời nào.
Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh ta, mắt cay xè.
Từ nhỏ đến lớn, ai mà chẳng cưng chiều tôi, nâng tôi như trứng.
Vậy mà giờ sa cơ lỡ vận, bị đưa đến cái làng chết tiệt này, đến cả cái người nuôi heo cũng dám tỏ thái độ với tôi!
Tôi đã nhờ vả tử tế rồi, không cho cũng thôi, mắc gì phải hung dữ với tôi chứ!
Làm như tôi thèm xài WiFi của anh ta lắm vậy!
Ngay giây tiếp theo, một tờ giấy chìa ra trước đôi mắt đang rơm rớm của tôi.
Tôi theo phản xạ cầm lấy, trên đó ghi một dãy số.
Chu Dã nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng quay đi.
Anh ta lạnh nhạt nói: “Mật khẩu.”
Tôi chớp chớp mắt, vội nói: “Cảm ơn anh Dã…”
Nói xong, tôi xỏ dép lê piapiapia chạy về căn nhà nhỏ của mình.
02
Nhìn vào họ của tôi là biết — tôi rất giàu.
Nhưng cuộc sống của một người giàu có như tôi đã kết thúc ba ngày trước.
Theo lời quản gia Trần Thúc, công ty bị người ta gài bẫy nên phá sản.
Ba mẹ tôi lập tức bay ra nước ngoài trong đêm.
Lúc đó tôi giận dỗi nên cố tình không nghe điện thoại, thế là bị họ bỏ rơi ngay tại chỗ.
May mà ba mẹ tôi đã dặn quản gia đưa tôi đến một ngôi làng nào đó.
Nghe nói tôi có một dì ruột là nghệ sĩ tự do, sống trong ngôi làng này.
Thế là tôi mơ mơ màng màng bị đưa đến căn nhà nhỏ này.
Ngay ngày đầu tiên đến đây, tôi đã thấy một bức thư trên bàn.
Là dì tôi để lại cho tôi.
Nội dung đại khái là dì đột nhiên có cảm hứng sáng tác, quyết định vào rừng sâu tìm tư liệu, muốn vẽ ra một kiệt tác để đời, nếu có chuyện gì thì cứ đi tìm Chu Dã nhà bên.
Làm tiểu thư hai mươi mấy năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bị người ta đá qua đá lại như quả bóng.
Ở cái làng chết tiệt này, chuyện gì cũng phải tự thân vận động.
Mới ba ngày thôi mà tôi đã nếm đủ mọi khổ cực của cả đời.
Càng không thể chịu nổi chính là cái gã nuôi heo bên cạnh!
Ngày nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Cứ như nói thêm với tôi một câu là anh ta cảm thấy khó chịu lắm vậy.
Hừ!
Nếu tôi không sa cơ lỡ vận, loại người như Chu Dã, đến tư cách nói chuyện với tôi cũng không có!
Nhưng giờ thì tôi chỉ có thể nhún nhường, nhỏ nhẹ đi cầu xin anh ta cho tôi mật khẩu WiFi mà thôi.
03
Tôi bật cười lạnh một tiếng.
Có mạng rồi, tôi chẳng khác gì cá gặp nước.
Trước khi sa cơ, tôi dù sao cũng là một tiểu thư muốn gì có nấy.
Bạn bè xung quanh, chỉ cần là một thiếu gia con nhà giàu bất kỳ, cũng có thể khiến chất lượng cuộc sống của tôi nâng cao thêm mấy bậc.
Tôi hùng hồn mở WeChat, chờ đợi tin nhắn ùa đến.
Tôi gần như đã có thể tưởng tượng ra sự quan tâm săn sóc của đám bạn bè kia dành cho mình.
Ba phút sau, tin nhắn được tải hết.
Nhưng không phải là những lời an ủi như tôi tưởng, mà là những dòng mỉa mai như bão táp ập đến.
【Lục Niệm Phù? Nhà cô phá sản rồi à? Hahahaha, ác giả ác báo!】
【Không thể nào! Ước mơ thành sự thật rồi, nhà cô thật sự sụp đổ rồi à??】
【Cười chết mất, tiểu thư Lục, đây gọi là phong thủy luân chuyển, ngày xưa không phải còn vênh váo trước mặt tôi sao?】
【Lục Niệm Phù, chẳng phải ngày nào cô cũng ngông nghênh như bà hoàng à? Cô tiếp tục hống hách đi chứ?】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Nếu cô quỳ xuống cầu xin tôi, biết đâu tôi sẽ thương tình cho cô vài chục nghìn qua cơn hoạn nạn đấy.】
……
Ngoài mấy tin nhắn trên WeChat, trên mạng cũng tràn ngập những lời mắng chửi và bôi nhọ công ty nhà tôi.
Wow—
Bảo sao quản gia trước khi đi cứ dặn tôi đi dặn lại không được bật điện thoại, không được lên mạng, không được liên lạc với bất kỳ ai.
Tôi bình thản tháo thẻ SIM, xóa luôn WeChat, cắt đứt mọi thông tin từ thế giới bên ngoài.
Nhưng tôi vẫn để lại cái ứng dụng chết tiệt có biểu tượng con chim cánh cụt.
Sau đó tôi mở game Vương Giả Vinh Diệu (King of Glory).
Nói không buồn là nói dối.
Lúc vinh quang, ai cũng muốn đến chia phần ánh hào quang.
Giờ sụp đổ rồi, ai ai cũng muốn dẫm đạp lên tôi.
Thì ra quan hệ giữa người với người, dễ vỡ như lá khô vậy.
Tôi chớp đôi mắt cay xè, giọt nước mắt rơi trúng bốn chữ “Bắt đầu trò chơi” trên màn hình.
Theo thói quen tôi chọn đường giữa.
Mười phút sau, bị đối phương đẩy thẳng lên cao địa.
Đồng đội mở mic chửi thẳng: “Đứng nấp trong bụi giữa đường, cô đang ở cữ đấy à? Cô chơi còn tệ hơn cái móng heo hầm của mẹ tôi!”
Thất bại ——
Game kết thúc, rớt ngay một sao!
Bị đám bạn bè chó má phản bội thì thôi, chơi game cũng bị người lạ chửi.
Tất cả cảm xúc bị dồn nén trong ba ngày qua cuối cùng cũng bùng nổ.
Tôi không nhịn được nữa, bật khóc nức nở như trút hết uất ức.
Cái gì chứ!
Ngày xưa mấy người chơi game thuê còn liên tục gọi tôi là “Chị giỏi quá” cơ mà!
Cả thế giới đều đang lừa tôi!!
Gâu gâu gâu…
Con chó nhà Chu Dã hình như bị tôi làm tỉnh giấc, bắt đầu sủa loạn lên.
Con chó chết tiệt, giống y như chủ nó, vừa hung dữ vừa đáng sợ.
Tôi bị dọa đến nỗi không dám khóc to, chỉ dám chui vào chăn, lén lút dùng khăn Abebe lau nước mắt.