Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, tôi đến thẳng khách sạn nơi gia đình họ từng ở.
Tôi nói rõ ràng với người phụ trách: Hứa Hoài và gia đình anh ta không liên quan gì đến tôi, họ muốn tính phí gì thì cứ tính thẳng vào họ.

Người phụ trách tức giận, lập tức cho người gom hết đồ đạc của gia đình Hứa Hoài ném ra sảnh khách sạn, đồng thời in hóa đơn, chuẩn bị giao tất cả cho bọn họ.

Bạn thân tôi cũng không chịu thua, vừa cho in hóa đơn, vừa thuê vài người chuyên đi đòi nợ.

Nhưng không ngờ, chuyện bất ngờ đã xảy ra.

8

Trưa hôm sau, Dư Nhụy (bạn thân) hốt hoảng gọi điện cho tôi:
“Cưng ơi! Có chuyện rồi! Gia đình Hứa Hoài quay lại khách sạn rồi! Cậu đoán xem?

“Khoản tiền khổng lồ ở khách sạn, rồi cả hóa đơn trung tâm thương mại mà bên đó đuổi theo… bọn họ… bọn họ thanh toán hết rồi! Cậu nói xem tiền đâu ra? Chẳng lẽ Hứa Hoài bám được bà già lắm tiền rồi sao?”

Tôi chợt lạnh cả tim.

Tôi biết rất rõ gia cảnh của Hứa Hoài, tuyệt đối không thể tự nhiên có được số tiền lớn như vậy.
Nhất định phía sau có chuyện khuất tất.

Ngay lúc đó, Hứa Hoài nhắn cho tôi:
【Dương Kiều, là em ép anh đấy.】

Tôi còn đang suy nghĩ không hiểu anh ta có ý gì thì bất ngờ, một tin tức chấn động xuất hiện khắp các diễn đàn và mạng xã hội địa phương.

Tiêu đề gây sốc:
【Dương Chấn Bang của Tập đoàn Hằng Viễn chi tiền bịt miệng cháu gái, che giấu sự thật cái chết của em trai ruột.】

Nội dung trực tiếp nhắm vào cái chết của ba tôi năm đó.

Tin tức nói rằng bác tôi vì muốn thăng tiến đã làm rất nhiều việc phạm pháp.
Khi sự việc sắp bại lộ, bác tôi đã để cho cha tôi — em trai ruột của bác — ra mặt gánh tội thay.
Nhưng vì sợ cha tôi sẽ lỡ miệng, bác tôi đã sắp đặt một “tai nạn” trên đường cha tôi đi tự thú.

Cuối cùng, cha tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Còn bác tôi cũng ngồi trên chiếc xe đó, nhưng nhờ chuẩn bị từ trước nên chỉ bị thương nhẹ.

Và tôi, khi lớn lên, biết được chân tướng sự việc, bác tôi vì sợ tôi vạch trần sự thật nên đã dùng một triệu để bịt miệng tôi.

Thật là…

Quá giỏi bịa chuyện!

9

Vì tin tức đó, cổ phiếu công ty của bác tôi lao dốc thảm hại.
Rất nhiều đối tác lập tức hủy hợp đồng với công ty bác.

Bác gái tức đến mức muốn xé xác tôi ngay tại chỗ.

Trong văn phòng, bác tôi ngồi lặng trước màn hình máy tính, không nói lời nào.

“Tất cả là lỗi của cháu, xin lỗi bác!” Tôi cúi đầu nhận lỗi.

Chuyện này vốn là do tôi không biết nhìn người, lại tự cho là đúng mà gây ra.
Đối diện với bác, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Bác tôi xoa trán, trầm giọng nói:
“Không hoàn toàn là lỗi của cháu. Cháu xuất thân từ gia đình đơn thân, lại có hộ khẩu Bắc Kinh, hơn nữa còn là người nhà họ Dương, gặp phải đàn ông muốn giăng bẫy là chuyện khó tránh.”

Sau đó ông nói tiếp:
“Chuyện này để bác xử lý. Cháu không phải định đi du học sao? Về lo mà chuẩn bị cho tốt đi.”

10

Rời khỏi công ty bác, lòng tôi càng thêm day dứt.

Năm đó, đúng là cha tôi chết vì tai nạn giao thông.
Bác tôi cũng có mặt trên xe, việc ông may mắn sống sót cũng là thật.

