Họ liền nghĩ ra cách — trả tiền là có thể “nhận nuôi” trẻ.
Chỉ cần có tiền, là có thể chọn.
Chu Dụ Hành hết lần này đến lần khác bị bán đi như một món hàng, rồi lại bị trả về.
Nhưng bây giờ, cậu bé sẽ không phải quay lại nữa.
Cậu bé đã có mẹ rồi.
Cậu họ của chị Hồng nhanh chóng giúp tôi sắp xếp ổn thỏa công việc.
Sau khi giúp tôi mang chút hành lý ít ỏi vào căn phòng đơn dành cho nhân viên của nhà họ Giang, ông ấy nhanh chóng dặn dò vài điều cần chú ý.
Bao gồm: không được nhìn thẳng vào phu nhân nhà họ Giang, khi gặp bà phải cúi đầu, chỉ được hoạt động trong sân, nếu chưa được cho phép thì tuyệt đối không được bước vào nhà.
“Việc này khá nhàn, lương cũng ổn.”
Vừa dứt lời, ông ấy nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai mới dám hạ giọng nói:
“Thực ra làm việc trong biệt thự mới là lương cao nhất, một tháng ba vạn tệ lận! Chỉ là phu nhân Giang khó hầu hạ lắm, phải quỳ xuống giúp bà ấy mang giày, quỳ xuống lau nhà, mấy ngày nay đã đuổi không biết bao nhiêu người rồi.”
Đúng lúc đó, đồng hồ điểm một giờ, ông ấy vội vàng chỉnh lại cà vạt:
“Không nói nữa, tôi phải đưa cậu chủ đi học đàn rồi.”
7
Tôi thu dọn lại giường chiếu, đeo găng tay, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ rồi xuống lầu nhờ các nhân viên cũ chỉ dẫn thêm.
Chu Dụ Hành cũng theo tôi xuống, nghiêm túc đeo găng tay, lẽo đẽo đi phía sau.
Mới chỉ nửa buổi, cậu bé đã nhanh chóng thân quen với các anh chị nhân viên cũ.
Cậu cứ một tiếng “anh”, một tiếng “chị”, gọi đến mức ai nấy đều mềm lòng.
Trong mắt phu nhân nhà họ Giang, đến một cọng cỏ dại cũng không được phép tồn tại.
Vì vậy, việc đầu tiên chính là phải nhổ sạch cỏ dại trong vườn hoa.
Trước tiên phải nhổ sạch phần trên mặt đất, sau đó đào cả rễ dưới đất lên để nhổ tận gốc.
Chu Dụ Hành làm rất nghiêm túc, chẳng mấy chốc đã chạy vượt lên trước.
Tôi vừa nghe mấy nhân viên cũ trò chuyện, vừa nghĩ đến chuyện học hành của Chu Dụ Hành.
Tôi không học nhiều, nhưng tôi vô cùng trân trọng những lần được cầm sách, tôi hiểu rõ tri thức quan trọng thế nào đối với một con người.
Đợi mùa đông qua đi, học kỳ mới bắt đầu, Chu Dụ Hành cũng nên được đến trường, học tập cùng những đứa trẻ cùng trang lứa.
Đang nghĩ đến đây, một chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng.
Cánh cổng lớn được mở ra, quản gia vội vàng bước lên kéo cửa xe.
“Phu nhân đã về.”
Giữa hai hàng lông mày của phu nhân Giang khẽ nhíu lại, trông tâm trạng bà không tốt.
Mọi người trong sân đều tự giác đứng dậy, cúi đầu khom lưng.
Chỉ có Chu Dụ Hành vẫn đứng thẳng, ánh mắt hoang mang.
Lúc này, tôi muốn chạy đến kéo cậu bé đi cũng đã không kịp nữa.
Ngay vào giây phút ánh mắt phu nhân Giang sắp rơi lên người Chu Dụ Hành, quản gia đã nhanh chân bước tới, chắn Chu Dụ Hành ra phía sau thật kín.
“Phu nhân, món quà mà Giang tổng chuẩn bị cho bà đã được đặt ở trước cửa rồi.”
