4

Tôi gấp gọn tờ quảng cáo tuyển dụng, cất vào túi áo.

Chu Dụ Hành ăn xong chỉ trong vài ba miếng, rồi xách túi rác chạy về phía thùng rác ở gần đó.

“Thế nào, cơm canh có ổn không?”

Chị gái bán cơm hộp ở công trường lúc thu dọn hàng, đạp xe ba bánh đi ngang qua chỗ tôi, đặc biệt dừng lại hỏi một câu.

“Rất ngon.” Tôi mỉm cười với chị ấy, “Cơm canh tươi mới, khẩu phần nhiều, giá cả lại hợp lý.”

“Ngon là tốt rồi.”

Chị ấy nhìn tôi, lại liếc nhìn Chu Dụ Hành ở cách đó không xa:
“Trời cũng tối rồi, sao còn chưa đưa thằng bé về nhà? Em lên thành phố tìm việc à?”

“Vâng, vẫn chưa tìm được việc, chắc mai em qua khu phía Tây xem thử.”

Dẫn theo trẻ con quả thực rất bất tiện.

Chu Dụ Hành cũng đã lớn, nhất định phải tìm một chỗ ổn định.

Chị gái bán cơm hộp do dự một chút rồi hỏi:
“Hay là em qua giúp chị đi? Chồng chị cũng làm việc ở công trường này, ít nhất còn phải ở lại đây hơn một năm nữa. Công nhân đông, chị làm cơm hộp cũng không xuể.”

“Nếu em đồng ý, nhà chị còn một phòng trống có thể ở, chỉ là lương không cao thôi.”

Với tôi và Chu Dụ Hành lúc này, đó đã là một cơ hội chuyển tiếp rất tốt rồi.

Tôi đưa Chu Dụ Hành ngồi lên xe ba bánh của chị ấy.

Chị gái bán cơm hộp tự giới thiệu tên là chị Hồng.

Chồng chị – anh Vương – là một công nhân nhỏ ở công trường.

Hai vợ chồng thuê một căn nhà nhỏ gần công trường, một người ngày ngày đi khuân gạch, người còn lại làm cơm hộp, sáng tối đạp xe đi bán.

Sau một ngày lang thang, cuối cùng cũng có một nơi để ở.

Chu Dụ Hành mặt mày hớn hở, hào hứng cầm chổi quét dọn căn phòng, thậm chí đến cả mạng nhện ở góc tường cũng không bỏ qua.

Chị Hồng đưa cho chúng tôi một chiếc chăn, cười nhìn Chu Dụ Hành:
“Em gái à, chăn này chưa được phơi nắng, hơi ẩm một chút, hai mẹ con chịu khó nhé.”

Tôi vừa trò chuyện với chị ấy được mấy câu, thì ở cửa vang lên tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa.

“Chắc là chồng chị về rồi, hai mẹ con cứ nghỉ ngơi trước, chị đi nấu cho anh ấy bát mì.”

Tôi ôm chăn, cẩn thận trải ngay ngắn.

Sau đó rút một tờ khăn giấy, kéo Chu Dụ Hành đang chạy nhảy lại, lau mặt cho cậu bé.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bát đũa rơi vỡ.

Một giọng đàn ông thô lỗ cất lên:
“Rốt cuộc tôi cưới một người vợ hay rước một vị Bồ Tát về đây? Nếu lòng dạ cô tốt thế, sao không nhặt hết mấy kẻ lang thang ngoài kia về nuôi luôn cho rồi!”

Chị Hồng hạ giọng, nhẹ nhàng năn nỉ anh ta nói nhỏ chút.

“Có gì không nói được chứ, sợ họ nghe thấy sao? Mặt mũi nào mà còn bám lấy nhà tôi ở lại chứ?”

Tiếng cãi vã cứ thế vang lên liên tục, mãi đến nửa đêm mới dần im lặng.

Tôi siết chặt hai tay, bịt kín tai Chu Dụ Hành, còn cậu bé thì co rút trong lòng tôi, sắc mặt trắng bệch.

Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng len vào qua khe cửa sổ, Chu Dụ Hành – cả đêm gần như không chợp mắt – đã lặng lẽ ngồi dậy.

Cậu bé im lặng thu dọn đồ đạc của mình:
Một chiếc khăn mặt, một cái áo khoác, cùng với một viên đá nhỏ hình đầu mèo mà cậu luôn mang theo.

