Lục Kỷ Viêm vẻ mặt mù tịt.
Tôi nhìn biểu cảm “Cô đó là ai vậy??” của anh mà cũng đơ người.
“Anh không biết? Hôm qua anh còn đến tìm cô ấy mà!”
Không thể nào! Hai người yêu nhau đến mức viết thành tiểu thuyết còn phải 999 chương chưa hết, giờ lại bảo không quen?
“Em nghe ai bịa chuyện là anh quen cô ấy? Tối qua đối tác báo đột xuất phải ra nước ngoài, nên anh đến bàn chuyện hợp đồng.”
“Cái gì mà Hạ với chả Hạ… anh chẳng biết cô ta là ai, rõ chưa?”
Lục Kỷ Viêm càng nói càng nổi giận, cái kiểu ngổ ngáo bất cần lại quay về, lông mày nhướn lên, giọng cũng cộc hơn.
Lần này… đến lượt tôi ngu người.
“Không phải hai người từng yêu nhau thời đại học sao…?”
Tôi trố mắt kinh ngạc hỏi:
“Anh nghe từ ai cơ?”
Lục Kỷ Viêm nhíu mày, giọng rõ là mất kiên nhẫn.
“À thì… chỉ là… nghe người ta nói linh tinh thôi.”
Tôi ấp úng lấp liếm, chẳng lẽ tôi nói: Sếp à, thật ra anh chỉ là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, mà tôi lỡ đọc hết nửa đời người anh rồi?
“Về sau đừng có nghe mấy lời đồn nhảm. Muốn biết gì thì hỏi thẳng tôi.”
Lục Kỷ Viêm thu lại vẻ bất cần, một tay xoa đầu tôi nhẹ nhàng, cứ như đang trêu chó con vậy.
“Biết rồi biết rồi, em ngủ một chút đây, chúc ngủ ngon.”
Tôi còn đang trong mớ hỗn độn suy nghĩ, tiện miệng ứng phó hai câu, cố gắng tống cổ anh ta ra ngoài.
“Đồ vô lương tâm.”
Lục Kỷ Viêm liếc tôi một cái, rồi bê ly nước đi ra.
Tất cả những tủi thân và khó chịu vừa rồi… tự nhiên tan biến hết. Đến nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ còn lại cảm giác mông lung không hiểu nổi.
Tôi nằm trên giường, ngây người nghĩ ngợi.
Hôm đó về nhà họ Lục ăn cơm, Lục Kỷ Viêm rời đi không phải để tìm nữ chính, mà là đi bàn chuyện làm ăn. Hôm đấu giá, nữ chính và tên chồng vũ phu kia cũng không hề xuất hiện. Đêm qua anh cũng không đến tìm nữ chính…
Cứ thế nghĩ mãi, thuốc bắt đầu ngấm, tôi mơ màng thiếp đi.
Trong cơn mơ, tôi cảm thấy có người thay miếng dán hạ sốt cho mình, còn đắp chăn cẩn thận.
Mở mắt ra… Ơ?
Tôi… về lại nhà mình rồi à???
Máy tính trên bàn vẫn đang sáng, dừng lại đúng trang truyện tôi đọc dở trước khi xuyên sách.
Tôi vội cấu một cái vào tay mình… không đau? Vẫn trong mơ sao?
Mà sao cái giấc mơ này thật quá mức vậy trời?
Tôi ngồi xuống bàn, lướt thử vài cái, thấy bên dưới còn vài chương phiên ngoại.
Tên chương là: “Ngoại truyện: Cưới trước yêu sau.”
Mới ra được vài chương. Giới thiệu ghi rõ: “Phiên bản thế giới song song, kể về hành trình cưới trước rồi yêu sau của Lục Kỷ Viêm và Kỷ Vận Chi.”
Trong truyện này, Lục Kỷ Viêm không phải kiểu nam chính thiên tài lạnh lùng từ nhỏ, mà là một thiếu niên hư chính hiệu — hút thuốc, đánh nhau, uống rượu, trên xương sườn còn có một vết sẹo do ẩu đả hồi cấp ba.
Sau đó bị ba mẹ tống đi lính hai năm, lúc về mới dần chín chắn lại.
Không trách được sao Tư Vân và Cố Vấn Cảnh rõ ràng kém tuổi mà lại gọi anh là “Anh Viêm” — thì ra thời đi học đều là đàn em bị anh này “tẩn” ra!
666 điểm chất chơi.
Vết sẹo ở xương sườn à? Lần trước Lục Kỷ Viêm say rượu, tôi cởi đồ giúp cũng không dám nhìn kỹ…
Kéo tiếp xuống nữa thì — tác giả ngừng đăng.
Mới kể đến thời niên thiếu, vừa đúng hôm đi đăng ký kết hôn với tôi là… hết.
Cũng chính là ngày tôi xuyên sách vào.
Cạn lời. Người ta xuyên vào chính văn, đến lượt tôi — xuyên vào một cái phiên ngoại chưa viết xong!!!
Tôi tối sầm mặt lại, lịm đi lần nữa.
