18
Phải nói thật, mẹ chồng tôi đúng là quá đỉnh.
Một khi đã ra tay, là ra tay dứt khoát, không có đường lùi.
Chỉ trong một ngày, Lục Minh và ba chồng tôi mất sạch mọi thứ, Trần Nguyệt càng thê thảm như chó nhà có tang.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở công ty một cách thoải mái, tôi cùng mẹ chồng về nhà một chuyến.
Bà quyết định sẽ dọn đến ở cùng tôi, nên cần về nhà thu dọn hành lý.
Căn nhà bây giờ vô cùng thê lương.
Ba người Lục Minh đã về nhà, trong nhà lúc thì chửi ầm lên, lúc thì thở dài buồn bã. Tôi còn chưa tới gần đã nghe thấy ba chồng đang chửi:
“Đệt, bà ta không biết xấu hổ à? Một nhà náo loạn như vậy, sau này tôi còn mặt mũi nào đi câu cá nữa chứ!”
“Là mẹ bị Lâm Y Y dụ dỗ thôi, chúng ta cứ bình tĩnh, đợi mẹ quay lại, rồi từ từ khuyên mẹ.” Lục Minh vẫn còn muốn vùng vẫy lần cuối.
Trần Nguyệt thì khóc lóc: “Tại sao các anh không nói với tôi, cái nhà này mẹ là người quyết định? Tôi cứ tưởng bà ta vô dụng cơ…”
“Không biết bà ta phát điên cái gì, chết tiệt Lâm Y Y, không đẻ được con còn muốn phá hoại nhà tôi!” Ba chồng vừa chửi vừa ném dép về phía cửa, như thể muốn ném vào tôi vậy.
Nhưng ông ta ném trúng mẹ chồng.
Mẹ chồng đứng yên bất động, lạnh lùng nhìn vào trong nhà.
Ba người bọn họ lúc này mới phát hiện ra bà, lập tức sắc mặt căng thẳng.
Lục Minh gọi một tiếng “Mẹ”, Trần Nguyệt gọi “Dì”, ba chồng gọi “Vợ” rồi khuyên mẹ chồng bình tĩnh, đừng làm loạn nữa.
“Từ hôm nay, các người cút ra khỏi nhà tôi. Căn nhà này cũng đứng tên tôi.” Mẹ chồng bước thẳng vào trong, “Nhà bên cạnh chẳng phải của Trần Nguyệt sao? Một nửa tiền còn là Lục Minh trả, các người có thể sang đó mà sống.”
“Mẹ!” Lục Minh không dám tin.
Ba chồng lại muốn chửi tiếp, nhưng mẹ chồng lập tức rút điện thoại ra gọi cảnh sát:
“Nếu các người không dọn đi, tôi sẽ gọi công an đến xử lý.”
“Mẹ, bọn con dọn, mẹ bình tĩnh đã.” Lục Minh nghiến răng, không dám cứng đầu với mẹ.
Ba chồng chửi đổng nhưng cuối cùng cũng phải chịu rời đi.
Trần Nguyệt không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đang chửi hai người họ:
“Hai thằng vô dụng chết tiệt, mẹ kiếp chẳng giúp được cái gì, hóa ra các người không phải trụ cột gia đình, giờ phải làm sao đây!”
Trần Nguyệt hoảng loạn thật rồi.
Khi ba người họ chuyển sang căn nhà bên cạnh, tôi vẫn còn nghe thấy Trần Nguyệt đang chửi rủa — dĩ nhiên là tiếng lòng.
Tôi giúp mẹ chồng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về chỗ tôi ở.
Vừa bước ra cửa, Lục Minh bưng một tô canh gà tới:
“Mẹ, canh gà Trần Nguyệt vừa nấu, mẹ uống vài ngụm cho hạ giận, có gì từ từ nói.”
Phía sau anh ta, ba chồng cũng thò đầu ra, gượng cười.
Trần Nguyệt thì trốn kỹ phía sau không dám ló mặt.
Mẹ chồng không uống canh, bà hỏi thẳng một câu: “Lục Minh, bây giờ con vẫn cho rằng Trần Nguyệt vô tội sao?”
“Chuyện này… Mẹ à, chuyện này chắc không liên quan đến Trần Nguyệt đâu?” Lục Minh vẫn cố bảo vệ Trần Nguyệt.
