Chồng nuôi quê mùa thuở nhỏ của tôi vác hai bao tải tiền mặt đến tận cửa.
Tôi nhìn người đàn ông cao to rắn rỏi, thô kệch nhưng trông có vẻ thật thà cổ hủ trước mặt, không nể nang gì mà buông thẳng một câu:
“Tôi có bạn trai rồi.”
Anh ta im lặng hai giây: “Ừ, tôi biết rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay người bỏ đi, thì bất ngờ bị anh ta túm lấy tay áo.
“Xin lỗi, đúng là tôi hơi cổ hủ thật… cho nên…”
“Cho nên… khi nào cô mới dẫn cậu ta đến gặp tôi?”
“Theo vai vế, tôi nên chủ động ra mắt cậu ấy, gọi một tiếng anh rể, rồi kính một ly trà thiếp thân mới đúng phép.”
“Chuẩn luôn, đã là thiếp thì phải có dáng vẻ của thiếp, ai bảo tôi cổ hủ quá làm chi.”
Tôi há hốc mồm: Hả?
Từ “cổ hủ” bây giờ xài kiểu này luôn hả?!
1
Chồng nuôi quê mùa của tôi vác hai bao tiền mặt lên thành phố tìm tôi.
Khi nghe mẹ tôi ở đầu dây bên kia dùng giọng kiểu “thông báo kết quả trúng tuyển” mà tuyên bố tin này, tôi tối sầm mặt, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
“Mẹ! Mọi người đang làm cái gì vậy? Chồng nuôi gì chứ? Bây giờ là thời đại nào rồi? Còn chơi mấy trò phong kiến này sao?”
“Lâm Hoãn Hoãn, con gào cái gì hả?!”
Mẹ tôi bị chuỗi câu phản vấn của tôi chọc cho nổi điên, giọng lập tức cao vút tám quãng.
“Du Tùng chẳng phải là do con hồi nhỏ tự tay ‘đặt cọc’ làm chồng nuôi à? Hồi ba tuổi còn cắn một phát vào mông người ta đấy! Giờ con định chơi xong rồi phủi tay bỏ chạy à?”
“Còn nữa, sao lại bảo là trò phong kiến? Làng bà ngoại con mấy năm trước vẫn còn kiểu đó đấy!”
Nhắc đến chuyện hồi nhỏ, tôi bắt đầu chột dạ, giọng cũng theo đó mà nhỏ lại.
“Hồi đó con còn bé, không biết gì hết, với lại… với lại…”
Với lại nghe đồn…
Du Tùng từ nhỏ lớn lên ở quê, chưa từng bước chân ra thành phố, tất cả kiến thức đều là tự học, tính cách thì vừa thô ráp vừa cố chấp, lại cực kỳ cổ hủ.
Đến em gái ruột của anh ta còn không dám mặc váy ngắn quần ngắn trước mặt anh ấy.
Chỉ nghĩ đến thôi…
Tôi đã căng thẳng đến mức muốn rụng tóc từng mảng.
“Mẹ… thật ra… con đã có người con thích rồi…”
Tôi gần như hét lên câu đó.
Kết quả, vừa dứt lời…
Chuông cửa ting một tiếng vang lên đột ngột.
Tôi giật nảy cả người.
Biết ngay là anh chồng nuôi lặn lội nghìn dặm kia đã tới rồi.
Trong lòng tôi chỉ muốn giả chết cho xong.
Kết quả, giọng mẹ tôi ở đầu bên kia càng lúc càng cao, càng lúc càng lạnh.
Cuối cùng dứt khoát quát lên như ra lệnh: “RA MỞ CỬA!”
Tôi như bước vào chỗ chết, đứng dậy, vừa lẩm bẩm tự cổ vũ mình, vừa lê bước ra cửa.
2
Vừa mở cửa chống trộm ra, một luồng hương cỏ nhè nhẹ liền ập vào mặt.
Tôi ngẩng đầu lên trong vô thức, liền bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm như mặt nước lặng, bình tĩnh đến mức khiến người khác không thể dời mắt.
Nhiều năm không gặp.