Những dòng bình luận im lặng suốt từ nãy giờ cuối cùng cũng bắt đầu cuộn lên:
【Khó khăn lắm mới có chỗ ở, phản diện lại sắp bị đuổi đi sao?】
【Hôm qua cậu bé còn chăm chỉ dọn dẹp như vậy, chiếc áo khoác bé xíu của mình cũng gấp thật gọn gàng.】
【Chỉ số hắc hóa đã lên đến 65% rồi, đừng thương cảm phản diện nữa, hãy lo cho nam chính trong tương lai đi.】

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của Chu Dụ Hành, quyết định đến chào tạm biệt chị Hồng.

Tôi gõ cửa bếp, người mở cửa lại là chồng chị ấy – anh Vương.

Khi bắt gặp tôi, anh ta thoáng sững người.

Rất nhanh sau đó, trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng lạ lùng, ánh mắt dán chặt vào tôi không rời.

Phía sau, chị Hồng đang nhồi bột bước lên, đẩy nhẹ anh Vương sang một bên.

“Em gái, hai mẹ con em là định…?”

“Chúng em định rời đi rồi, cảm ơn chị Hồng nhiều lắm.”

Chu Dụ Hành nghiêm túc cúi đầu cảm ơn chị ấy.

“Ôi trời, không có gì đâu, chị với lão Vương nhà chị…”

Chị Hồng còn chưa nói hết câu đã bị anh Vương ngắt lời:
“Trời ngoài kia lạnh lắm, việc thì khó tìm, phòng đó để trống cũng uổng, hai mẹ con cứ ở lại đi.”

Nụ cười trên mặt chị Hồng chợt cứng lại.

Chị ấy liếc nhìn chồng mình đầy nghi ngờ, nhưng lại phát hiện ánh mắt anh ta từ nãy tới giờ vẫn luôn dừng trên người tôi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Khi quay lại nhìn tôi, trong mắt chị Hồng đã có thêm vài phần dò xét.

“Đúng vậy.” Chị cười gượng gạo, “Hai mẹ con cứ ở lại đi.”

5

Hành lý của tôi và Chu Dụ Hành lại được mang trở về căn phòng nhỏ.

Chu Dụ Hành bỗng bị cảm nhẹ, nếu tiếp tục đi ra ngoài trong gió lạnh, e rằng sẽ bị sốt.

Chúng tôi đành phải ở lại thêm một đêm nữa.

Dọn dẹp xong, tôi quay lại bếp, xắn tay áo lên giúp việc cho chị Hồng.

Vừa rửa rau, tôi vừa nghe chị ấy lải nhải kể chuyện ngày xưa.

Nhắc đến anh Vương, vẻ mặt chị Hồng vẫn đầy ngưỡng mộ.

Chị kể rằng mình sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cha mẹ nuôi chị lớn chỉ để đổi lấy một khoản sính lễ hậu hĩnh.

Anh Vương đã làm lụng cực khổ suốt ba năm mới cưới được chị, kéo chị thoát ra khỏi cái địa ngục đó.

“Cho nên, em gái này, em thấy anh Vương của chị thế nào?”

Đây rõ ràng là một câu dò hỏi.

Tôi đặt đĩa rau đã rửa sạch lên thớt:
“Chị Hồng, em chỉ muốn nuôi dạy Dụ Hành thật tốt, chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác.”

“Anh Vương đối xử tốt với chị là đủ rồi. Ngày mai làm xong việc, em cũng muốn ra ngoài tìm việc, không thể cứ mãi làm phiền hai người được.”

Mặt chị Hồng đỏ bừng: “Không sao đâu, chị chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”

Sau khi giúp chị Hồng xong, tôi chủ động dọn dẹp nhà cửa.

Đến giờ anh Vương sắp về, tôi tự giác bước vào phòng, đóng cửa lại.

Chu Dụ Hành co ro trong chăn.

Một tay cậu bé vẫn nắm chặt vạt áo tôi không buông, miệng lẩm bẩm vài tiếng không rõ ràng.

Tôi rót cho cậu một cốc nước, thỉnh thoảng lại dậy sờ trán cậu, sợ rằng cậu sẽ sốt.

Chính vì việc thức dậy kiểm tra liên tục trong đêm, tôi đã nghe thấy tiếng chìa khóa khẽ xoay trong ổ.

“Két” một tiếng, cửa bị mở ra.

Có người lần mò trong bóng tối, lặng lẽ bước vào.

“Anh Vương, muộn thế này rồi, anh có việc gì sao?”

