Du Tùng lại rướn người tới gần hơn chút nữa, gần đến mức tôi có thể thấy rõ cả bóng mi anh in lên mặt.

“Anh nói là — có cần anh… sưởi giường cho em không?”

Khóe môi tôi giật giật, cố gắng gượng ra một nụ cười còn thảm hơn cả khóc.

Ai đó làm ơn nói cho tôi biết — chuyện “sưởi giường” là việc mà một người tự nhận là phong kiến, cổ hủ và nghiêm túc nên làm sao?

Nhưng chưa kịp xua tay từ chối.

Du Tùng lại chân thành nói tiếp:

“Em yên tâm, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi mới lên giường sưởi cho em. Tuyệt đối không làm bẩn bất cứ thứ gì.”

“Hoãn Hoãn, em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác đâu, thật đấy. Dù sao thì… anh cũng là người phong kiến mà.”

Nói xong, anh mím môi, nhìn tôi với ánh mắt trong veo, vô tội.

Ánh mắt ấy như đang nói:

“Em làm sao thế?

Đầu em đang nghĩ cái gì lộn xộn vậy?

Anh là người cổ hủ thật sự đấy nhé.

Sao em lại… bẩn tính vậy chứ…”

Tôi: “……”

Tôi lau mồ hôi trên trán, lùi mấy bước liền.

“Cái đó… Du Tùng, em… em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây. Chuyện này để hôm khác nói nhé, hôm khác nhé…”

Du Tùng không níu kéo gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

“Ừ, chúc em ngủ ngon.”

9

Tôi lập tức quay người bỏ chạy.

Vừa đến cửa phòng, không hiểu sao lại quay đầu nhìn lại một cái.

Trong ánh đèn mờ mờ nơi phòng khách,
Du Tùng hơi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang giơ cao của mình.

Khoảng mười phút sau,
tôi thấy anh cúi đầu, dùng đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ cọ lên mu bàn tay phải đó.

Hơi thở tôi nghẹn lại.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Không hiểu sao, bàn tay vừa bị anh chạm vào khi nãy lại bắt đầu nóng ran lên.

Về đến phòng.

Tôi úp mặt thật mạnh vào chăn, nhưng khắp nơi vẫn phảng phất hương thơm nhẹ nhàng trên người Du Tùng.

Một mùi hương cứ lẩn quẩn quanh tôi, không tài nào xua đi được, như thể trúng tà vậy.

Tôi bật dậy, quyết định xuống lầu uống cốc nước cho tỉnh táo.

10

Kết quả là vừa mở cửa phòng ra…

Thì đâm sầm vào một bức tường thịt rắn chắc, mùi hương quen thuộc lập tức dội thẳng vào mũi.

Tay tôi khẽ run, vô tình vuốt dọc cơ bụng anh một cái — cảm giác… còn mềm mịn hơn cả trong tưởng tượng.

“Xin lỗi, Hoãn Hoãn.”

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Du Tùng vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vã kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.

“Du Tùng, anh không thể cứ đi tới đi lui thế này được, chúng ta nam nữ độc thân ở chung, em có thể… chịu thiệt đó!”

Du Tùng im lặng hai giây.

Ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ tôi đang quấn chặt quanh người,

lại cúi nhìn cơ bụng trần của mình.

Chân thành hỏi:

“Vậy… ai thiệt?”

Tôi: “……”

Thấy tôi không trả lời, Du Tùng giơ tay vẫy vẫy trước mặt tôi: “Hoãn Hoãn, em sao vậy? Sao không nói gì?”

11

Tôi hắng giọng một cái: “Vừa nãy anh nói có chuyện gì muốn nói mà, là chuyện gì?”

Du Tùng đứng thẳng dậy, thành thật trả lời:

“Là chuyện hôm đó em nói… muốn kết thúc cái mối quan hệ ‘chồng nuôi’ kỳ lạ ấy.”

