18
Còn chưa bước vào nhà đã nghe tiếng cười vui vang rền bên trong.
Phòng khách chất đầy đủ loại quà biếu vừa nhìn đã biết toàn đồ giá trị.
Ba mẹ Cố Cảnh Trình, ba mẹ tôi, và thủ phạm chính đang ngồi giữa sàn diễn.
Hắn mặc một bộ vest chỉnh tề đến mức không thể chỉnh hơn, tóc vuốt ngược gọn gàng, đang ra sức lấy lòng mẹ tôi:
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ coi Y Y như tổ tông mà thờ! Thẻ lương giao hết, việc nhà lo sạch, cô ấy chỉ tay hướng Đông, con tuyệt đối không bước sang Tây!”
Mẹ tôi cười đến mức không khép nổi miệng:
“Ôi dồi ôi, Tiểu Cố thật hiểu chuyện, Y Y tìm được con là phúc của con bé đấy!”
Cửa vừa mở, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức quét thẳng về phía tôi.
“Vừa hay, Y Y về rồi. Chúng ta xem lịch rồi, kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp tới là ngày tốt đấy, tranh thủ tổ chức đám cưới đi.”
“Đúng rồi, mai là ngày đẹp, hai đứa đi đăng ký kết hôn luôn đi.”
Ơ không???
Cái gì mà… kết hôn???
Tôi cứng người, kéo ngay cái tên đang cười ngu ngơ bên cạnh ra góc vắng.
“Cố Cảnh Trình! Anh… anh làm gì mà nhanh như vậy hả?!”
Hắn đột nhiên kéo tôi ôm vào lòng, phấn khích nói:
“Lương Y, anh biết mà! Anh biết em cũng thích anh! Hồi mẫu giáo em giành kẹo mút của anh, còn hôn một cái bảo sau này sẽ gả cho anh! Anh rơi xuống hố phân, em cũng không chê, còn kéo anh lên… lúc đó anh đã nhận định: đời này phải là em!”
Tôi bị hắn ôm đến nghẹt thở:
“Không… Cố Cảnh Trình… tôi…”
Tôi còn chưa kịp nói nửa câu, hắn đã cúi đầu hôn tôi luôn.
Cảm giác xa lạ, nhiệt độ nóng rực và hưng phấn cuồng loạn.
Tôi ngẩn người.
“Ưm…”
Tôi cố gắng đẩy hắn ra một chút:
“Cố Cảnh Trình, tôi… tôi chỉ là…”
“Anh biết, em chỉ là phân không rõ tình bạn hay tình yêu. Nhưng giờ em đã nhìn rõ rồi, thấy rõ anh là lựa chọn tốt nhất, đáng tin nhất! Đúng không?”
“Không phải, tôi—”
Tôi vừa mở miệng, lại bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn khác…
“Yên tâm đi Lương Y, anh nhất định sẽ khiến em trở thành người vợ hạnh phúc nhất thế giới! Gấp một vạn lần cái tên kia!”
“Tôi…”
Cứu mạng! Tôi sắp bị hắn hôn đến thiếu oxy rồi…
“Cố Cảnh Trình! Ý tôi là—”
Cuối cùng cũng tranh được cơ hội mở lời.
Cửa “cạch” một tiếng mở ra:
“Ây da xin lỗi, chúng tôi chỉ đi vệ sinh một chút, hai đứa cứ hôn tiếp đi…”
Mẹ tôi và mẹ hắn đứng đó cười tít mắt kiểu “dì hàng xóm”:
“Ôi trời, hai đứa nó tình cảm ghê chưa kìa~”
“Đang yêu mà, hiểu được hiểu được~”
Cố Cảnh Trình lại định cúi đầu hôn nữa.
Tôi hét lên:
“Dừng lại!”
“Cái tin nhắn đó… là tôi gửi nhầm người.”
Nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại ngay lập tức.
“Gì cơ? Em định gửi cho ai?”
“Không phải!” Tôi vội vàng giải thích,
“Chỉ là tôi muốn anh im lặng. Trên mạng bảo nhắn câu đó sẽ khiến đối phương im cả ngày…”
“Anh không đủ im à?!”
