Chu Cường lạnh lùng ra lệnh cho Trần Đông:
“Xử nó đi, đem xác nó cho chó ăn.”

Vừa dứt lời.

Ánh mắt Trần Đông trở nên hung ác.
Hắn cầm súng, dí thẳng vào đầu tôi.

“Pằng!”
Tiếng bóp cò vang lên.

26.

Người ngã xuống đất, là Chu Cường.

Tôi đã cược đúng.

Giây tiếp theo.

Trần Đông kéo tôi – người vẫn còn nằm dưới đất – đứng dậy.

Hắn tham lam đến đỏ cả mắt, giết người không gớm tay.

“Viên lam bảo thạch đâu? Tao hỏi mày, viên lam bảo thạch ở đâu?!”

Tôi bịt tai, giả vờ sợ đến mức ngây dại.

Giả vờ ngu ngơ sẽ khiến hắn mất cảnh giác.

Hắn lại tát tôi thêm một cái.

Tiếp tục truy hỏi.

“Tao hỏi mày! Viên lam bảo thạch, ở đâu?!”

Tôi run cầm cập vì sợ.

Chỉ tay vào gầm ghế phụ lái, lắp bắp:
“Ở… ở dưới… dưới ghế… ghế phụ lái…”

27.

“Mày đi, tìm cho tao, tìm không ra tao bắn chết mày tại chỗ!”

Trần Đông dí súng vào đầu tôi, bắt tôi tự mình đi tìm viên lam bảo thạch.

Tôi ngoan ngoãn đứng dậy,
lén giấu viên đá vụn mà tôi nhặt được trên mặt đất.

“Anh ơi, tối quá, anh bật đèn pin soi giúp em với, lúc nãy em tận mắt thấy Chu Cường giấu dưới ghế phụ lái, chắc chắn là ở đó.”

Trong đầu hắn giờ chỉ nghĩ đến viên lam bảo thạch giá trị hàng chục triệu,
hoàn toàn không nghi ngờ lời tôi nói.

Hắn lấy điện thoại ra, bật đèn pin,
chiếu theo hướng tôi chỉ, soi thật kỹ dưới ghế.

“Em thấy rồi, chỉ còn xíu nữa thôi, ngón tay em không với tới. Anh Đông, tay anh dài, chắc chắn anh với được liền.”

“Anh nhìn đi, ngay sau ghế, em nhìn thấy rồi, anh thử xem.”

Dưới ghế phụ lái, đúng là có một viên bi thủy tinh màu xanh.

Đó là viên bi con gái tôi làm rơi xuống hai ngày trước.

Không ngờ, trời xui đất khiến,
con gái tôi lại vô tình để lại cho tôi một cơ hội sống.

Trần Đông nghiêng đầu, nhìn vào trong.

Lờ mờ, hắn thật sự thấy một viên bi nhỏ phát sáng màu xanh.

Hắn vui mừng khôn xiết.

Lập tức đẩy tôi ra: “Tránh ra, để tao tự làm.”

Lúc này hắn nằm rạp trên xe, tay phải thò vào sâu dưới ghế.

Chính là cơ hội tốt nhất.

Tôi lấy viên đá nhọn trong tay, dùng cạnh sắc nhất,
nhắm thẳng vào sau gáy hắn,
ra sức đập xuống từng cú, từng cú thật mạnh.

28.

Bộ phim “Đêm Kinh Hoàng Vì Viên Đá Quý” được chuyển thể từ vụ cướp tài sản của gia đình giàu nhất thành phố Dung năm 2014.

Ngay sau khi công chiếu, bộ phim đã nhận được vô số lời khen.

Góc nhìn của đạo diễn hoàn toàn khác với những bộ phim trinh thám thông thường.

Đa số phim trinh thám đều tập trung vào quá trình phá án,
bắt đầu từ vụ án, rồi dần dần bóc tách manh mối từ góc nhìn của cảnh sát.

Nhưng bộ phim này, đạo diễn đã lựa chọn cách tiếp cận từ góc nhìn của nạn nhân, mở ra toàn bộ câu chuyện.

Bộ phim không đi sâu vào quá trình điều tra phá án,
mà kể về cách một người bình thường làm thế nào để tự cứu mình khi đối mặt với hai tên sát nhân tàn bạo.

Điều bất ngờ hơn nữa là, bộ phim còn thêm yếu tố bình luận trực tiếp (bình luận bay ngang).

Như thể đã cho người tài xế taxi một góc nhìn thượng đế.

Sự hồi hộp gay cấn kết hợp với cảm giác “có kim bài” (may mắn bất ngờ)
khiến khán giả cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Điều khiến khán giả càng xúc động hơn là,
nạn nhân mà đạo diễn chọn để khắc họa,
lại là một người tài xế taxi vô danh trong vụ án thật.

Nữ tài xế đã chết năm đó họ Giang, 36 tuổi, là một người mẹ đơn thân.

Trong hồ sơ vụ án, người phụ nữ ấy chỉ được nhắc qua một câu.

Vì vậy, đạo diễn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết để phỏng vấn, tìm hiểu và thu thập thông tin liên quan,
mới có thể làm ra bộ phim này.

Trong buổi tiệc mừng công,
một phóng viên đã hỏi:

“Xin hỏi đạo diễn, vì sao anh lại chọn góc nhìn của một tài xế taxi vô danh như vậy?”

“Nếu đã muốn khắc họa từ góc nhìn nạn nhân, vì sao không chọn gia đình nhà giàu, hay không chọn người phụ nữ mang thai, những nạn nhân đó rõ ràng có nhiều tình tiết và câu chuyện thu hút hơn.”

Đạo diễn trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng chỉ nói một câu.