Người đó khựng lại, hồi lâu sau mới lúng túng cất tiếng:
“Chưa ngủ à? Anh chỉ là không ngủ được, đi loanh quanh, không cẩn thận đi nhầm phòng thôi.”

Anh Vương mượn ánh trăng nhìn thấy Chu Dụ Hành trong lòng tôi:
“Thằng bé bị bệnh à? Bây giờ trẻ con mà bệnh thì tốn kém lắm đấy. Em gái, anh thấy em một mình nuôi con cũng cực, đã từng nghĩ đến chuyện lấy chồng chưa?”

“Ở công trường của anh có một quản lý nhỏ, có tiền lắm, chỉ là hơi lùn một chút, nên vẫn chưa lấy được vợ. Anh kể cho cậu ta nghe về em, cậu ấy khá ưng. Ngày mai hai người gặp mặt thử nhé?”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, không đáp lời.

“Thôi, coi như anh chưa nói gì.”

Anh ta cười gượng, định quay người rời đi.

“Anh Vương thật sự là đi nhầm phòng sao?”

“Rầm” một tiếng, khuỷu tay của anh ta vô tình đập trúng công tắc đèn trên tường, cả căn phòng sáng bừng lên.

Khuôn mặt anh Vương lúc xanh lúc trắng:
“Đây là nhà tôi, tôi đi đâu chẳng được?”

Chị Hồng cũng bị tiếng động bên này đánh thức, chị vội chạy sang, vừa hay bắt gặp tôi đang ôm Chu Dụ Hành đối mặt với anh Vương – lúc này thắt lưng anh ta còn chưa kịp cài lại.

Sắc mặt chị Hồng lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Tôi đặt toàn bộ số tiền tích cóp được lên bàn, ôm Chu Dụ Hành đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Cảm ơn chị Hồng đã cho mẹ con em chỗ ở, thằng bé bị bệnh, em cũng nên đi rồi.”

Không biết tôi đã đi được bao xa, chị Hồng đã đuổi theo.

Chị ấy cầm theo một chiếc áo khoác dày và số tiền tôi để lại trên bàn, nhất quyết nhét vào tay tôi.

Những giọt nước mắt nóng hổi liên tục rơi xuống mu bàn tay tôi.

Chị Hồng đầy áy náy nói:
“Là chị có lỗi với em, chị không quản được anh ấy.”

“Anh Vương không còn là trẻ con nữa, hành vi của anh ấy không cần chị phải chịu trách nhiệm, sai lầm của anh ấy cũng không cần chị phải thay anh ấy xin lỗi.”

Tôi nhận lấy chiếc áo khoác, rồi nhét lại tiền vào túi chị Hồng, nghiêm túc nói:
“Chị Hồng, thật ra khi đó, cho dù không có anh Vương, em tin chị cũng nhất định có thể tự mình thoát ra được. Bây giờ cũng vậy.”

6

Chị Hồng cuối cùng đã chỉ cho tôi một con đường.

Chị ấy có một người cậu họ đang làm tài xế ở nhà họ Giang, phía Bắc thành phố.

Nghe nói nhà họ Giang đang cần tuyển một người chăm sóc cây cảnh, bao ăn ở, đãi ngộ cũng khá tốt.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Ban đầu chị Hồng định tự mình đi, nhưng mãi vẫn không thể buông bỏ chuyện trong nhà.

Vì vậy lần này, chị đã nhường cơ hội ấy cho tôi.

Tôi ôm Chu Dụ Hành đang bị cảm, men theo ánh đèn đường, đi thẳng về phía Bắc.

Khi trời sáng, Chu Dụ Hành mở mắt ra.

Cậu bé úp mặt vào vai tôi, không lâu sau, chỗ ấy ướt đẫm.

“Con không khỏe à?”

Tôi đặt cậu bé xuống, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc lòa xòa trước trán cho cậu.

Trong mắt Chu Dụ Hành vẫn còn vương hơi nước:
“Cô vẫn chưa bỏ con lại sao?”

“Cô đã nói rồi, cô sẽ mãi mãi không bỏ rơi con.”

Cậu bé dang rộng hai tay, ôm chặt lấy tôi.

Thực ra, viện phúc lợi đó vốn không phải là nơi hợp pháp.

Phần lớn những đứa trẻ được nhận nuôi là thật sự bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng viện trưởng đã cố tình chọn ra một vài đứa trẻ, nhắm vào những gia đình muốn có con nhưng điều kiện không phù hợp, không thể nhận nuôi chính thức.