Cố Cảnh Trình tức thì bùng nổ,
“Cả ngày anh chỉ nhắn 30 tin! Mỗi lần đều cách nhau hơn 10 phút! Anh còn sợ làm phiền công việc của em! Anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi!!!”
Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể những “chứng cứ” cho sự nhẫn nhịn của mình.
“Anh nghĩ mình yên tĩnh?”
Hắn nghẹn họng.
Một giây sau, vành mắt hắn đỏ ửng, ấm ức nhìn tôi:
“Anh mặc kệ! Dù gì bây giờ cả nước đều biết rồi, bố mẹ hai bên cũng biết rồi. Em làm vậy… em làm anh mất mặt lắm!”
“Anh… anh giờ phải giải thích sao với ba mẹ? Với fan hâm mộ?”
Giọng hắn lộ rõ uất ức, như sắp khóc:
“Anh còn tưởng… anh còn tưởng cuối cùng cũng chờ được đến ngày trăng sáng mây tan… Hóa ra… đều là giả… hu hu…”
Nhìn vành mắt hắn đỏ hoe, nghe cái giọng nức nở đầy tủi thân của hắn…
Không biết là do bị hắn hôn đến thiếu oxy, hay là do lần đầu tiên thấy hắn yếu đuối thế này làm tôi động lòng…
Mà trong lòng tôi lại… nổi lên một chút xíu thương cảm.
Tôi đúng là đáng chết mà…
Tại sao lại đi bắt nạt một tên ảnh đế dở hơi vừa mới mổ trĩ chứ…
“Vậy… anh muốn sao?”
Hắn lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực:
“Chịu trách nhiệm với anh.”
“Đã công khai, đã hôn, đã ôm, còn bị em nhìn thấy trong – ngoài không sót chỗ nào, Lương Y, em phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng!”
Hắn vừa giơ tay ra vừa bẻ ngón, từng cái từng cái đếm “tội trạng”.
Tôi thở dài một hơi, buông xuôi:
“Được được được! Miễn là anh không hối hận là được!”
Dù sao thì tôi cũng nhìn thấu cả rồi, lúc này cũng chẳng thiết tha yêu đương gì.
Ở bên một tên ngốc như hắn…
Ít ra, cũng không nhàm chán.
19
Thế là ngày hôm sau, bọn tôi bị giục đi đăng ký kết hôn.
Cuốn sổ đỏ nhỏ trên tay, cả người cứ như bay trên mây.
Tối hôm đó, hai bên gia đình quây quần ăn một bữa cơm thật náo nhiệt.
Họ hàng, bạn bè đều hào hứng hò hét, bắt hai đứa phải uống rượu giao bôi.
Tửu lượng hai ly là gục như tôi, lập tức có chút choáng váng.
Tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Liền thấy Cố Cảnh Trình chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, tóc vẫn còn nhỏ nước, từng giọt từng giọt men theo đường cơ ngực và cơ bụng trượt xuống.
Thật sự… cũng hơi hấp dẫn, đột nhiên có chút muốn chạm thử một cái.
Hắn lững thững bước lại gần, cười mờ ám:
“Vợ ơi, cái đệm trong phòng khách vẫn chưa về, đêm nay… hai ta phải tạm chịu khó chen chúc ngủ chung phòng chính rồi.”
Tôi còn chưa kịp phản bác.
Đã bị hắn bế bổng ngang người, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Tôi nằm trên giường, đầu óc choáng váng vì men rượu.
Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai tôi:
“Lương Y, em có muốn… trải nghiệm dịch vụ đặc quyền của ảnh đế không? Hàng giới hạn toàn cầu, chỉ có đêm nay.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Không biết có phải do cồn không, mà hôm nay Cố Cảnh Trình như có lớp filter lấp lánh.
Đẹp trai… một chút.
Trong đầu đột nhiên lướt qua mấy cảnh tượng xấu hổ trong bệnh viện.
Vậy mà tôi lại…
Như có ai đó điều khiển, khẽ gật đầu.
Tóm lại, chưa đến mấy phút.
Tôi đã mềm nhũn như một vũng nước.
