Thẩm Khắc không đáp, nhưng cũng không phủ nhận.

Thấy anh im lặng, tôi nổi hứng trêu chọc, mỉm cười hỏi:
“Vậy… mua tặng ai thế?”

Tưởng anh sẽ lại lặng thinh như thường.

Nhưng anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, giọng bình thản nhưng đầy chắc chắn:

“Em.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng bước đến cạnh tôi, ánh mắt tha thiết:
“Tặng cho em.”

“Không có ai khác cả.”

Giọng nói nhanh hơn thường lệ, như thể sợ bị hiểu lầm điều gì đó.

Tôi không nhịn được bật cười khẽ.
“Vậy… còn cái khác thì sao?”

Ánh mắt Thẩm Khắc lập tức trở nên kỳ lạ.

Như thể đang nói: Sao em biết được?

Tôi chỉ chớp mắt với anh một cái.

Anh bất đắc dĩ cười cười, đi về phía góc tường, đẩy cửa một căn phòng nhỏ.

“Không giấu được em rồi.”

Phòng đó vốn là kho chứa đồ.

Giờ mấy đống đồ đạc đã được dọn sạch, thay vào đó là những chiếc tủ được sắp xếp gọn gàng.

Bên trong mỗi tủ là những chiếc hộp quà đủ kích cỡ, được gói ghém rất cẩn thận.

Trên mỗi hộp đều dán tấm thiệp nhỏ, viết chi chít dòng chữ bằng tay.

【Thư Ninh, lần này anh không mua được kim cương nên đã tự tay cắt đá thô làm thành dây chuyền, không biết em có thích không. Nếu thấy xấu thì cứ vứt đi nhé.】
【Thư Ninh, sinh nhật vui vẻ. Năm nay em có sinh nhật hạnh phúc không?】
【Thư Ninh, anh đã quay về ngôi nhà của chúng ta rồi. Mọi người đến chúc mừng tân gia, nhưng anh lại cứ thấy bên cạnh thiếu vắng em.】
【Thư Ninh, loại bánh quy em thích vừa ra vị mới. Muốn gửi tặng em mà không biết làm cách nào. Em ở bên ngoài một mình, có thèm ăn không?】
【Thư Ninh, tối nay trăng tròn quá. Anh nhớ em vô cùng.】

Tôi đang lật xem thì bỗng dừng lại.

Đứng sững tại chỗ, không động đậy.

Thẩm Khắc đi sau lưng tôi, thấy vậy vội vàng bước tới:
“Sao thế?”

Ngay khoảnh khắc anh cúi người nhìn, tôi bất ngờ hôn nhẹ lên má anh một cái.

Thẩm Khắc ngẩn người vài giây.

Tới khi phản ứng kịp, hai má đã dần dần ửng đỏ.

Anh đưa tay lên, khẽ xoa nơi vừa được tôi hôn.

Trong mắt là muôn vàn cảm xúc đang lấp lánh.

Tôi kiễng chân lên, đang định làm gì đó quá đáng hơn một chút—

Thì hệ thống đột nhiên gào ầm lên:

【Ký chủ! Ký chủ đợi đã!!!】

15

Tôi suýt nữa thì mềm lòng rồi.

Nhưng vẫn cố kiên nhẫn hỏi:
【Gì nữa đây?】

Giọng hệ thống lần này gấp gáp hơn bao giờ hết:

【Báo cáo kiểm tra cốt truyện mà lần trước tôi gửi lên vừa có kết quả rồi!】

【Báo cáo cho thấy cốt truyện tình cảm giữa nam và nữ chính ở thế giới này đã sụp đổ nghiêm trọng!】

【Tiến độ yêu đương giữa nam và nữ chính hiện tại chưa đến 5%!】

Tôi vẫn chưa kịp hiểu:
【Thế còn chuyện anh từng bảo Thẩm Khắc đã được nữ chính chữa lành thì sao?】

