CHỒNG NUÔI CỦA TÔI LÀ CÁO GIÀ

CHỒNG NUÔI CỦA TÔI LÀ CÁO GIÀ

Chồng nuôi quê mùa thuở nhỏ của tôi vác hai bao tải tiền mặt đến tận cửa.

Tôi nhìn người đàn ông cao to rắn rỏi, thô kệch nhưng trông có vẻ thật thà cổ hủ trước mặt, không nể nang gì mà buông thẳng một câu:

“Tôi có bạn trai rồi.”

Anh ta im lặng hai giây: “Ừ, tôi biết rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay người bỏ đi, thì bất ngờ bị anh ta túm lấy tay áo.

“Xin lỗi, đúng là tôi hơi cổ hủ thật… cho nên…”

“Cho nên… khi nào cô mới dẫn cậu ta đến gặp tôi?”

“Theo vai vế, tôi nên chủ động ra mắt cậu ấy, gọi một tiếng anh rể, rồi kính một ly trà thiếp thân mới đúng phép.”

“Chuẩn luôn, đã là thiếp thì phải có dáng vẻ của thiếp, ai bảo tôi cổ hủ quá làm chi.”

Tôi há hốc mồm: Hả?

Từ “cổ hủ” bây giờ xài kiểu này luôn hả?!

Đăng nhập để theo dõi truyện này

Đọc tiếp