Du Tùng giờ đã cao hơn tôi một cái đầu, nước da ngăm khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hàng mi vừa dài vừa dày, toàn thân toát ra khí chất nam tính gợi cảm không thể xem thường.
Tôi nhìn anh ấy từ đầu tới chân, nhìn đến ngây người, đến mức quên cả chào hỏi.
Ngược lại, Du Tùng lại trầm mặc trong chốc lát, có chút ngượng ngùng gật đầu với tôi, giọng khàn khàn:
“Hoãn Hoãn, lâu quá không gặp, em càng ngày càng xinh.”
Anh ấy hình như không giỏi khen người.
Đường viền xương hàm siết chặt, giọng nói thì khô khốc, cứng đờ.
Còn ánh mắt cực kỳ mang tính chiếm hữu kia rõ ràng đã dừng lại vài giây trên đôi chân lộ ra dưới váy của tôi.
Tôi bắt gặp ánh nhìn đó, trong lòng lập tức run lên.
Sợ anh ấy sẽ bắt đầu giáo huấn mình.
Nên tôi vội vàng cười giả lả:
“Anh Du Tùng, lâu rồi không gặp, vào nhà ngồi chơi đi ạ.”
May mà Du Tùng chẳng nói gì cả.
Anh chỉ gật đầu.
Rồi sải bước đi vào phòng khách.
Cơ bụng rắn chắc vô tình lướt qua cánh tay tôi.
Tôi giật mình run bắn, tim khẽ rung lên, ánh mắt cũng vô thức rơi vào cơ ngực đầy đặn đang bị áo thun đen ôm sát kia.
Du Tùng vẫn chưa phát hiện ra tôi đang nhìn trộm, còn thẳng lưng lên, khiến cơ bụng và cơ ngực càng thêm nổi bật.
3
Tôi hít sâu một hơi.
Cố dẹp hết những ý nghĩ tạp nham trong đầu.
Rồi bước nhanh theo sau Du Tùng.
Anh ấy xách theo một túi đồ, đi thẳng vào bếp, vừa đi vừa nói:
“Tôi mua sườn rồi, làm món sườn chua ngọt cho em, nhớ lúc nhỏ em thích ăn nhất là món đó.”
“Trời nóng quá, tôi làm thêm một món nguội. Còn lại một mặn một rau thì chưa nghĩ ra.”
“Nói chung là bốn món một canh, hai người ăn chắc đủ rồi. Em có gì kiêng thì cứ nói.”
Vừa đến đã bắt đầu nấu nướng?
Tôi vội bước lên, ấn tay anh lại:
“Du Tùng, khoan đã, em có chuyện muốn nói.”
Anh lập tức dừng tay, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc chờ nghe.
Tôi cố dời mắt đi, suýt nữa thì bị ánh mắt của anh dụ cho nói không thành lời.
“Là thế này… Du Tùng, cái chuyện chồng nuôi ấy… thời đại này không hợp nữa rồi, bây giờ ai còn chơi trò đó đâu? Không tin anh ra cục dân chính mà hỏi!”
“Cho nên chúng ta không nên bị ràng buộc bởi những thứ cổ hủ, mất đi cơ hội được gặp người mình thật lòng thích… cho nên…”
“Nên là… em nói nhiều như vậy, chắc anh hiểu ý em rồi chứ?”
Du Tùng nhìn tôi chằm chằm.
Không rõ là hiểu hay chưa hiểu.
Trên mặt vẫn giữ nguyên nét biểu cảm khi nãy, không nói một lời.
Y như lời đồn — tính anh ấy cứng đầu như trâu.
Tôi cắn môi, mặc kệ anh nghĩ gì, nói tiếp:
“Nhưng mình vẫn có thể như hồi nhỏ mà đối xử với nhau.”
“Hồi đó trong mắt anh em là gì thì bây giờ em vẫn là như vậy.”
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm đó không thay đổi.”
“Chỉ là… chuyện chồng nuôi này thì đừng nhắc lại nữa.”