【Là thế này—khi cốt truyện tiến triển đến một mức nhất định, hệ thống chúng tôi sẽ thực hiện kiểm tra toàn diện. Lần kiểm tra lúc đó phát hiện chỉ số cô lập của nam chính đã xuống dưới 10%, tưởng rằng là vì được nữ chính chữa lành, nhưng tra lại mới phát hiện—anh ấy từ đầu đến cuối chưa từng hắc hóa!】

Tôi sững người:
【Ý là sao?】

【Nghĩa là, dù ký chủ đã rời đi và gây tổn thương, nhưng điều đó không đủ mạnh để làm thay đổi bản chất của nam chính. Vốn dĩ anh ấy không hắc hóa, thì nữ chính cũng không có cơ hội chữa lành. Kết quả là tiến độ tình cảm giữa hai người không thể tiến triển.】

Một dự cảm chẳng lành bắt đầu len lỏi trong tôi.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi nghe hệ thống nói:

【Vì vậy, nhiệm vụ của ký chủ bây giờ sẽ thay đổi—phải làm tổn thương nam chính lần nữa, khiến anh ấy thật sự hắc hóa, thì nữ chính mới có cơ hội chữa lành anh, giúp cốt truyện được sửa chữa.】

Loảng xoảng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên giòn tan.

Chìa khóa mà tôi đang siết chặt trong tay rơi xuống đất.

Thẩm Khắc lập tức hoảng hốt:
“Sao vậy?”

Anh nắm lấy vai tôi, lo lắng hỏi:
“Sao mặt em lại trắng bệch thế này?”

Tôi gượng gạo lắc đầu, nặn ra một nụ cười thê thảm.

【Hệ thống… các người không thấy ác độc lắm sao?】

Hệ thống cũng có chút áy náy:
【Xin lỗi ký chủ, tôi biết điều này rất quá đáng, nhưng… đây là mệnh lệnh từ cấp trên.】

Trước mắt tôi bắt đầu choáng váng.

Thẩm Khắc đưa tay đỡ lấy tôi, giữ chặt để tôi không ngã.

【Vậy… kịch bản tiếp theo là gì?】

Hệ thống im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:

【Lợi dụng tình cảm của anh ấy để lừa lấy toàn bộ tài sản, sau đó một lần nữa ra nước ngoài biệt tăm, khiến anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng.】

【Nhưng ký chủ yên tâm, nữ chính sẽ xuất hiện sau ba tháng, truy lại phần tài sản cô chưa kịp chuyển đi, rồi giúp anh ấy khởi nghiệp lại từ đầu.】

【Rất nhanh thôi, anh ấy sẽ lại có cuộc sống tốt đẹp.】

Hệ thống cố gắng chứng minh rằng kịch bản mới này cũng hoàn hảo không kém.

Giống hệt như bốn năm trước, khi nó nghiêm túc yêu cầu tôi rời bỏ Thẩm Khắc vậy.

16

Tôi dọn vào ở lại căn nhà cũ của chúng tôi.

Thẩm Khắc cứ truy hỏi mãi vì sao hôm đó sắc mặt tôi lại đột nhiên tái nhợt, tôi nói là do hạ đường huyết.

Ngay hôm sau, anh lập tức mời bác sĩ gia đình đến kiểm tra sức khỏe toàn diện cho tôi.

Kết quả là tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

Chỉ có một vấn đề nhỏ—do tối qua ngủ không ngon nên bị vẹo cổ nhẹ.

Lúc đó anh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, lộ rõ ra ngoài.

Tôi nằm trên ghế sofa, tiễn bác sĩ ra về bằng ánh mắt.

Cổ sau bỗng được bao phủ bởi đôi bàn tay ấm áp.

Thẩm Khắc cúi đầu, theo đúng những vị trí bác sĩ vừa chỉ, cẩn thận mát-xa từng chút một cho tôi.

“Không ngủ ngon… là vì chưa quen sao?”

Tôi lắc đầu.

Rồi trở mình, tay vòng lên cổ anh.

Ngay lập tức, vành tai Thẩm Khắc đỏ ửng.

Tôi gần như áp sát vào cổ anh, giọng khẽ như gió thoảng.

“Không phải.”

“Chỉ là em đang nghĩ… lúc anh khởi nghiệp lại, có phải rất vất vả không?”

