Tôi bỗng bừng tỉnh.
Thảo nào anh ta là người keo kiệt như thế, vậy mà lúc mới yêu đã chủ động đưa tiền cho tôi giữ.
Còn nói là: “Tiền phải để vợ giữ mới được!”
Thì ra anh ta đã tính sẵn cả rồi!
“Bớt nói nhảm! Lịch sử chuyển khoản là bằng chứng! Không trả tiền? Gặp nhau ở tòa án nhé!” Hứa Hoài lắc lắc điện thoại, đắc ý vô cùng.
Lòng tôi lạnh buốt.
“Được! Sáu mươi vạn đúng không?” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt tham lam của anh ta, gằn từng chữ: “Anh chờ đấy.”
Tôi lập tức chuyển nốt số tiền còn lại cho anh ta, rồi xoay người rời đi, không hề do dự.
Nhưng món nợ này, tôi đã ghi sổ rồi.
Tôi tưởng rằng tôi và Hứa Hoài đã hoàn toàn chấm dứt.
Ai ngờ mấy ngày sau, tôi lại nhận được tin nhắn của anh ta.
Ngữ khí đầy mệnh lệnh:
【Vợ à, bớt giận rồi chứ? Ba mẹ và chị gái anh đã đặc biệt lên thành phố để gặp em rồi, anh cho em một cơ hội xuống thang nhé.】
【Anh đã sắp xếp cho họ ở khách sạn tốt nhất của công ty bác em rồi, chính là phòng Tổng thống đấy! Đủ nở mày nở mặt chưa?】
【À, anh cũng nói với họ là em sẽ chuẩn bị quà gặp mặt, em nhanh chóng chọn cái gì cho ra hồn đi! Đây là cơ hội cuối cùng để em lấy lại hình tượng và lấy lòng nhà chồng tương lai đấy! Biểu hiện cho tốt vào!】
Đúng lúc đó, bác cũng gọi điện cho tôi.
4
Người gọi điện là bác gái.
“Dương Kiều, cháu có muốn giải thích một chút không?”
Giọng bà ta không hề dễ chịu.
Tôi biết, nếu không được sự đồng ý của bác, bác gái sẽ không chất vấn tôi như vậy.
Bác tôi là người rất sĩ diện.
Rõ ràng lần này tôi đã chạm vào giới hạn của ông ấy.
Tôi không biết Hứa Hoài làm cách nào để biết được khách sạn dưới tên bác tôi, cũng không biết anh ta đã làm gì khiến bác tôi tức giận đến mức này.
Huống chi, tôi vừa mới nhận một triệu của bác.
Lúc này, đối diện với bác gái, tôi không khỏi chột dạ.
Tôi nói, giọng hơi run: “Bác gái, xin hãy cho cháu chút thời gian, cháu sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”
“Cháu tốt nhất nên làm như vậy!” Bác gái hừ lạnh, “Đừng tưởng rằng cha cháu…”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng lẫn tạp âm.
Ngay sau đó là giọng của bác tôi, trầm tĩnh và nghiêm khắc: “Tiểu Kiều à, tìm bạn đời, phẩm chất con người là quan trọng nhất đấy.”
Tôi vội vàng giải thích: “Bác ơi, bọn cháu chia tay rồi, bác yên tâm, chuyện này cháu sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Bác thở dài rồi cúp máy.
Chưa được bao lâu, tôi lại nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Tôi xoa trán rồi bắt máy: “Nói đi.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ trung niên: “Cái thái độ gì đây? Nói chuyện với bề trên mà như thế à? Đồ không cha dạy, chẳng có tí giáo dưỡng nào!”
Rồi điện thoại chuyển sang Hứa Hoài: “Em yêu, vừa rồi là mẹ anh đấy, em phải lễ phép một chút, gọi là dì đi!”
Gọi là dì? Bà ta xứng sao?
Tôi hít sâu: “Chuyện gì?”
Mẹ Hứa Hoài lớn tiếng ra lệnh trong điện thoại: “Chúng tôi đói rồi, mau gọi đồ ăn cho chúng tôi. Phải là loại ngon nhất!”
Ngay sau đó là giọng một cô gái trẻ hơn vang lên: “Em trai, chị muốn ăn món Pháp, phải chuẩn vị đấy, bảo cô ta gọi cho chị.
“Nếu không thì bảo khách sạn chuẩn bị.