Cuối cùng anh cũng hiểu, chớp mắt mấy cái, vai đang căng thẳng cũng dịu xuống:
“Xin lỗi, tôi không học cao.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Mấy cái em nói lúc nãy, tôi đúng là nghe không hiểu hết… nhưng em nói, hồi đó là thân phận gì thì giờ vẫn là vậy, đúng không?”
“Đúng, đúng, chính là vậy.”
Du Tùng cúi đầu, gật gù chắc chắn:
“Vậy tôi hiểu rồi.”
Ngừng lại một chút.
Anh lại thấp giọng bổ sung:
“Chủ nhân.”
Trái tim tôi vừa mới nhẹ xuống thì lại nhảy dựng lên vì câu đó, tôi nhìn anh không thể tin nổi:
“Cái gì? Vừa nãy anh gọi em là gì cơ?!”
Du Tùng nhìn tôi, rất đương nhiên mà lặp lại một lần nữa:
“Chủ nhân.”
Tôi trố mắt kinh hãi.
Cái tên này hồi nhỏ bị tôi cắn mông xong cắn luôn vào dây thần kinh à?
“Tại sao lại gọi em là… chủ nhân?”
Du Tùng lắc đầu.
“Không tại sao cả. Mẹ tôi từ nhỏ đã nói tôi là chồng nuôi của em, vậy nên em là chủ nhân của tôi.”
“Mẹ tôi còn bảo, Hoãn Hoãn là trời, là đất, là chủ nhân, tôi phải vô điều kiện nghe theo mọi mệnh lệnh của Hoãn Hoãn, đối xử thật tốt với em.”
“Mẹ tôi còn dạy, phải rửa chân cho Hoãn Hoãn, nấu cơm cho Hoãn Hoãn, không làm được mấy chuyện đó thì không xứng đứng sau lưng Hoãn Hoãn.”
“Mẹ tôi còn nói, đàn ông mà không biết tự yêu lấy mình, thì là cục phân thối, là bắp cải héo.”
“Mẹ tôi còn nói…”
Tôi bắt đầu đau đầu, vội vàng ngắt lời:
“Thôi thôi được rồi Du Tùng, cái danh ‘chủ nhân’ này sau này đừng gọi nữa…”
Du Tùng cau mày khó hiểu:
“Tại sao?”
Tôi thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn anh, dõng dạc đáp:
“Vì xã hội mới không có nô lệ! Đứng lên! Đứng lên đi Tùng Tùng!”
Du Tùng: …?
4
Tự nhiên trong nhà lại có thêm một người đàn ông, khiến tôi cảm thấy hơi không quen.
Nằm trằn trọc mãi đến nửa đêm vẫn không ngủ được, tôi quyết định dậy xuống bếp rót cốc nước.
Vừa mở cửa phòng ra thì thấy Du Tùng cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao màu xám, lướt ngang qua cửa phòng tôi rồi đi thẳng ra ban công.
Tôi nhìn đồng hồ, không khỏi thắc mắc: nửa đêm rồi còn ra ban công làm gì?
Lén lút đi theo, trốn sau rèm cửa.
Rồi tôi nhìn thấy anh ấy đang chống đẩy trên ban công lúc nửa đêm.
Anh không hề phát hiện ra tôi đang nhìn.
Đôi mắt đen nhánh hướng về phía trước, ánh nhìn chuyên chú.
Hơi thở khẽ khàng mà khàn khàn.
Từng giọt mồ hôi lăn dọc theo sống lưng, chảy xuống vùng hõm eo, ngừng lại vài giây rồi chậm rãi trượt theo đường cơ bụng, biến mất trong bóng tối nơi cạp quần thể thao.
Tôi không nhịn được nuốt nước bọt — đúng là khát hơn rồi.
Sao lại có cơ bụng đẹp như thế này được nhỉ? Thật sự còn đẹp hơn cả mấy “trai múi” tôi hay thấy trên mạng…
Tôi cứ đứng yên tại chỗ.
Nhìn mê mẩn suốt 30 phút.
Sau đó lại tự nhổ vào lòng mình 30 phút.
Cuối cùng quên luôn cả chuyện uống nước, mặt đỏ tim đập quay về phòng.