“Cố Cảnh Trình… anh… anh học mấy thứ này từ đâu ra vậy…”
Tôi nghi ngờ sâu sắc là hắn từng lén đi học lớp đào tạo người mẫu nam nào đó!
Hắn hôn càng sâu, động tác càng mạnh mẽ:
“Thiên phú trời ban, không thầy tự thông, cả phần cứng lẫn phần mềm đều đỉnh — chính là lợi hại như vậy!”
Tóm lại, quá trình vô cùng mãnh liệt mà vẫn hoà hợp.
Tôi vừa mệt, lại vừa… sướng.
20
Sáng hôm sau.
Tôi tỉnh dậy trong trạng thái toàn thân rã rời, bên hông còn vắt một cánh tay rắn chắc.
Những cảnh tượng “khó nói” đêm qua lập tức ùa về trong đầu…
Trời ơi! Tôi thật sự đã lăn giường với Cố Cảnh Trình rồi!
Tất cả là tại hắn! Dám quyến rũ tôi!
Tên yêu nghiệt này! Mấy chiêu đó rốt cuộc học ở đâu ra!
Mặt tôi nóng bừng.
Tôi rón rén nhấc cánh tay hắn ra, định xuống giường để bình tĩnh lại.
Theo thói quen, tôi đưa tay cầm lấy điện thoại.
Nhận diện khuôn mặt không mở được.
Vẫn còn ngái ngủ, tôi nhập bừa sinh nhật mình vào.
Mở khóa thành công.
Ơ?
Khoan đã!
Hình nền này…
Không phải là ảnh tôi hồi cấp ba sao?
Tôi đang cầm điện thoại của Cố Cảnh Trình!
Định đặt xuống thì một tiêu đề nổi bật đập thẳng vào mắt tôi:
【Kẻ thù truyền kiếp mãi không trả lời tin nhắn, cuối cùng lại đột nhiên nhắn “Tôi thích cậu” có ý gì? Online đợi! Gấp!】
Thời gian đăng bài, đúng là mấy phút sau khi tôi gửi tin “Tôi thích anh”.
Bên dưới còn đính kèm một phần ảnh chụp màn hình đoạn chat.
Kéo xuống, toàn là bình luận chật kín của cư dân mạng.
【Sự thật chỉ có một: cô ấy muốn cậu câm mồm.】
【Tỉnh lại đi anh bạn! Rõ ràng là cô ấy bị cậu làm phiền đến phát điên rồi, dùng tuyệt chiêu mạng: “Tôi thích cậu” để dập mồm cậu! Cậu bị ghét rồi!】
Tên này không phải đang bận quay cái bộ phim cổ trang tiên hiệp gì đó được tung hô là “đỉnh cao nhan sắc” à?
“Oanh tân” gì đấy…
Vậy mà Cố Cảnh Trình vẫn rảnh rỗi ngồi phản bác từng bình luận:
【Vớ vẩn, cô ấy thích tôi thật, chắc chắn là thầm yêu tôi đã lâu, ngại không dám nói!】
【Xì, tôi thấy mấy người ghen tị vì tôi có bạn gái thích mình!】
【Các người không hiểu được tình cảm của bọn tôi đâu, hứ!】
Cư dân mạng bất lực:
【Không ai có thể đánh thức một kẻ đang giả vờ ngủ.】
【Đàn ông tự luyến nhiều thật đấy, ông tưởng ông là Cố Cảnh Trình à?】
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lửa giận bùng thẳng lên tới đỉnh đầu.
“Cố! Cảnh! Trình!”
Tôi gào lên, chộp lấy chiếc gối bên cạnh, ném thẳng vào tên khốn vẫn còn đang mơ mộng đẹp đẽ kia.
“Đồ chó chết!!! Tôi phải giết anh!!!”
“Vợ ơi, bình tĩnh! Em nghe anh ngụy biện… à không, giải thích đã!”
“Giải thích cái đầu anh! Cố chó! Hôm nay không anh chết thì tôi chết!”
“Á á á giết chồng rồi!!!”
Cuộc sống tân hôn, trong tiếng thét chói tai của tôi và tiếng gào thảm thiết của Cố Cảnh Trình…
Chính thức mở màn một cách hoành tráng…
[Hoàn]