Câu nói ấy khiến tất cả mọi người tại hiện trường lặng đi rất lâu.

Cô ấy nói:
“Người tài xế đã chết đó, chính là mẹ tôi.”

29.

Cái kết của bộ phim “Đêm Kinh Hoàng Vì Viên Đá Quý”.

Giang Lâm dùng viên đá đập chết Trần Đông,
sau đó gọi điện báo cảnh sát.

Giang Lâm được xác nhận là phòng vệ chính đáng, cô không sai.

Sau khi phối hợp với cảnh sát điều tra và lấy lời khai,
Giang Lâm trở về nhà.

Con gái cô mắc bệnh bạch cầu,
muốn sống phải thay tủy xương.

Nhưng chi phí ghép tủy vẫn còn thiếu rất nhiều.

Ban đầu cô định tranh thủ dịp Tết chạy xe thêm vài cuốc để kiếm tiền.
Không ngờ lại gặp chuyện như vậy.

Chiếc xe – nguồn sống của cô – cũng bị tạm giữ.

Giang Lâm thở dài,
cúi xuống hôn lên trán con gái mình.

Cô muốn tắm một cái, rồi ngủ một giấc thật ngon.

Giang Lâm bước vào phòng tắm,
vừa cởi quần áo,
thì “ting” một tiếng,
từ chiếc mũ áo khoác rơi ra một viên đá màu xanh.

Bộ phim kết thúc ở đây với một cái kết mở.

Nhưng ngoài đời thực,
Giang Lâm đã rẽ vào con đường nhỏ đó,
và không bao giờ trở ra nữa.

Trong vô số bài báo năm đó,
không có bất kỳ bài nào nói vì sao người mẹ ấy lại lái xe vào con đường nhỏ.

Nhưng Giang Tiểu Nam thì biết.

30.

Giang Lâm đã sớm biết mình chở một tên sát nhân.

Năm đó, trước khi Chu Cường lên xe,
đài phát thanh trên xe đã phát bản tin khẩn cấp.

Chu Cường ăn mặc không giống dân bản địa.
Hắn cao ráo, nho nhã, nhưng lúc chạy từ bên kia đường qua,
vẻ mặt lén lút khả nghi.

Thậm chí, nếu ngửi kỹ,
trên người hắn còn phảng phất mùi máu tanh.

Chi phí điều trị cho con gái là một con số trên trời.

Giang Lâm nghe thấy trong bản tin có treo thưởng.

Cung cấp manh mối: thưởng 50.000 NDT.
Hỗ trợ bắt giữ tội phạm: thưởng 500.000 NDT.

Nửa triệu!
Số tiền này đủ để cứu con gái cô.

Cô cắn răng, quyết định sẽ đưa tên tội phạm thẳng đến đồn cảnh sát.

Nhưng cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của tên tội phạm.

Chu Cường vừa lên xe,
đã lập tức rút súng.

Giang Lâm cũng không bao giờ rời khỏi con đường nhỏ ấy nữa.

Sau vụ án,
tràn ngập các bản tin đưa tin về vụ cướp.

Các tài khoản mạng xã hội tranh nhau phân tích tâm lý tội phạm,
phân tích kỹ thuật phá án hiện đại,
phân tích lý do gì khiến tội phạm trượt dài trên con đường tội ác.

Không ai quan tâm đến các nạn nhân đã chết.
Càng không ai để ý đến một tài xế taxi vô danh.

Giang Lâm, đã lặng lẽ biến mất trong đêm đông năm đó.

31.

Trước khi đón Chu Cường lên xe,
mẹ đã gửi cho tôi một tin nhắn thoại cuối cùng.

Mẹ nói:
“Tiểu Nam à, chúc con năm mới vui vẻ, điều ước năm mới của mẹ là con mau khỏi bệnh.”

Cuối cùng, mẹ còn nói thêm:
“Nhất định sẽ khỏi thôi.”

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Nam lại òa khóc không ngừng.

Sau khi mẹ qua đời,
cô bé mồ côi được đưa vào viện phúc lợi.

Nhờ những tấm lòng hảo tâm trong xã hội quyên góp,
cô mới có đủ tiền để ghép tủy.

Nhiều năm sau, Giang Tiểu Nam đã có một cơ thể khỏe mạnh, cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng mẹ, mãi mãi không thể quay trở về.

Sau buổi tiệc mừng công bộ phim,
Giang Tiểu Nam chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

【Trời ơi, không dám xem nữa, tôi nhớ xe sẽ rẽ vào một con đường nhỏ, bác tài sẽ bị giết ở đó đúng không?】Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Mỗi câu hỏi như từng nhát dao xé toạc vết thương lòng cô.

Nếu cô không bị bệnh,
nếu mẹ cô không phải vất vả kiếm tiền đến vậy,
có lẽ tất cả những bi kịch này đã không xảy ra.

Cô ngồi bên cửa sổ,
rót cho mình một ly rượu.

Pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung rực rỡ.

Đêm nay, lại là giao thừa.

Cô khẽ lắc đầu, một hơi uống cạn ly rượu vang.

Nhưng bất ngờ,
cô phát hiện trong túi áo có một vật tròn nhỏ cứng cứng.

Cô vội vàng lấy ra xem.

Là viên bi thủy tinh màu xanh.

Chính là viên bi trong bộ phim đã giúp mẹ cô sống sót.

Vô số hình ảnh chồng chéo lướt qua tâm trí cô.

Không gian song song bỗng trở nên hữu hình.

Bộ phim, nào phải không phải là một cuộc đời khác?

Giang Tiểu Nam bỗng nghẹn thở, quay đầu nhìn ra sau.

Cô vui mừng hét lên:
“Mẹ!”

[Hoàn]