Chỉ là năm đó, cha tôi tham lam mù quáng, làm sai nhiều chuyện, đắc tội với những người không nên đắc tội.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Bác tôi đi cùng cha tôi để giải quyết chuyện này thì bị kẻ thù phục kích.
Cha tôi lúc đó dù sao vẫn còn chút lương tâm, đã liều mình che chắn cho bác tôi, nhờ vậy bác mới không gặp chuyện.

Sau này, cũng nhờ thế lực nhà mẹ đẻ của bác gái, chuyện đó mới được giải quyết êm xuôi.

Những năm qua, bác tôi không những không hắt hủi mẹ con tôi vì chuyện của cha tôi, mà còn gánh vác luôn trách nhiệm của người cha.
Ông nói rằng cha tôi có lỗi, nhưng dù sao tôi cũng mang họ Dương, hơn nữa cha tôi cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ông.

Nghĩ đến đây, lòng tôi càng thêm căm ghét gia đình Hứa Hoài.

Đúng lúc này, Dư Nhụy gọi cho tôi:
“Kiều, tra ra rồi! Cậu đoán xem ai là người giúp Hứa Hoài giải quyết đống nợ đó?”

Tôi hỏi: “Người tớ quen sao?”

Dư Nhụy nói: “Là bạn cùng phòng đại học của cậu, Tần Hoan.”

“Tần Hoan?”

Trong ấn tượng của tôi, cô ta là người năm nào cũng nhận học bổng trợ cấp, bình thường vì hoàn cảnh gia đình khác biệt nên rất ít khi giao lưu với mấy đứa chúng tôi trong phòng.
Tính cách có phần khép kín.

“Tần Hoan với Hứa Hoài quen nhau thế nào? Cô ta đào đâu ra nhiều tiền thế?”

Dư Nhụy thở dài:
“Tớ nghe nhân viên bên trung tâm thương mại nói, sau khi tụi mình rời đi hôm đó, Hứa Hoài lập tức nổi điên gọi một cuộc điện thoại.
“Sau đó Tần Hoan chạy đến, bị cả nhà Hứa Hoài mắng te tua cũng không dám cãi một lời.
“Chẳng bao lâu cô ta lại rời đi, rồi quay lại thanh toán hết toàn bộ số tiền khổng lồ.”

Cuối cùng, Dư Nhụy còn nói cho tôi biết một chuyện động trời.

Thì ra, Hứa Hoài và Tần Hoan là đồng hương.
Hai người đã quen nhau từ rất lâu, thậm chí hồi trung học còn từng yêu nhau.
Không biết vì lý do gì sau đó chia tay, đến khi vào đại học thì coi như người xa lạ.

Tôi lập tức hiểu ra.
Thảo nào!

Thảo nào ngày đó, khi tôi tuyên bố trong ký túc xá rằng mình đang yêu Hứa Hoài, Tần Hoan lại có phản ứng kỳ lạ như vậy.
Sau này, việc gì cô ta cũng nhằm vào tôi.

Chắc lúc Hứa Hoài theo đuổi tôi, việc anh ta hiểu rõ tôi như lòng bàn tay cũng là nhờ Tần Hoan mách nước.

Thì ra ngay từ đầu, đây đã là một âm mưu.

11

Nhờ sự giúp đỡ của bạn thân, tôi đã tìm được Tần Hoan.

Vừa thấy tôi, cô ta lập tức trừng mắt đầy ác ý:
“Chị đến đây làm gì?”

“Tìm cô đấy.”

Tần Hoan có chút chột dạ, quay mặt đi:
“Tìm tôi làm gì? Tôi với chị đâu có thân!”

Tôi cười lạnh:
“Nhưng cô với Hứa Hoài thì thân đấy nhỉ?”

Động tác sắp xếp tài liệu của cô ta chững lại:
“Tôi không biết chị đang nói gì!”

Tôi đứng lên, khoanh tay trước ngực:
“Hay tôi nên nói với tất cả mọi người trong công ty cô rằng cô không biết xấu hổ, chấp nhận làm người thứ ba nhỉ?”

Tần Hoan lập tức nổi điên:
“Dương Kiều, chị bị điên à? Tôi khi nào làm người thứ ba?”

“Không thừa nhận sao?”

Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, lật cho cô ta xem từng tấm ảnh thân mật giữa cô ta và Hứa Hoài.
Sau đó tôi mở luôn tài khoản phụ của cô ta trên mạng xã hội, nơi ghi chép chi tiết tâm trạng của cô ta trong suốt những năm Hứa Hoài yêu tôi.

