Thương trường khốc liệt.

Hai tổng giám đốc của hai tập đoàn hẹn nhau dưới lầu để đánh nhau.
Một trong số đó là anh trai tôi.

Khi tôi vội vàng chạy tới giúp thì đã muộn.
Anh tôi vì muốn làm màu trước truyền thông, trong lúc biểu diễn cú đá ngang Taekwondo đã vô tình bị trật lưng.

Tôi cẩn thận dìu anh lên cáng.
Phía sau bỗng vang lên một tiếng cười khẽ:
“Thế nào, em chia tay tôi là vì loại phế vật này sao?”

01

Anh trai tôi, là một nhân vật đình đám trên các tạp chí tài chính.
Doanh nhân trẻ lọt top 100 của Forbes.
Thủ đoạn thừa kế trọn vẹn sự nham hiểm và tàn nhẫn của ba tôi.

Suốt nhiều năm, anh tôi và tập đoàn Hồng Thuận như nước với lửa.

Anh từng cử người cắt nát hai chậu cây phát tài trước cửa công ty họ.
Hối lộ hai cô lao công của họ, khiến cả tổ đình công.

Sau này, khi cử tôi – vừa du học về – đi làm nội gián bên công ty Phó Thừa Xuyên, chẳng may xảy ra sai sót.

Ngày tôi lén lút chạy trốn khỏi công ty Phó Thừa Xuyên về nhà.
Anh tôi và ba đang bàn bạc đại kế thu mua tập đoàn Hồng Xuyên.

Tôi đứng ngoài cửa, cẩn thận gọi vào: “Ba, anh ơi—”

Hai người trong phòng đồng loạt quay đầu lại.

Vì tôi chạy về vội quá, quần áo mặc trên người còn chưa chỉnh tề.
Giữa mùa đông, gió lạnh rít qua khe cửa, thổi khiến mũi tôi đỏ bừng, viền mắt cũng đỏ hoe, trông cứ như vừa khóc.

Tôi vừa hít hít mũi.
Anh tôi đột nhiên đập bàn giận dữ:
“Là đám người dưới trướng thằng họ Phó đó bắt nạt em đúng không?”

Nghe đến chữ “bắt nạt”, tôi hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Trước mắt thấp thoáng hiện lên bóng dáng lạnh lùng, điềm tĩnh của người đàn ông đó.
Nốt ruồi đỏ nơi xương sườn thấm mồ hôi mờ ảo.
Và cả tiếng thở gấp bị kìm nén—

Tôi cúi đầu, có chút e dè nói:
“Anh, thật ra, cái đó—”

Anh tôi nhận ra có gì đó không ổn.
Anh cau mày nhìn tôi mấy lần, ánh mắt dừng lại ở vết thương đã đóng vảy nơi khóe miệng tôi.

Sắc mặt anh lập tức sa sầm, cắt ngang lời tôi:
“Vết thương ở miệng, sao lại có?”

Tôi chột dạ giải thích:
“Cái đó, anh à, nếu em nói cho anh biết, thật ra là Phó Thừa Xuyên—”

Anh tôi còn chưa nghe tôi nói hết, đã sớm hiểu nhầm.
Anh đập bàn, tức giận hét lên:
“Cái gì? Là thằng Phó đó sai người đánh em?

“Lần trước nó cướp tài liệu thầu của công ty mình, lần trước nữa làm anh mất mặt trước truyền thông, lần này còn dám sai người đánh em gái anh?

“Nó thật sự không coi gia đình mình ra gì rồi đúng không?”

Thấy anh tôi phản ứng dữ dội như vậy.
Tôi há miệng, đờ người ra, cuối cùng lại lặng lẽ ngậm miệng, nuốt luôn lời định nói thật vào bụng.

Rốt cuộc vẫn không dám nói cho anh biết, vết thương nơi miệng tôi thật ra không phải bị Phó Thừa Xuyên sai người đánh.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Mà là… chính anh ta cắn rách.

02

Về đến phòng mình, tôi thở dài một hơi thật sâu.
Nhìn vào điện thoại.
Trên màn hình hiển thị 43 cuộc gọi nhỡ từ Phó Thừa Xuyên.

Phó Thừa Xuyên, Tổng giám đốc của Tập đoàn Hồng Thuận.
Cái gai trong mắt anh trai tôi.
Hai người là kẻ thù không đội trời chung.

Bao năm nay, đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm, từ tranh chấp làm ăn đã leo thang thành mối thù cá nhân.

Hiện tại tôi ngồi trong phòng, bộ não vốn hưng phấn suốt từ đêm qua cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bất chợt tôi mới nhận ra một chuyện.

Dù tôi có liều mình chịu nguy cơ bị anh trai lột da, dũng cảm thừa nhận mình đã lỡ sa vào lưới tình với Phó Thừa Xuyên đi chăng nữa…

Vậy Phó Thừa Xuyên thì sao?

Nếu anh ta biết tôi không chỉ là em gái ruột của đối thủ, mà còn ngay từ đầu đã mang mục đích phá hoại công ty anh ta, lừa dối tình cảm của anh ta suốt ngần ấy thời gian…
Chẳng phải giây tiếp theo, anh ta sẽ lập tức căm ghét tôi tận xương tủy sao?