…
“Kỷ Vận Chi, dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp.”
Trong cơn mê man, tôi nghe ai đó gọi mình.
Hình ảnh mờ ảo dần rõ nét — là Lục Kỷ Viêm.
Tay anh đang cầm một bát cháo.
Tôi thò đầu nhìn thử: trắng thì ít, đen thì nhiều, mà đen còn bị khê.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn anh:
“Anh chắc là cho em uống cái này đấy à?”
Lục Kỷ Viêm gãi nhẹ sống mũi, trong mắt lộ ra chút xấu hổ, nhưng nét mặt vẫn lạnh như băng:
“Thích thì ăn, không thì thôi.”
Nói xong chưa kịp để tôi đáp, anh đã bước nhanh ra khỏi phòng.
?????
Chẳng lẽ là anh ấy tự nấu thật sao?
Tình nghĩa vô giá, cháo thì… thôi bỏ qua vậy.
Tôi lặng lẽ chui lại vào chăn.
Một lúc sau, Lục Kỷ Viêm lại lạnh mặt đi lên lầu.
“Uống cái này.”
Tôi vừa nhìn thấy — lần này chuẩn luôn, là sản phẩm của đầu bếp Ngọc Đình, đảm bảo hàng hiệu.
Cháo trắng thôi mà ngon tới mức tôi híp cả mắt vì hạnh phúc.
Tôi ăn vui vẻ, mà sắc mặt của Lục Kỷ Viêm thì đen lại từng chút một.
Tôi còn chưa ăn xong, đã bị anh ta giật lấy cái bát.
“Em còn chưa no mà…”
Tôi cầm cái muỗng, mắt rơm rớm nhìn chằm chằm vào cái bát sứ nhỏ trong tay anh ấy.
“Ngon đến vậy sao?”
Lục Kỷ Viêm liếc tôi một cái, hỏi bằng giọng lạnh tanh.
Nghĩ tới chuyện lúc nãy anh ấy nếm thử cháo mình nấu, rồi lại nhìn bát cháo trắng thơm phức trước mặt, cộng thêm ánh mắt như chết đói của tôi — anh càng nghĩ càng tức.
Một lúc sau, anh ném cái bát lại vào tay tôi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Ăn no uống đủ, tâm trạng tôi cực kỳ vui vẻ, chợt nhớ đến vết sẹo dưới xương sườn của Lục Kỷ Viêm.
Tôi nhảy xuống giường, chạy thẳng xuống lầu.
Trong bếp, đại tổng tài họ Lục đang vụng về dùng máy rửa chén.
“Lục Kỷ Viêm!”
Tôi hét to từ xa, lúc anh quay lại thì tôi lao thẳng đến trước mặt anh.
Chạy vội quá nên mặt tôi đỏ ửng.
Hình như ánh mắt sáng rỡ của tôi khiến Lục Kỷ Viêm nóng ran, anh quay mặt đi, một tay đặt lên trán tôi.
“Làm gì?”
Giọng điệu bình thản, mặt không biểu cảm.
“Xin mạo muội hỏi, em có thể… chiêm ngưỡng cơ bụng rắn chắc của anh được không?”
Tôi nhìn anh đầy hy vọng.
“Không. Được. Phép.”
Lục Kỷ Viêm tai đỏ rần, nghiêng đầu lại gần tôi, nhấn từng chữ một.
Tôi sớm đã biết anh sẽ từ chối.
Thừa dịp anh không đề phòng, tôi vén áo anh lên một cái!
Phía xương sườn bên phải, quả thật có một vết sẹo không quá rõ.
!!!!!!!
“Muốn nhìn đến vậy sao?”
Lục Kỷ Viêm kéo tay tôi xuống, quay người lại ép tôi vào bàn bếp, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nhẹ như gió thoảng.
Tôi mở to mắt nhìn anh, niềm vui như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Thì ra, trong câu chuyện này… không có người khác.
Chỉ có tôi — và một Lục Kỷ Viêm.
Tôi chờ mãi, không thấy cái hôn cưỡng ép kiểu tổng tài đâu.
Lục Kỷ Viêm khẽ cụp mắt, nghiến răng nghiến lợi, vươn đầu đến gần rồi nhẹ lướt qua mắt tôi.
Tôi theo bản năng khép mắt lại.
Hơi thở anh nặng hơn hẳn.
“Mang dép vào.”
Lục Kỷ Viêm — một phát bế (xách) tôi lên, giống như cấy mạ ngoài đồng, thẳng tay đặt tôi lên ghế sofa.
Sau đó anh đi lên lầu lấy dép cho tôi.
???
Bầu không khí vừa ngọt ngào đến mức này — mà kết thúc như thế này á?!
Nếu không phải mặt Lục Kỷ Viêm cũng đỏ bừng như mông khỉ, đi còn bước chân nọ đạp chân kia, thì tôi đã tưởng mình tự tưởng tượng ra hết mấy cảnh vừa rồi rồi đấy!
Tức chết mất!!
Lục Kỷ Viêm mất một lúc lâu mới xuống.