“Tôi có thể cho người tung những tấm ảnh này cho đồng nghiệp của cô xem đấy.”

Tần Hoan hoảng loạn, lao tới định giật điện thoại của tôi:
“Dương Kiều, chị điên rồi à!”

Tôi giơ điện thoại lên cao: “Cô thừa nhận không?”

Bỗng cô ta cười lạnh:
“Người thứ ba? Chẳng lẽ chị không biết, từ đầu đến cuối người thứ ba chính là chị à?”

“Vớ vẩn!” Tôi giả vờ tức giận: “Tôi và Hứa Hoài yêu nhau lâu như vậy, làm sao tôi là người thứ ba được?”

“Chị yêu lâu bằng tôi sao?” Tần Hoan bỗng dưng bắt đầu so đo: “Tôi với anh ấy đã yêu nhau từ thời cấp hai rồi!”

Cô ta bỗng trở nên kích động, gào lên:
“Nếu không phải tại chị, chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau rồi!”

Tôi nhếch mép:
“Hứa Hoài, đúng là một thằng cặn bã.”

Tần Hoan vội vàng:
“Anh ấy không phải cặn bã! Anh ấy làm tất cả những điều này là vì…”

“Vì cái gì?”

Tần Hoan lập tức nuốt lời: “Không liên quan đến chị!”

Tôi hỏi:
“Vì hộ khẩu của tôi? Hay là vì tiền của bác tôi? Hay cả hai?”

Tần Hoan đứng sững tại chỗ, siết chặt nắm tay.

Tôi lại hỏi tiếp:
“Vậy nên cô mới không tiếc lợi dụng chức vụ, biển thủ tiền công ty để giúp anh ta trả nợ sao?”

Tần Hoan bắt đầu run rẩy.

Tôi thở dài:
“Tần Hoan, cô ngốc thật. Hôm qua anh ta còn nói với tôi, đợi moi hết tiền của cô rồi sẽ đưa tôi đi nơi khác sống, nhà cũng đã xem xong rồi.”

“Tôi cũng là con gái, tôi cảm thấy thương hại cô, nên mới muốn nói sự thật cho cô biết.”

Tần Hoan ngồi sụp xuống đất, ôm gối khóc nức nở:
“Không thể nào, chắc chắn chị đang lừa tôi, Hứa Hoài sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu.”

Tôi nhân lúc cô ta không để ý, lặng lẽ bỏ thứ tôi đã chuẩn bị vào trong túi cô ta.

12

Tối đó, tôi nghe được cuộc đối chất giữa Tần Hoan và gia đình Hứa Hoài.

Hứa Hoài:
“Em không nghe ra à? Cô ta đang cố tình ly gián tình cảm của chúng ta, em cũng tin sao?”

Tần Hoan ấm ức cực độ:
“Nhưng em đã kiểm tra rồi, anh thực sự đã đi tìm hiểu mua nhà ở chỗ cô ta nói.
“Mà tất cả những chuyện này, anh chưa từng nói với em.”

Hứa Hoài dịu dàng an ủi:
“Bảo bối, anh không nói là vì anh muốn để dành cho ngày cưới của chúng ta một bất ngờ.”

Tần Hoan cười lạnh:
“Không, Hứa Hoài, anh phải hiểu rằng từ giây phút em giúp anh trả hết khoản nợ kia, em đã không còn đường lui nữa. Em không thể cùng anh quay về như trước được nữa.”

Hứa Hoài bắt đầu nóng vội:
“Anh nói rồi mà, đợi anh moi được tiền của Dương Kiều xong, anh sẽ mang đi bù vào công ty giúp em, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Tin anh đi, vợ yêu, anh đã cố gắng nhiều năm chỉ vì tương lai của chúng ta, đừng nghi ngờ anh nữa được không?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tần Hoan hơi dao động:
“Nhưng bây giờ cô ấy coi anh là kẻ thù, anh làm sao moi được tiền của cô ấy?”

Hứa Hoài bật cười lạnh:
“Đến lúc đó em sẽ biết. Anh sẽ khiến cô ta ngoan ngoãn kết hôn với anh, đợi anh lấy được tất cả, anh sẽ nhẫn tâm đá cô ta!”

Tôi nghe xong mà toàn thân lạnh toát, sợ đến toát mồ hôi.