Tôi hơi sững người: “Thật ra hôm đó em cũng không hẳn có ý như vậy…”

Du Tùng không để tôi nói hết, lập tức cắt lời:

“Anh nghĩ kỹ rồi, em nói đúng. Chúng ta thật sự nên kết thúc kiểu quan hệ đó.”

“Anh cũng đã nói với mẹ rồi. Bà cũng chấp nhận rồi, còn sắp xếp cho anh đi xem mắt.”

“Hoãn Hoãn, anh sắp đi xem mắt.”

“Xem mắt? Anh sắp đi xem mắt á?”

Tôi ngẩng đầu lên thật nhanh, giọng theo bản năng cao vút.

Ánh mắt Du Tùng khẽ dao động, nhưng anh rất thản nhiên gật đầu.

“Ừ, dù sao thì… anh cũng không còn trẻ nữa…”

Tôi cắn môi, cố nuốt xuống cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng, cười tươi nói:

“Vậy… vậy thì tốt quá rồi. Du Tùng, em hy vọng anh sẽ gặp được một cô gái thật lòng yêu anh.”

Du Tùng không đáp lại gì, ánh mắt lướt nhẹ qua những ngón tay tôi đang siết chặt đến trắng bệch.

“Cảm ơn lời chúc của em, Hoãn Hoãn.”

12

Những ngày sau đó, Du Tùng quả thật bắt đầu đi sớm về muộn.

Sáng nào tôi dậy đi rót nước cũng nghe thấy tiếng cửa phòng anh khẽ vang lên.

Du Tùng mặc sơ mi chỉn chu đi ngang qua tôi, tóc vẫn còn vương hơi nước, cả người trông rạng rỡ, tươi tỉnh đến lạ.

“Hoãn Hoãn, chào buổi sáng.”

Tôi ôm bụng âm ỉ đau vì đang đến kỳ, lặng lẽ lườm bóng lưng anh một cái rõ to:

“Anh với cô gái xem mắt kia… thế nào rồi?”

“Rất tốt.”

Khóe miệng Du Tùng khẽ cong lên, chỉnh lại quần áo, không thèm liếc tôi lấy một cái, quay người bỏ đi ngay.

Trông chẳng khác gì đang nóng lòng muốn đi gặp ai đó lắm, đến bữa sáng cũng không buồn ăn.

Tôi thu lại ánh mắt, giận quá đá mạnh vào bàn, kết quả đau đến mức suýt bật khóc.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên hai cái.

Là tin nhắn của người yêu cũ đã chia tay từ nhiều năm trước.

Chỉ vỏn vẹn có sáu chữ:

“Hoãn Hoãn, anh về nước rồi.”

13

Bốn năm chia tay.

Về nước cái là liên lạc ngay với tôi.

Tôi biết thừa, anh ta không phải muốn “nối lại tình xưa” gì đâu — mà là muốn trộm mèo.

Vì quyền nuôi dưỡng đứa con mèo của mình,
tôi tức tốc lao đến quán cà phê mà La Hiến — tên bạn trai cũ đó — vừa nhắn cho tôi.

La Hiến nhìn tôi một cái qua loa rồi vào thẳng vấn đề: “Đưa anh gặp con đi.”

Nhìn thấy mặt anh ta thôi là tôi đã muốn bốc hoả: “Anh muốn gặp hay muốn trộm?”

La Hiến bực mình cau mày: “Lâm Hoãn Hoãn, năm đó để giành được con về, không phải chỉ có mỗi em bỏ công bỏ sức, anh cũng đã nhờ bao nhiêu người giúp mà! Nó cũng là con của anh!”

Tôi đập bàn một cái: “Con của anh? Anh mà cũng dám nói là con của anh? Bao nhiêu năm qua, anh từng lo cho nó chưa? Từng chi một đồng nào chưa? Mỗi lần nó bệnh, chẳng phải em đưa đi bác sĩ sao? Anh có tư cách gì nói câu đó?”

“Anh ở nước ngoài thì lo kiểu gì? Nhưng anh muốn đón nó đi, em chịu không?”