Phu nhân Giang khẽ hừ lạnh:
“Xem ra ông ấy cũng biết điều.”
“Bà chủ, cây đàn piano vẫn đang trên đường vận chuyển, khi đến sẽ được chuyển lên tầng hai.”
Quản gia liên tục gật đầu đáp lời.
Bóng phu nhân Giang vừa khuất sau cánh cửa, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi tôi bước tới, vừa hay nghe thấy tiếng của Chu Dụ Hành:
“Tại sao mọi người đều phải cúi đầu khom lưng?”
Cậu bé vẫn chưa khỏi cảm, giọng nói còn hơi khàn khàn.
Quản gia xoay người lại, khẽ xoa đầu cậu bé:
“Đây là yêu cầu của phu nhân. Chúng ta nhận lương của nhà họ Giang, thì phải làm tốt phần việc của mình.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Hơn nữa ai cũng biết, phu nhân không phải cố tình muốn hạ thấp người khác. Từ nhỏ bà ấy đã sống trong hoàn cảnh như thế, chỉ là đã quen rồi.”
Quản gia nhẹ nhàng đẩy Chu Dụ Hành về phía tôi:
“Tôi thì đã già rồi, cả đời đã quen cúi lưng, còn các cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn cơ hội để ngẩng đầu lên.”
Chiếc xe kia vẫn dừng yên ở cổng.
Quản gia hơi nghiêng người, lúc này mới phát hiện ra còn có người ngồi ở ghế sau.
Tôi ôm Chu Dụ Hành, quay đầu nhìn sang, chỉ vừa liếc mắt một cái, bình luận bay ngang đã lập tức bùng nổ.
8
【Đó là tiểu bảo Gia Ngôn đúng không! Ăn mặc thật sang trọng, bây giờ trông đúng chuẩn một cậu thiếu gia rồi.】
【Tuy bầu không khí trong nhà họ Giang có hơi kỳ lạ, phu nhân Giang lại thất thường, nhưng quả thật Gia Ngôn đã học được rất nhiều ở đây: nào là piano, thư pháp… Ngay cả việc gặp được nữ chính cũng là vào thời điểm này.】
【Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ cùng lớn lên, thật sự quá đáng yêu rồi!】
…
Giang Gia Ngôn mặc bộ vest nhỏ may đo vừa vặn, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quý phái.
Vẻ rụt rè khi còn ở viện phúc lợi đã phai nhạt đi nhiều.
Cậu bé mím môi, đôi mắt đỏ hoe, trông không vui vẻ gì mấy.
Nhưng khi đối diện với nụ cười của quản gia, cậu vẫn cố gắng gượng cười đáp lại.
“Phu nhân yêu cầu rất nghiêm khắc, thiếu gia mới học piano được vài ngày, đã làm rất tốt rồi.”
“Vâng.”
Giang Gia Ngôn nhìn cánh cửa đang đóng chặt bên trong, một lúc lâu cũng không dám bước vào.
“Mẹ… thật sự đang rất giận sao?”
Ban đầu cậu muốn hỏi quản gia, nhưng ánh mắt vô tình rơi lên người tôi.
Sau đó tầm mắt trượt xuống, nhìn thấy Chu Dụ Hành đang đứng trước mặt tôi, đồng tử lập tức co rút.
Chu Dụ Hành vẫn đang mặc chiếc áo khoác cũ từ viện phúc lợi, mấy ngày đi đường đã khiến cậu bé gầy đi trông thấy, da cũng sạm hơn.
Hai bàn tay cậu bé dính đầy bùn đất, trên một bàn tay thậm chí còn cầm một gốc cỏ mới nhổ.
Sau nhiều ngày, hai đứa trẻ cuối cùng lại gặp nhau.
“Cậu là…”
Giang Gia Ngôn còn chưa nói hết câu, Chu Dụ Hành đã loạng choạng lùi về sau một bước, ném luôn gốc cỏ trong tay, quay đầu bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Một nhân viên cũ cùng làm vườn với tôi không nhịn được lên tiếng:
“Tiểu Chu, mau đi xem thằng bé đi.”
