3.
Tiếc thật.
Tôi còn định kiếm thêm chút tiền bồi thường.
Giờ chỉ có thể tự mình xin nghỉ việc thôi.
Vị hôn thê của Chu Từ gần đây rất nổi tiếng trong công ty.
Nghe nói cô ấy là cháu gái của một nhân vật quyền thế ở Kinh Thành, cha mẹ cũng là người có thế lực.
Thân phận không tầm thường, tính khí cũng chẳng dễ chịu.
Sau khi đính hôn, cô ấy yêu cầu Chu Từ sa thải tất cả các nữ nhân viên thân cận.
Chu Từ có hai thư ký trưởng.
Một nam, một nữ – cánh tay trái phải của anh ấy.
Nữ thư ký trưởng kia rất có năng lực, được Chu Từ giữ lại.
Còn nhóm chúng tôi – thư ký điều hành và các trợ lý sinh hoạt cơ bản – thì không may mắn như vậy.
Dù không bị sa thải, ở lại cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Không biết chừng sẽ bị phu nhân nghi ngờ bất cứ lúc nào.
Tôi trở lại văn phòng.
Vừa hay gặp đồng nghiệp từ bộ phận khác đến xin dấu ở phòng thư ký.
Thấy tôi quay lại, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông.
“Dư tỷ định khi nào nghỉ? Bọn em muốn ăn với chị một bữa chia tay.”
Tôi kéo ghế ra, gục đầu xuống bàn.
“Sớm nhất là tháng sau, phải chờ hoàn tất quy trình đã.”
“Quy trình? Bị cho nghỉ đâu cần chờ lâu thế.”
“Tôi tự xin nghỉ.” Tôi nói, “Chu tổng không định sa thải tôi, ai có mẫu đơn xin nghỉ cho tôi xin một bản.”
Cảm ơn công ty đã bồi dưỡng…
Vì lý do cá nhân…
Quyết định xin nghỉ.
Tôi nhấn gửi email xin nghỉ việc.
Đẩy bàn phím ra, thở dài một hơi thật sâu.
Lại nhớ tới câu nói vô tình của Chu Từ.
“Chắc chắn là rất yêu người phụ nữ đó nên mới giữ lại đứa trẻ.”
Tôi không biết rốt cuộc Chu Cẩn Chi đối với tôi là cảm xúc gì.
Khoảng thời gian tôi làm việc ở Kinh Thành.
Chung cư tôi ở là nơi dừng chân đầu tiên của phần lớn dân Bắc Phiêu*.
(*Bắc Phiêu: chỉ những người từ nơi khác đến Bắc Kinh làm việc, lập nghiệp.)
Trong khu có đủ thứ hạng người, hỗn tạp vô cùng.
Tôi từng lần đầu trong đời bị theo dõi.
Rồi lần đầu tiên bị cạy cửa.
Tối hôm đó tôi ngủ không sâu.
Bị tiếng rung điện thoại đánh thức.
Camera mắt mèo cảnh báo nguy hiểm.
Có người lạ đứng ngoài cửa rất lâu.
Trong hình là một người đàn ông bịt mặt, đội mũ, đeo găng tay.
Không thấy rõ mặt, vóc dáng cũng bị bộ đồng phục rộng thùng thình che khuất.
Động tác cạy khóa vô cùng chuyên nghiệp và thuần thục.
Thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại, thấp giọng trò chuyện, cười cợt với đồng bọn phía sau.
Tôi sững người mấy giây trong phòng khách, theo bản năng chạy vào bếp tìm dao.
Lại chui vào phòng ngủ, chăm chú theo dõi camera, lắp bắp gọi cảnh sát.
Sau đó gọi cho Chu Cẩn Chi.
Giọng anh ấy khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi vì bị đánh thức.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi nói: “Có người đang cạy cửa nhà em.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây.
Ngay sau đó là tiếng sột soạt ngồi dậy mặc áo.
Dường như anh ấy đã hoàn toàn tỉnh táo.
Anh hỏi tiếp: “Bên ngoài có mấy người, có mang vũ khí không?”
“Tôi chỉ thấy hai người… Không thấy dao, không biết trên người có mang gì không.”
Anh ấy dịu giọng: “Đừng khóc, trốn vào phòng ngủ, khóa cửa lại.”
Màn hình camera đột nhiên tối đen.
Tiếng cửa kêu khẽ một cái.
Tiếng bước chân vang lên trong phòng khách, dần dần tiến lại gần.
Bọn trộm bắt đầu đẩy cửa phòng ngủ.
Tôi nắm chặt con dao, đang cân nhắc có nên lao ra tấn công trước không.
Adrenaline bơm mạnh khiến tôi đứng không vững.
Tay cầm chuôi dao, nhưng luôn có cảm giác không nắm chặt được, cũng không vung nổi.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn.