Tôi nằm gục trên ghế sofa, suýt ngủ gật luôn rồi.
Thấy tôi nằm yên không nhúc nhích, anh thở dài một hơi, đưa tay bế tôi lên.
Tôi lập tức giả vờ ngủ.
Được bế kiểu công chúa đó nha!
Không tranh thủ tận hưởng thì còn gì là đời!
Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Một làn hơi nóng áp xuống trán —
một nụ hôn ẩm nóng rơi xuống, khiến trái tim tôi run lên.
Một bàn tay khẽ chọc nhẹ vào má tôi.
“Chi… Chi?”
Giọng nói khàn khàn, thấp trầm của anh vang lên, kèm theo một tiếng cười khe khẽ.
8
Thật là mê chết người mà.
Tôi bất ngờ mở to mắt, nắm lấy bàn tay đang chọc vào mặt mình của Lục Kỷ Viêm.
Có lẽ anh không ngờ tôi chưa ngủ thật, vẻ mặt như bị bắt tại trận khi đang làm chuyện mờ ám, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn bối rối.
“Gọi nghe cũng hay lắm nhỉ? Gọi thêm tiếng nữa xem nào?”
Tôi nằm bò trong chăn, cười híp mắt nhìn anh.
Lục Kỷ Viêm quay đầu đi, không thèm để ý tới tôi.
Thấy anh im lặng, tôi kéo tay anh, lắc qua lắc lại.
“Lục Kỷ Viêm ~”
Âm cuối kéo dài, chắc là cái gọi là làm nũng đây?
Tổng tài kiêu ngạo họ Lục vẫn không phản ứng.
“Chồng yêu ~”
Tôi buột miệng gọi ra, trong một khắc không chỉ có Lục Kỷ Viêm ngớ người, mà tôi cũng ngốc luôn.
Lập tức buông tay anh ra, mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.
Tôi lén lút ngẩng mắt nhìn anh.
Lục Kỷ Viêm đứng đờ bên mép giường, dường như chưa tiêu hóa nổi.
“Ngốc rồi hả? Lục Kỷ Viêm? Trước đây chẳng phải em cũng từng gọi rồi sao.”
Tôi đưa tay vẫy vẫy trước mắt anh.
“Lần này… không giống.”
Ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng vụn vỡ, đầy ẩn ý.
“Nếu em thật sự thích anh, thì anh cũng không ngại… giả hóa thật đâu.”
Lục Kỷ Viêm ngồi xổm bên cạnh, kéo tay tôi, rõ ràng là đang ngượng, cổ đỏ cả lên, nhưng vẫn ngẩng đầu, lén lút liếc nhìn tôi.
Trước giờ tôi không phát hiện tổng tài lạnh lùng lại có tính cách kiêu ngạo dễ thương thế này.
Nổi hứng muốn trêu anh.
“Để em suy nghĩ đã.”
“Suy nghĩ cái gì? Bên ngoài có người khác rồi hả?”
Lục Kỷ Viêm siết tay tôi mạnh hẳn, lông mày cau lại, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo và giận dữ, xen cả bối rối.
Tôi nghi ngờ chỉ cần mình gật đầu, chắc tay sẽ bị anh giật gãy luôn mất.
“Đau! Nhẹ tay chút!”
Tôi nhăn mặt, vùng vằng rút tay.
Thấy tôi khó chịu, Lục Kỷ Viêm vội buông ra, nhưng tay vẫn đặt lên chỗ vừa siết đỏ, nhẹ nhàng xoa xoa.
Gương mặt cố giữ vẻ dửng dưng, nhưng cả người toát ra mùi giận dỗi.
Tôi bị dáng vẻ đó chọc cười.
“Không có ai cả, được chưa.”
Lục Kỷ Viêm nhướn mày, hừ một tiếng ra vẻ hài lòng.
Chẳng chịu dừng lại ở đó, lại mặt dày leo lên giường, ôm tôi vào lòng.
Còn thản nhiên hôn lên trán tôi một cái.
“Ngủ sớm đi, anh ru em ngủ.”
Giọng anh không giấu được niềm vui.
Tay Lục Kỷ Viêm rất mạnh, ôm tôi chặt cứng vào ngực.
Nhưng tôi lại thấy nằm trên cơ ngực của trai đẹp thật sự là… cực kỳ mãn nguyện, nên đành để mặc anh.
Lâu thật lâu sau, khi tôi đã ngủ say, Lục Kỷ Viêm mới nhẹ nhàng hôn tôi một cái.
Lần này, là một nụ hôn ấm áp rơi xuống mép môi.
“Chi Chi.”
Thỏa mãn, xen chút vụng về xấu hổ.
Giọng anh vẫn nhàn nhạt như thế, nhưng ánh mắt lại như muốn cười đến tràn ra ngoài.
[Phiên ngoại]
Thật ra, Lục Kỷ Viêm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn trong đời.
Xung quanh anh có đủ kiểu người, nhưng không ai khiến anh rung động.
Đến tuổi rồi, gia đình bắt đầu muốn sắp xếp hôn sự cho anh…
[Hoàn]