“Dĩ nhiên là không!”

La Hiến bật cười lạnh:

“Vậy thì không phải lỗi của anh, là do em không cho anh cơ hội. Lâm Hoãn Hoãn, anh là ba của nó, em phải để anh gặp con. Nếu không… anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu đấy!”

“La Hiến, anh đừng quá đáng!”

“Anh quá đáng?”

La Hiến chỉ vào mũi mình.

“Lâm Hoãn Hoãn, em cứ giữ khư khư lấy con, vừa nghe anh về nước là lập tức chạy đến tìm.”

“Ồ, anh hiểu rồi, em vẫn chưa quên được anh, trong lòng còn vương vấn, muốn mượn cớ con cái để quay lại với anh đúng không?”

“Lâm Hoãn Hoãn, anh biết mà, bao nhiêu năm qua em chưa từng quên được anh. Em không quên nổi anh đâu.”

Hắn đang nói cái vớ vẩn gì thế?

Năm xưa vừa ngoại tình vừa định moi tiền tôi.

Không quên được hắn? Tôi là không giết chết ký ức về hắn thôi đấy!

Tôi dựng ngược lông mày.

Vừa định cầm cốc cà phê hất thẳng vào mặt hắn…

Thì chợt nghe phía sau vang lên một tiếng động lớn.

14

Tôi và La Hiến đồng loạt quay đầu nhìn ra sau.

Du Tùng đứng đó, dáng hơi lảo đảo, ánh mắt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào tôi.

Dưới chân anh là những mảnh sứ vỡ và nước đường đỏ văng tung toé.

Tôi vô thức liếc ra sau anh.

Không hề thấy có dấu vết của cô gái nào đi cùng.

Du Tùng tới đây… một mình.

Điều kỳ lạ là…

Cái cục nghẹn trong ngực tôi suốt cả buổi sáng, bỗng dưng được khai thông ngay khoảnh khắc đó.

Thậm chí giọng nói của tôi khi quay sang nói chuyện với La Hiến cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Này, họ La, tôi sẽ không giao con cho anh đâu. Nhưng tôi có thể đại phát từ bi, cho phép anh một năm được đến thăm ba lần.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

La Hiến nghe xong, lập tức hí hửng nheo mắt:

“Ha! Lâm Hoãn Hoãn, anh biết ngay mà. Em nói không đưa con cho anh chỉ là giả, muốn nhân cơ hội này để gặp anh nhiều hơn mới là thật, đúng không?”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang quan tâm bệnh nhân tâm thần, rồi lạnh nhạt phun ra hai chữ:

“Đồ ngu.”

La Hiến: …?

15

Tôi đứng dậy đầy khí thế.

Khi đi ngang qua Du Tùng, tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

“Xong việc chưa? Có muốn về cùng em không?”

Du Tùng lúc đó mới như sực tỉnh, vành mắt đỏ ửng, hàm răng siết chặt đến mức nghe rõ tiếng nghiến.

“Thôi… thôi không cần, anh đợi em và ‘họ’ xong việc rồi mới vào. Dù sao… anh là người khá phong kiến…”

Tôi: “? Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy? Không về thì thôi, em đi trước.”

Lời vừa dứt, Du Tùng bất ngờ túm chặt lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến mức tôi không động đậy được.

Tôi khó chịu lườm anh một cái: “Lại gì nữa đây?”

Du Tùng khựng lại, rồi đột nhiên dịu giọng:

“Hoãn Hoãn, ga trải giường để anh về giặt, em nhớ đóng cửa sổ nhé.”

“Tối nay muốn ăn gì thì nhắn cho anh, anh mua hai phần mang về.”

“Anh…”

Tôi bị anh lải nhải đến bực mình, phản tay nắm lấy tay anh: “Được rồi được rồi, đi với em về luôn đi.”

Du Tùng do dự một giây, rồi vội vàng đuổi theo tôi:

“Cái này… cái này không hay lắm đâu, anh là người rất phong kiến…”

Tôi cau mày.