Khi ấy, anh gần như tay trắng.

Vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể trở lại đỉnh cao.

Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ biết anh đã trải qua những gì.

Thẩm Khắc chỉ cười khẽ.

“Anh nghĩ, nếu một ngày em quay về, thì anh không thể vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi được.”

“Như vậy sao xứng với em?”

“Nhưng anh lại cứ không kìm được mà nhớ em.”

“Vậy nên, anh dọn đi nơi khác một thời gian, đi khắp nơi làm việc.”

“Kiếm được tiền rồi… mới có thể yên tâm mà nhớ em cho trọn vẹn.”

Anh nói rất nhẹ, rất đơn giản.

Nhưng tôi lại không kiềm được cảm giác cay cay nơi sống mũi.

Thẩm Khắc vùi mặt vào tóc tôi, khẽ nhắm mắt lại, trên gương mặt là sự quyến luyến khôn cùng.

“Và rồi, em thật sự quay về.”

Đuôi mắt anh hơi đỏ.

“Chộp một cái” — cảm giác ẩm ướt lan dần trên mu bàn tay tôi.

Hàng mi dài của anh khẽ run rẩy.

Tôi siết chặt vạt áo, không dám nhìn anh.

17

Từ sau khi tôi dọn về, Thẩm Khắc gần như không từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi.

Phòng thay đồ năm xưa bị tôi dọn sạch sẽ, giờ chỉ sau vài ngày đã được lấp đầy bởi những bộ sưu tập thời trang xa xỉ mới nhất trong mùa.

Tôi cố ý tỏ vẻ không thích.

Anh lập tức đưa luôn thẻ ngân hàng cho tôi:
“Vậy thì tự mua cái em thích đi.”

“Mật khẩu là sinh nhật của em.”

Tôi thử tra số dư trong tài khoản.

Không ngờ dãy số dài đến mức suýt tưởng là số điện thoại của mình.

“Tài khoản này… chẳng lẽ là toàn bộ tài sản của anh?”

Tôi hỏi vu vơ.

Nhưng Thẩm Khắc lại trả lời một cách vô cùng nghiêm túc:

“Đúng vậy.”

“Tất cả đều ở đây.”

Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng lại.

Anh lại chăm chú nhìn vào mắt tôi, ánh nhìn dịu dàng ẩn chứa ý cười.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy—

Thẩm Khắc căn bản không cần bị lừa.

Chỉ cần tôi đưa tay ra, anh sẽ cho tôi tất cả.

Hệ thống như thể đọc được suy nghĩ trong tôi, lập tức chen vào:

【Không được đâu ký chủ! Trọng tâm của nhiệm vụ là lừa dối, phải để nam chính cảm nhận được nỗi đau của sự phản bội!】Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi lặng lẽ đáp:
【Anh có biết anh rất phá hỏng không khí không?】

Hệ thống nhỏ giọng:
【Ký chủ, tôi chỉ không muốn cô thực sự sa vào. Dù sao vai của cô… cũng chỉ là nữ phụ ác độc trong câu chuyện này.】

Một cảm giác bất lực sâu sắc chợt dâng trào trong tôi.

Thẩm Khắc nhận ra sự thay đổi trên gương mặt tôi, còn tưởng mình lỡ lời, vội vàng giải thích:

“Anh nói thật đấy.”

“Tất cả đều ở đây, anh không giữ lại gì cả.”

Tôi nghe mà vừa muốn bật cười, lại chẳng cười nổi.

Chỉ có thể gắng gượng cong môi.

“Anh đưa hết cho em rồi, vậy anh thì sao?”

Thẩm Khắc chớp chớp mắt nhìn tôi:
“Anh ăn ít, dễ nuôi.”

“Em sẽ không bỏ rơi anh đâu, đúng không?”

Tôi nghẹn họng trong chốc lát.

Rồi làm như không có gì, cố tỏ ra tự nhiên gật đầu:
“Đương nhiên là không.”

“Nhưng… để đề phòng anh đổi ý—”

“Em còn muốn thêm nữa.”