Vài tiếng va chạm trầm đục.
Có tiếng chửi thề lẫn với tiếng kêu đau đớn.
Tiếng kính vỡ, đồ vật rơi xuống đất, lách cách vang lên.
“Chu Cẩn Chi?”
“Anh đến rồi.” Giọng anh ấy trầm khàn, gấp gáp, “Đừng ra ngoài, đợi chút nữa sẽ ổn.”
Tôi lau mồ hôi trên trán.
Mệt mỏi ngồi phịch xuống mép giường.
Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi dỡ đồ chặn cửa ra.
Phòng khách hỗn độn.
Tên trộm nằm bẹp dưới đất, thoi thóp thở.
Bị kéo lê cổ chân, lôi ra khỏi phòng như lôi một con lợn chết.
Chu Cẩn Chi lau máu dính trên khớp tay, kéo tôi vào lòng.
Áo khoác của anh ấy lạnh buốt, hương thuốc lá trộn lẫn với nhiệt độ cơ thể phả ra mùi đặc trưng.
Anh ấy ôm rất chặt.
Cúi đầu, hôn lên tóc tôi.
Mấy người đi cùng anh ấy khẽ ho mấy tiếng.
“Chu… Chu ca, mấy tên này xử lý thế nào?”
“Kiểm tra xem có tiền án không, cho họ ăn cơm tù thêm vài năm đi.”
Chu Cẩn Chi vuốt nhẹ sau gáy tôi, giọng thản nhiên.
Tôi vùi đầu trong hõm vai anh ấy, nhỏ giọng hỏi.
“Họ là bạn anh sao? Nửa đêm chạy đến thế này… Sau này em phải mời họ bữa cơm mới được.”
“Không sao.” Anh ấy nói, “Đi nghỉ đi, hôm nay anh ở lại với em.”
Cảnh sát đến.
Chu Cẩn Chi châm một điếu thuốc, dỗ tôi về phòng.
Cuộc trò chuyện lộn xộn bên ngoài cũng không kéo dài lâu.
Anh ấy lật người lên giường, từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
Tôi vẫn chưa hết run rẩy.
“Đừng sợ.” Anh ấy nói, “Sau này sẽ không còn như thế nữa.”
Tôi quay người lại, hôn anh ấy đầy vội vã.
Chu Cẩn Chi sững người mấy giây.
Anh ấy vốn luôn rất dứt khoát trong chuyện ấy.
Tôi đã quen với việc anh ấy cởi thắt lưng, giữ gáy tôi, mạnh mẽ tiến vào mà không vòng vo.
Nhưng hôm đó lại hiếm khi dịu dàng.
Chỉ nắm lấy tay tôi, đặt lên sau cổ anh ấy.
Lật người nhẹ nhàng đè lên, đáp lại nụ hôn của tôi.
Gió cuối thu thổi mạnh.
Cơ thể anh ấy nóng bỏng.
Khi anh ấy nâng mặt tôi lên bằng lòng bàn tay, tôi thực sự cảm nhận được bản thân được yêu thương.
Nhưng những chuyện cũ đã bị tôi nhai đi nhai lại quá nhiều lần, giống như bã mía bị nhai nát.
Khi đối mặt với anh ấy tại Chu gia, cùng nhau bàn chuyện lợi ích.
Tôi không thể tự lừa dối mình bằng chút ngọt ngào ít ỏi đó nữa.
Có lẽ anh ấy yêu tôi cũng như yêu một con thú cưng xinh đẹp.
Cho dù bản thân không cần, cũng không cho phép người khác chạm vào.
Chỉ như vậy mà thôi.
Tan làm rồi.
Hôm nay là thứ Sáu.
Email xin nghỉ việc đã được gửi đi.
Sớm nhất cũng phải đến thứ Hai tuần sau mới nhận được phản hồi.
Tôi thu dọn đồ đạc trên bàn, chậm rãi xóa sạch dấu vết của mình.
Không ngờ.
Cuộc gọi của Chu Từ lại đến vào tối Chủ nhật.
Có lẽ anh ấy vừa xuống máy bay, âm thanh xung quanh có phần ồn ào.
“Dư Sơ, lý do cá nhân trong đơn xin nghỉ của em là gì vậy?”
“Tổng Chu, tôi năm nay 29 tuổi rồi, đến lúc phải lập gia đình thôi.”
Anh ấy im lặng mấy giây.
“Không phải vì sợ tôi tiếp tục mai mối em với anh tôi đấy chứ? Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Không phải.” Tôi nói, “Tôi đã gặp được đối tượng khá phù hợp trong lần xem mắt này, vốn cũng định nghỉ việc trong thời gian này rồi.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Người đó có gia thế gì không?”
“Không có gì đặc biệt, là phó giáo sư đại học.”