“Nếu không làm chị hài lòng, đừng hòng bước chân vào cửa nhà chúng ta.”
“Đúng đấy! Nếu không làm tôi hài lòng, muốn vào cửa nhà họ Hứa á? Mơ đi!” Mẹ Hứa Hoài lập tức hùa theo.
Hứa Hoài vội vàng nói với tôi: “Em yêu, em nghe rồi chứ? Đến lúc em thể hiện rồi đấy.”
Tôi nghiến răng: “Được thôi, chờ đấy! Tôi sẽ sắp xếp cho các người thật chu đáo.”
Hứa Hoài cười vui vẻ: “Bảo bối đúng là tốt nhất, nhưng mà mẹ anh vẫn đang giận em vì thái độ vừa rồi, em mau đem quà sang xin lỗi đi, dỗ bà ấy vui chút.”
Tôi “ừ” một tiếng rồi cúp máy ngay lập tức.
Trong lòng chỉ thấy buồn nôn tột độ.
Tôi không hiểu tại sao người tôi từng yêu đến điên cuồng, bây giờ lại trở nên tham lam đến thế này.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, gọi cho bạn thân Dư Nhụy: “Nhà cậu bán món Pháp có nhận đơn giao tận nơi không? Cả nhà họ muốn ăn.”
Dư Nhụy hiểu ngay: “Đương nhiên là được, cậu muốn đặt loại đắt nhất không?”
5
Khi tôi và bạn thân đến khách sạn, trên bàn chỉ còn lại mấy món ăn thừa nguội ngắt.
Hứa Hoài vừa mở cửa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Quà đâu? Em đến gặp ba mẹ anh mà tay không thế này à? Em có biết phép tắc không hả?!”
Tôi gần như sắp nổ tung, bạn thân tôi kéo nhẹ tay tôi, rồi cười nói với Hứa Hoài: “Quà đương nhiên phải đi mua ngay bây giờ rồi, không mua tại chỗ thì sao biết có hợp không?”
Cô gái trẻ trong phòng lập tức ngồi bật dậy từ trên giường: “Thật không? Vậy đi nhanh nào! Chị ngắm cái túi Chanel baby lâu lắm rồi đấy!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Mẹ Hứa Hoài dù đang cố kìm nén sự phấn khích, vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Đừng vội, trước tiên mình bàn chuyện mua xe mua nhà cho con trai tôi đã.”
Lúc này bạn thân tôi cũng không chịu nổi nữa, vội vàng chất vấn: “Nghe nói mua xe thì còn hiểu, chứ mua nhà là sao?”
Hứa Hoài vội vàng giải thích với tôi: “Em yêu, anh đã nhờ người khách sạn chuyển lời với bác em rồi, nói em muốn định cư ở thành phố này, nhờ bác mua nhà giúp em càng sớm càng tốt.
“Em biết mà, đây là món nợ mà bác ấy nợ gia đình em.”
Mẹ Hứa Hoài lập tức chen vào: “Chúng ta phải nói rõ trước, mua nhà thì phải ghi tên con trai tôi, nếu không sau này lỡ bác em hối hận rồi đòi lại thì sao?
“Với cả, tuy em không có cha, nhưng sau này không được vì thương mẹ mình mà cho bà ấy dọn đến ở cùng, nhất định phải để dành một phòng cho chị gái Hứa Hoài.”
Bạn thân tôi nghe xong thì mặt đầy biểu cảm “không thể tin được”: “Nghe bảo là phải để phòng cho cha mẹ chồng thì tôi hiểu, chứ để phòng cho chị chồng là lần đầu tôi nghe thấy đấy.”
Ba của Hứa Hoài cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiểu Mai từ nhỏ đã là bảo bối của nhà chúng tôi, được nuông chiều từ bé, phải có người chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho nó.”
Ông ta liếc tôi một cái, như thể đang ban ơn: “Dĩ nhiên, mấy việc này không thể để đàn ông làm, Tiểu Dương, sau này phải nhường nhịn một chút nhé, đúng không?”
Bạn thân tôi sắp không nhịn nổi nữa.
Tôi bóp chặt tay cô ấy, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Chuyện đó để sau hẵng bàn, mình đi mua quà trước đã! Muộn nữa mấy cửa hàng sẽ đóng cửa đấy.”
6
Dưới sự nài nỉ của chị gái Hứa Hoài, cả nhà họ cuối cùng cũng đồng ý đi mua sắm trước, còn chuyện mua xe mua nhà sẽ bàn sau.