Lúc trước, đúng là khi làm nội gián, tôi nhất thời mềm lòng, không ngờ lại thật sự động lòng với Phó Thừa Xuyên.
Càng không ngờ lại có… đêm qua như vậy.

Giờ đây ngồi bình tĩnh lại, tôi mới thấy bản thân thật sự có chút bồng bột.

Phó Thừa Xuyên có thể đấu với anh tôi lâu như vậy, hoàn toàn là vì thủ đoạn của anh ta cũng nham hiểm chẳng kém.
Một khi anh ta biết được thân phận và mục đích ban đầu của tôi, đối với loại người đã lừa dối tình cảm, lợi dụng, phản bội như tôi, chắc chắn anh ta sẽ không để yên.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác toát mồ hôi lạnh.

Do dự một lúc, tôi mở khung chat với Phó Thừa Xuyên.
Tin nhắn cuối cùng vừa được gửi đến.

Với tính cách của Phó Thừa Xuyên – luôn lạnh lùng, ít nói, rõ ràng bây giờ vì tôi không nghe máy nên anh ta đã giận đến mức bất lực:

【Gọi cho em bao nhiêu cuộc mà em không nghe máy, sáng nay vừa mở mắt tôi còn tưởng mình bị người ta coi như trai bao rồi.】

Tôi không trả lời.

Nghĩ bụng nên dứt thì dứt cho xong, tôi lập tức nhắn tin chia tay, kiên quyết gửi đi dòng tin cuối cùng rồi cắn răng xóa số, chặn liên lạc.

Nói ra thì cũng hơi không nỡ.
Dù sao cũng đã lén lút qua lại với Phó Thừa Xuyên sau lưng anh trai mấy tháng, anh ta đối xử với tôi rất chu đáo, tỉ mỉ.

Nhưng đến nước này rồi, thậm chí anh ta còn không biết tên thật của tôi.

Hồi đó khi anh tôi cài tôi vào công ty Phó Thừa Xuyên làm nội gián để moi thông tin cơ mật, không chỉ sắp xếp giúp tôi vượt qua kiểm tra lý lịch của công ty, mà còn cẩn thận đổi cho tôi một cái tên giả để tránh bị nghi ngờ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tuy không biết Phó Thừa Xuyên sẽ phản ứng thế nào, nhưng tôi cũng rất chắc chắn, dù anh ta có lật tung cả trong nước lên đi nữa, cũng tuyệt đối không thể tìm ra tôi để tính sổ.

03

Việc tôi gặp lại Phó Thừa Xuyên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Anh ta và anh trai tôi hẹn nhau đánh nhau dưới lầu công ty.

Ban đầu, hai người chỉ vì sản phẩm cùng loại vừa ra mắt mà khẩu chiến, cãi nhau ầm ĩ, thậm chí còn leo lên top tìm kiếm.

Sau đó, anh trai tôi chủ động để lại bình luận dưới bài đăng Weibo của Phó Thừa Xuyên:
【Ba giờ chiều thứ Ba, trước cổng chính công ty, nếu anh là đàn ông thì tới.】

Phó Thừa Xuyên xưa nay luôn giữ hình tượng kiềm chế, lịch sự trên mạng xã hội.
Tính cách anh ta vốn lạnh lùng, điềm tĩnh, bình thường sẽ chẳng thèm để tâm tới những tranh cãi trẻ con như thế này, càng không thể vì vậy mà đường đường là một tổng giám đốc lại đi hẹn đánh nhau.

Thế mà anh ta lại trả lời ngay dưới bình luận của anh tôi: 【Được.】

Ba giờ chiều hôm đó.
Các phóng viên báo đài vây kín cả công ty chúng tôi.

Tôi nhìn anh trai mình đang chuẩn bị dẫn theo đám quản lý cấp cao xuống “hiện trường”, muốn nói gì đó lại thôi.

Anh trai tôi dường như cảm nhận được sự lo lắng của tôi, tự tin nói:
“Em yên tâm, anh của em là đai đen Taekwondo đấy, lần này nhất định sẽ giúp em hả giận.”

Tôi chỉ im lặng không nói.

Đến khi tôi nhận được điện thoại của anh lần nữa, tôi vội vã chạy tới thì đã muộn.

Dù sao anh tôi cũng mới hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ máu nóng, hơi bốc đồng.
Đã mấy năm không có bạn gái, anh nhân cơ hội này muốn khoe khoang một phen trước ống kính truyền thông, kết quả trong lúc biểu diễn cú đá ngang Taekwondo lại vô tình trật lưng.

Khi tôi cùng nhóm quản lý công ty cẩn thận dìu anh lên cáng, anh tôi vẫn còn đau đến mức kêu gào thảm thiết.

Tự dưng tôi cảm thấy có chút mất mặt.

Tôi vừa định lặng lẽ rời đi thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ:
“Thế nào, chẳng lẽ em chia tay tôi là vì loại phế vật này sao?”