“Vậy à. Được, 30 ngày còn lại cứ làm cho tốt, tôi sẽ thưởng thêm cho em một khoản, coi như quà mừng.”
“Cảm ơn Tổng Chu.”
“Còn một việc nữa.”
Anh ấy nói.
“Em chọn giúp tôi ít quà mà trẻ con con gái thích, thứ Sáu tuần sau cùng tôi về Kinh Thành một chuyến.”
Trẻ con con gái.
Tôi ngẩn người trong chốc lát.
“…Vâng, Tổng Chu.”
4.
Lần đầu tiên tôi bước vào biệt thự cũ của nhà họ Chu.
Trong đại sảnh tràn ngập tiếng cười nói.
Người làm quen tay dâng trà, bày bánh.
Tôi xách túi quà, đi theo sau Chu Từ.
Ánh mắt mọi người đồng loạt vượt qua Chu Từ, dừng lại trên người tôi.
Vị hôn thê của Chu Từ bừng bừng lửa giận trong mắt.
“Cô này là ai?”
Tiểu thư họ Đường cười mà như không cười, liếc tôi dò xét.
Chu Từ chen vào ngồi bên cạnh bà cụ, thản nhiên trả lời:
“Chỉ là thư ký thôi. Tôi nhờ cô ấy chọn quà cho Kha Kha, chỉ đến để giao đồ.”
Sắc mặt mọi người lúc này mới dịu đi.
Tôi liên tục gật đầu chào hỏi, đưa hộp quà cho người làm.
“Tổng Chu, vậy tôi xin phép về trước.”
Anh ấy tùy ý phẩy tay.
Tôi vừa định rời đi, không ngờ lại chạm mắt với cô bé đứng trên cầu thang.
Trông chừng năm, sáu tuổi.
Mặc chiếc váy choàng kẻ caro màu rượu vang, đang nhảy nhót trên cầu thang uốn vòng.
Người đàn ông phía sau cúi thấp mắt.
Không mặc áo khoác, trên tay áo sơ mi cài kẹp tay.
Tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc.
Hai ngón tay nhẹ nhàng nhấc cổ áo cô bé, giữ vững cô bé lại.
Trái tim tôi bỗng run lên.
Cô bé nhìn chằm chằm tôi, bỗng dưng nhảy phốc xuống cầu thang, chạy về phía tôi.
Trên sofa, bà cụ mỉm cười giang tay:
“Kha Kha ngoan, lại đây với bà nội.”
Tôi nhìn cô bé không chớp mắt.
Chu Kha.
Viên ngọc đẹp.
Con bé chính là Chu Kha.
Tôi thu lại ánh mắt, vội vàng điều chỉnh nét mặt, nhấc chân định rời đi.
Nhưng lại bị ôm chặt lấy chân.
Tay cô bé rất ấm.
Ôm chặt lấy chân tôi như một món đồ trang trí mềm mại nặng nề.
Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, chắc chắn gọi to:
“Mẹ ơi!”
Cả căn phòng chết lặng.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cầu thang.
Chu Cẩn Chi đã gầy đi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Sự trẻ trung rạng rỡ năm nào dần tan biến.
Làn da ôm sát gương mặt, lộ rõ đường nét sắc lạnh.
Anh ấy nhìn tôi rất lâu, rồi hạ mi mắt.
Nở nụ cười, bước về phía tôi.
Nửa ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay cô bé ra khỏi chân tôi.
Anh ấy không dám dùng sức.
Chu Kha ôm lấy tôi, bị anh ấy gỡ ra rồi lại bám vào như bạch tuộc.
“Kha Kha.”
Chu Cẩn Chi nghiêm giọng.
“Nghe lời, đừng làm phiền cô ấy.”
Chu Kha ngẩn người.
Lại gọi tôi: “Mẹ ơi.”
Trên sofa, mắt Chu Từ như muốn lồi ra.
Chu Cẩn Chi mặt lạnh, không nói thêm lời nào, bế cô bé lên.
“Xin lỗi.”
Anh ấy bế cô bé bằng một tay, giọng nói vẫn bình thản:
“Đứa bé từ nhỏ chưa từng gặp mẹ, dễ gọi nhầm.”
Tôi hoàn hồn, gật đầu:
“Không sao, tôi hiểu mà.”
“Trời ơi, làm tôi sợ chết khiếp,” Chu Từ thở phào, vỗ vỗ ngực, “Anh à, con bé nhà anh đúng là biết hù người đấy, tôi còn tưởng mình đã sai khiến chị dâu suốt ba năm rồi, thật là…”
Vài tiếng cười vang lên.
Chu Cẩn Chi liếc nhìn hộp quà tôi mang đến.
“Cô Dư.”
Anh ấy gọi tôi lại.
“Con bé thích cô, phiền cô mang quà vào chơi với nó một lát.”