“Trẻ con nhà nghèo vốn dĩ không thể giống được những cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, ở độ tuổi của Dụ Hành, có chút tự ti cũng là điều dễ hiểu.”
Những dòng bình luận vừa nãy còn mải quan tâm đến Giang Gia Ngôn, giờ đã lập tức chuyển sang chú ý đến Chu Dụ Hành:
【Chỉ số hắc hóa của phản diện đã lên tới 85% rồi!】
【Quả nhiên, kiểu u ám, điên loạn là được nuôi dưỡng từ nhỏ, Chu Dụ Hành thật là đáng sợ, còn nhỏ đã bắt đầu ghen tị với Giang Gia Ngôn rồi sao?】
【Hừ, mấy ngày trước tôi còn thấy thằng bé đáng thương, nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận!】
…
Ngay cả quản gia cũng khuyên tôi:
“Chị đi xem thằng bé đi, chỗ này để tôi trông cho. Trẻ con còn nhỏ, có chút tự ái cũng là chuyện bình thường, chị là mẹ nó, chỉ cần nói rõ với nó là được.”
Giang Gia Ngôn đứng ngây ra tại chỗ, lúc bị người khác dẫn đi vẫn không ngừng quay đầu lại.
Cậu bé dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Thật kỳ lạ, mỗi khi trẻ con tức giận, người lớn luôn thích moi móc khuyết điểm từ chúng, cho rằng đó là ghen tị, là tự tôn quá cao, trong khi bản thân lại luôn đứng ở vị trí cao hơn, phủi sạch mọi trách nhiệm, chưa từng tự hỏi xem có vấn đề gì từ chính mình.
Tôi buông dụng cụ xuống, rửa sạch tay rồi quay về phòng nhỏ của nhân viên trong nhà họ Giang.
Chu Dụ Hành đang ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn tòa biệt thự lộng lẫy đối diện.
“Ăn quýt không?”
Tôi lấy ra hai quả quýt nhỏ mà quản gia cho từ trong túi.
Chu Dụ Hành im lặng quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó lại quay mặt đi.
Cậu nhìn cây ngoài cửa sổ, nhìn con chim đậu trên cột điện, chỉ là không dám nhìn tôi.
“Ban đầu, cô định chọn cậu ấy đúng không?”
Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng tôi lập tức hiểu được cậu bé đang nói về ai.
Ngày hôm đó ở viện phúc lợi, người tôi nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên thực ra là Giang Gia Ngôn.
Chỉ vì những dòng bình luận đã khiến tôi thay đổi quyết định, cuối cùng đưa Chu Dụ Hành về nhà.
Chu Dụ Hành nhạy cảm và tự ti, trong tiềm thức luôn cảm thấy mình không bằng Giang Gia Ngôn, rằng mình chỉ là lựa chọn thứ hai.
Tủi thân, buồn bã, thất vọng… tất cả cảm xúc ấy đều dồn lên cùng một lúc.
Tôi bước tới, cúi người giải thích:
“Dụ Hành, đúng là hôm đó cô đã định chọn Gia Ngôn. Nhưng sau đó, cô nhìn thấy con đang ngồi trong góc, cô nghĩ, có lẽ chúng ta mới thực sự hợp để làm người một nhà.”
“Những ngày qua chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, con cũng giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của chồng và gia đình cô. Cô sẽ không phí thêm thời gian hay kỳ vọng vào họ nữa. Nếu không có con, có lẽ bây giờ cô vẫn còn đang bị họ hút máu.”
“Cô chưa từng hối hận khi đã chọn con.”
Chu Dụ Hành chậm rãi quay người lại.
Trong mắt cậu bé, in rõ khuôn mặt của tôi.
Sau đó, cậu run run vươn tay, ôm lấy cổ tôi.
Tôi dịu dàng vỗ về lưng cậu.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy Chu Dụ Hành khẽ gọi tôi một tiếng:
“Mẹ… mẹ ơi.”