Bọn họ tỏ vẻ “không tình nguyện” mà đi theo chúng tôi đến trung tâm thương mại.
Vừa đến nơi, mẹ Hứa Hoài liền chạy thẳng vào tiệm vàng, chọn mấy chiếc vòng tay, dây chuyền, bông tai có trọng lượng lớn.
Sau đó bà ta phẩy tay: “Thôi được rồi, tôi chọn tạm chừng này nhé!”
Bạn thân tôi nháy mắt với nhân viên bán hàng.
Nhân viên lập tức nói: “Những món này các cô có thể cầm trước, sau khi đi dạo xong sẽ thanh toán tại quầy chung của trung tâm thương mại.”
Mẹ Hứa Hoài ánh mắt sáng rực, gật đầu đồng ý rồi vui vẻ cầm đồ ra ngoài.
Bà ta ra vẻ như mình vừa chiếm được món hời cực lớn, còn nháy mắt với tôi: “Nhớ đấy, mấy món này cô cất kỹ vào, đừng đem ra quầy thanh toán nhé.
“Cô dùng số tiền này mua thêm quà khác cho tôi.”
Rồi bà ta cảm thán: “Người ở thành phố lớn đúng là ngốc thật!”
Tôi chỉ cười lạnh trong lòng.
Sau đó, chúng tôi lại đi đến cửa hàng đồng hồ để mua đồng hồ hàng hiệu cho ba Hứa Hoài.
Ông ta chọn ngay một chiếc Rolex đắt đỏ, rồi tỏ vẻ hiểu chuyện: “Tôi chỉ cần món quà này là được, số tiền còn lại mua đồ cho con gái tôi đi.”
Sau đó, chúng tôi lại vào đủ loại cửa hàng xa xỉ để mua quần áo, túi xách, giày dép cho chị gái Hứa Hoài.
Cả nhà họ hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác mua sắm điên cuồng, không hề nhận ra giá trị những món hàng họ đã lấy từ lâu đã vượt xa con số một triệu.
Có lẽ họ cũng đã mơ hồ tính ra, nhưng lại cho rằng bác tôi sẽ đứng ra trả nốt phần còn lại cho họ.
Chỉ đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, cả gia đình họ mới hoàn toàn tuyệt vọng.
7
Nhân viên an ninh ở trung tâm thương mại chặn bọn họ lại: “Vui lòng thanh toán trước đã.”
Nụ cười đắc ý trên mặt Hứa Hoài lập tức cứng lại, anh ta nhíu mày, cực kỳ mất kiên nhẫn nhìn tôi, như thể đang sai bảo người giúp việc:
“Đứng ngây ra làm gì? Mau đi trả tiền đi chứ!”
Tôi khoanh tay, vẻ mặt ngây thơ đầy ngạc nhiên:
“Trả tiền? Trả tiền gì cơ? Mấy thứ này…”
Tôi chỉ vào đống túi lớn túi nhỏ treo đầy trên người họ, cùng với túi vàng mà Vương Thúy Hoa (mẹ Hứa Hoài) đang ôm chặt lấy:
“Chẳng phải đều là các người tự chọn sao? Liên quan gì đến tôi?”
Hứa Hoài tức đến ngây người, nghiến răng nghiến lợi quát: “Em dám đùa anh?”
Hứa Tiểu Mai (chị Hứa Hoài) lập tức giật hết mác trên đống đồ mình đang cầm, còn ngạo nghễ nói với tôi:
“Mác chị cũng đã gỡ rồi, em phải trả tiền, nhất định phải trả! Không thì đừng mơ cưới được em trai tôi!”
Tôi cười lạnh:
“Hứa Hoài, anh không vừa mới lừa tôi lấy sáu trăm nghìn sao? Sao tiêu nhanh vậy rồi?”
Những cô gái đi ngang qua nghe thấy câu này đều nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ.
Thấy mặt anh ta đỏ bừng, tôi lại nói với mẹ anh ta:
“Dì à, tôi quên nói với dì, trung tâm thương mại này có hệ thống chống trộm đấy, đống vàng mà dì giấu trong túi, dì không mang ra khỏi đây được đâu!”
Mọi người xung quanh cười ồ lên, bảo vệ lập tức tiến lên vây chặt cả nhà bọn họ.
Tôi và bạn thân nhân lúc hỗn loạn lặng lẽ rời đi.