18
Thẩm Khắc đưa cho tôi chìa khóa két sắt — nơi anh cất giữ giấy tờ và con dấu quan trọng.
Khi buông tay ra, anh vẫn mỉm cười:
“Anh tưởng em không hứng thú với mấy thứ này.”
Trước kia, tôi rất ghét quản lý đống giấy tờ lằng nhằng này.
Luôn cảm thấy chỉ cần lơ đễnh một chút là sẽ làm mất, nên dứt khoát giao hết cho Thẩm Khắc.
Vậy mà anh luôn sắp xếp đâu ra đấy, đến khi cần thì như có phép, lập tức lấy ra.
Tôi lấy mấy con dấu của anh ra xem qua rồi lại cẩn thận cất lại.
“Con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
Thẩm Khắc chỉ nhìn tôi mỉm cười.
Hoàn toàn không hay biết chút gì về chuyện sắp xảy ra.
Vài ngày sau đó, tôi và anh gần như dính lấy nhau cả ngày.
Chúng tôi đi lại tất cả những nơi từng hẹn hò trước kia.
Chụp lại ảnh tại những chỗ đã từng lưu giữ kỷ niệm.
Cùng đi mua sắm, xem phim, giống hệt như một đôi tình nhân đang yêu say đắm.
Một đêm khuya nọ, anh ôm tôi trong lòng, hôn lên những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán tôi.
“Thư Ninh.”
“Mọi thứ bây giờ hạnh phúc đến mức khiến anh thấy không thật.”
Tôi yếu ớt vòng tay qua cổ anh.
“Nhưng em thì thấy mệt thật đấy.”
Anh bật cười, cúi đầu hôn tôi thêm một lần nữa.
Hôn rất lâu, rồi khẽ nhắm mắt, vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại tôi sáng lên.
【Con dấu đã lấy được chưa? Tài liệu hợp đồng đã chuẩn bị xong rồi.】
Tôi liếc nhìn Thẩm Khắc vẫn đang rúc trong lòng mình, khẽ trả lời “OK”, rồi cẩn thận tắt màn hình đi.
Trước khi nam chính phát hiện, những âm mưu của nữ phụ phản diện lúc nào cũng trót lọt.
19
Vào đúng ngày Thẩm Khắc có cuộc họp định kỳ hàng tháng ở công ty, tôi nhất quyết quấn lấy không cho anh đi.
Gần đây ngày nào tôi cũng dính lấy anh, nên anh chẳng hề nghi ngờ gì.
Chỉ mỉm cười nắm lấy tay tôi đang ôm chặt anh.
“Sao thế? Hôm nay anh có một buổi họp quan trọng.”
Tôi vẫn ôm lấy anh không buông.
“Nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm. Có một mẫu túi mới ra mắt, em muốn anh đi chọn với em.”
Thẩm Khắc không chống lại được, chỉ đành bất lực cười khẽ, lấy điện thoại ra nhắn một tin rồi đặt xuống.
“Được rồi, anh đi với em.”
Tôi lập tức cười tươi như hoa.
Nhưng chưa bao lâu, điện thoại Thẩm Khắc lại reo lên.
Người gọi là Nguyễn Hạ.
Anh vốn định bắt máy.
Tôi cố tình lộ ra vẻ không vui:
“Anh đang ở bên em mà còn bận làm việc sao?”
Thẩm Khắc lập tức rút tay về, tắt cuộc gọi.
“Không đâu.”
Anh gửi một tin nhắn rồi tắt hẳn điện thoại.
Trên đường anh lái xe đưa tôi đi, Nguyễn Hạ gọi liên tiếp mấy cuộc nữa.
Tuy cô ta tính tình có chút bướng bỉnh, nhưng năng lực công việc rất tốt.
Việc gọi dồn dập như vậy khiến Thẩm Khắc cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi thấy anh bắt đầu có dấu hiệu do dự, tôi liền ngả người ra sau ghế, tỏ vẻ chẳng quan tâm:
“Nếu thật sự gấp thì anh cứ đi đi, em tự đi mua sắm cũng được.”
Thẩm Khắc do dự một chút.
Rồi anh nhận cuộc gọi.
Tôi sững người.