Ba chồng cũng nói: “Vợ à, Trần Nguyệt là con gái chiến hữu của tôi, nhân phẩm của nó tôi còn lạ gì? Theo tôi thấy, chuyện này chắc chắn là do Lâm Y Y giở trò, em nghĩ kỹ lại đi, chúng ta mới là người một nhà.”
Mẹ chồng lắc đầu, thất vọng cùng cực.
Mẹ chồng tôi quay lưng bước đi, không thèm ngoảnh lại.
Lục Minh và ba chồng tôi bắt đầu hoảng rồi, nhưng người hoảng nhất là Trần Nguyệt.
Cô ta đột ngột lao ra, “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Thím ơi, tất cả là lỗi của cháu, cháu có lỗi với thím, thím đừng giận lây sang Lục Minh và chú nữa!”
Màn quỳ lạy này rất bài bản, nhưng tiếng lòng của cô ta lại hoàn toàn vạch trần bộ mặt thật.
“Con mụ già chết tiệt, bà chết đi là vừa, coi như tôi đang cúi đầu cho người chết cũng được!
Thằng ngu Lục Minh, lão già câu cá thối tha, hai thằng vô dụng! Đợi tôi dỗ được con mụ già này rồi, tôi nhất định sẽ kiểm soát công ty, đuổi hai đứa bay ra đường ăn xin!
Đồ rác rưởi Lâm Y Y, mày chết không có chỗ chôn! Mày không đẻ được, tao phá thai ba lần vẫn đẻ được, tao sẽ đẻ mười đứa cho mà xem!”
Trần Nguyệt lần này thật sự tức phát điên, tiếng lòng cô ta cứ lải nhải không ngừng.
Tôi và mẹ chồng đã quen nghe rồi, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Nhưng lạ ở chỗ, Lục Minh và ba chồng cũng đang nhìn cô ta chằm chằm, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
Lục Minh còn vỗ vỗ tai, lắc mạnh đầu.
Ba chồng cúi đầu, ngỡ ngàng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cháu vừa nói gì?”
“Hả? Cháu nói gì cơ?” Trần Nguyệt mơ màng, nhưng trong lòng tiếp tục chửi:
“Tao nói mẹ mày chết rồi, không nghe thấy à? Mẹ mày chết rồi, mẹ mày chết rồi, mẹ mày chết rồi!”
Ba chồng giật mình ho sặc sụa, ôm ngực chỉ thẳng vào Trần Nguyệt.
Lục Minh như gặp ma, thở hổn hển mắng: “Trần Nguyệt, cô nói cái gì!”
“Cái gì là cái gì? Mấy người sao thế?” Trần Nguyệt ngơ ngác, nhưng trong lòng lại đang mắng Lục Minh.
“Đồ vô dụng, ngu hết chỗ nói, ngu cũng tốt, tôi cắm sừng mười lần anh cũng không biết, hehe.”
Lục Minh tức đến mức suýt ngất, vịn tường thở gấp, tim như muốn nổ tung.
Tôi và mẹ chồng nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.
Xem ra, Lục Minh và ba chồng giờ cũng nghe được tiếng lòng của Trần Nguyệt rồi.
Chỗ này thật kỳ diệu, năm đó tôi và mẹ chồng cũng lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của cô ta tại đây.
“Mình đi thôi, con gái nuôi.” Mẹ chồng vẫy tôi.
“Vâng ạ.” Tôi khoác tay mẹ chồng, vui vẻ rời đi.
Lục Minh bừng tỉnh, chạy theo gọi: “Mẹ! Mẹ ơi!”
Trần Nguyệt cũng chạy theo: “Thím ơi, cháu sai rồi…”
“Biến!” Ba chồng đạp thẳng Trần Nguyệt ngã lăn, rồi vội vàng chạy theo mẹ chồng.
Mẹ chồng không ngoảnh lại, khi bước vào thang máy, ba chồng và Lục Minh cùng quỳ xuống, khóc lóc van xin bà tha thứ.
Mẹ chồng ấn giữ nút mở thang máy, nhìn họ một lúc, rồi buông tay.
Cửa thang máy đóng lại, bỏ lại hai cha con gào khóc thảm thiết.
19
Tôi và mẹ chồng bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.
Không còn vướng bận chồng con, mẹ chồng bắt đầu tập gym, đi du lịch, chơi golf, sống như một người ba mươi tuổi.
Sau này, bà còn quen được một chú trung niên lịch thiệp, phong độ, đã ly hôn.
Điều quan trọng là ông ấy không có sở thích câu cá, không ngày nào người cũng tanh mùi cá khi về nhà.
Còn tôi thì sao, tôi không tìm đàn ông nữa.
Cuộc hôn nhân thất bại khiến tôi có phần e ngại với đàn ông. Một mình sống tự do tự tại cũng tốt.
Hơn nữa, tôi không thể sinh con, tìm đàn ông làm gì, tôi không muốn bị gọi là “cá không trứng” thêm lần nữa.
Còn gia đình Lục Minh thì thê thảm.
Toàn bộ tài sản đều bị mẹ chồng tôi thu hồi, Lục Minh và ba chồng chỉ còn sống dựa vào chút tiền tiết kiệm, cuộc sống ngày càng khó khăn.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Hai người nhiều lần tìm đến mẹ chồng xin lỗi, nhưng bà đều từ chối.
Lục Minh vì thế ngày càng nóng nảy, thường xuyên đánh Trần Nguyệt.
Lý do đương nhiên là vì anh ta nghe được tiếng lòng của Trần Nguyệt rồi.
Càng tuyệt hơn là, Lục Minh không chịu ly hôn với Trần Nguyệt. Anh ta cảm thấy mình bị lừa quá nặng, tất cả là tại Trần Nguyệt, nên tuyệt đối không thể để cô ta thoát được.
Ba chồng tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao cũng cần có người nấu cơm.
Thế là, Trần Nguyệt hoàn toàn trở thành bảo mẫu cho hai người đàn ông đó, ngày ngày bị đánh chửi, ngay trong chính căn nhà của cô ta.
Sau này, tôi thấy tin Trần Nguyệt bị bạo hành gia đình trên bản tin.
Cả người cô ta bị đánh đến nỗi mặt sưng vù như đầu heo, vừa run rẩy vừa gào khóc, chẳng còn chút thần thái nào của ngày xưa.
Mẹ chồng tôi cũng thấy bản tin đó, chỉ khẽ lắc đầu rồi chuyển kênh.
Tôi hỏi bà: “Mẹ có buồn không?”
Bà quay lại ôm chặt tôi: “Y Y, thật ra mẹ lẽ ra nên để con thoát khỏi sớm hơn, mẹ không ngờ nhân cách con trai mẹ lại tệ đến thế.”
Tôi hơi ngẩn ra: “Sao mẹ lại đột nhiên nói vậy?”
Mẹ chồng khẽ thở dài: “Thật ra không phải con không thể sinh con, mà là con trai mẹ mới là người không sinh được. Lúc đó mẹ và nó cùng xem kết quả kiểm tra, nó suýt sụp đổ, mẹ cũng gần như không chịu nổi.
“Mẹ đã bảo nó không được hại con, phải thành thật nói với con, để con tự quyết định. Nó cũng đã đồng ý, sau đó mẹ thấy hai đứa sống vẫn bình thường, mẹ tưởng là con đã chấp nhận chuyện nó không thể sinh con.”
Mắt mẹ chồng lại đỏ hoe: “Không ngờ nó lại lừa con, lừa suốt ba năm… Trước kia con nói với mẹ là con không sinh được, lúc đó mẹ cảm giác như trời sụp xuống vậy. Mẹ không thể ngờ con trai mẹ lại tệ đến thế.”
Tôi ngẩn người tại chỗ.
Hóa ra là Lục Minh không thể sinh con?
“Mẹ đã từng cố khuyên bản thân tha thứ cho nó, nhưng khi nó dính vào Trần Nguyệt, nó đã lộ nguyên hình.
“Bản chất của nó vốn dĩ là như vậy, tồi tệ, ích kỷ, vô trách nhiệm… Mẹ dạy nó bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ được cái mã bên ngoài, nhưng sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.
“Có những người, sinh ra đã là kẻ xấu, dạy cũng không sửa nổi.”
Hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống gương mặt mẹ chồng.
Bà đau lòng, thất vọng, xót xa.
Tôi ôm chặt lấy bà: “Mẹ à, không sao đâu, chúng ta đều đã thoát khỏi bể khổ rồi!”
Mẹ chồng lau nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Đúng vậy, chúng tôi đã thoát khỏi bể khổ rồi.
Lẽ ra, chúng tôi nên làm vậy từ lâu!
[Toàn văn hoàn.]