Sau khi kết nối, giọng Nguyễn Hạ vội vã vang lên:
“Giám đốc Thẩm, em cảm thấy hôm nay có điều gì đó rất kỳ lạ…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Thẩm Khắc ngắt lời cô ta:
“Hôm nay tôi có việc bận, không thể đến được. Có tình huống gì, giao hết cho cô xử lý.”
20
Thẩm Khắc cùng tôi đi chọn mấy mẫu túi xách mới, anh chẳng chớp mắt cái nào đã thanh toán hết.
Tôi khoác tay anh, cười tươi rạng rỡ.
Lại nhìn thấy cửa hàng đối diện:
“Em cũng muốn thử cái váy kia!”
Thẩm Khắc mỉm cười:
“Được, em đi thử đi, anh đợi.”
Tôi chọn mấy bộ, đưa anh xem và để anh chọn một.
Cuối cùng tôi cầm bộ anh thích nhất, chui vào phòng thay đồ.
Thẩm Khắc ngoan ngoãn ngồi bên ngoài, kiên nhẫn chờ tôi thay xong.
Gần mười phút trôi qua, tôi vẫn chưa bước ra.
Anh bắt đầu thấy lo, định nhờ nhân viên vào kiểm tra.
Nhân viên giải thích:
“Váy của chúng tôi hơi cầu kỳ, thay hơi lâu là bình thường…”
Nhưng Thẩm Khắc vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, liền đi thẳng tới gõ cửa phòng thay đồ, gọi tên tôi.
Anh gọi mấy lần, nhưng không có ai trả lời.
Không kiên nhẫn chờ nữa, anh đá tung cánh cửa phòng.
Chỉ thấy một căn phòng trống không, và bộ váy anh chọn, bị treo hờ hững lên móc áo.
Khoảnh khắc đó, anh thực sự hoảng loạn.
Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Hạ.
Cô ta vừa ấm ức vừa giận dữ:
“Tổng Giám đốc Thẩm, nếu ngài định bán công ty, sao không nói trước một tiếng?”
“Ngài còn không thèm đến ký trực tiếp, chỉ gửi hợp đồng đến—là đang trốn tránh điều gì sao?”
Thẩm Khắc sững người vài giây.
Liên kết với những gì tôi làm dạo gần đây…
Anh lập tức hiểu ra tất cả.
Anh lao vào phòng thay đồ, lật tung bộ váy kia.
Quả nhiên, bên trong có kẹp một phong thư.
Anh cầm lá thư mỏng nhẹ ấy lên, hốc mắt dần đỏ hoe.
21
Tôi bước vào phòng thay đồ, rồi rời đi qua lối đặc biệt đã được sắp xếp sẵn từ trước.
Lúc đến sân bay, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Hệ thống hào hứng reo lên:
【Chúc mừng ký chủ, lại hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!】
【Chỉ cần kiểm tra lại chỉ số hắc hóa của nam chính là có thể kết thúc phân đoạn này rồi!】
Tôi im lặng, không đáp.
Đi qua cổng an ninh, kết quả kiểm tra cũng hiện ra.
Giọng hệ thống đầy hưng phấn:
【Kết quả kiểm tra…】
【Khoan đã, sao chỉ số hắc hóa vẫn thấp như vậy?!】
【Sao lại thế được?! Cô đã lừa anh ta, bán luôn cả công ty rồi cơ mà!】
Hệ thống tức giận mở màn hình theo dõi.
【Tôi muốn xem thử cái tên si tình này đang làm gì!】
Thẩm Khắc vẫn ngồi đúng chỗ ban nãy, nơi anh đã ngồi chờ tôi.
Camera phóng to lại — chỉ thấy hốc mắt anh đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt to như hạt ngọc.
Rơi thẳng lên bức thư anh đang cầm trong tay, anh cuống cuồng lau đi vì sợ thấm ướt chữ trên giấy.
Còn trên lá thư đó, là những lời tôi đã lén viết khi hệ thống đang sạc pin ở chế độ chờ:
Xin lỗi anh, Thẩm Khắc. Em lại lừa anh rồi.
Anh ngốc lắm, bị người ta bán mà còn không biết.
Em chưa từng nói cho anh biết rằng em có một thứ gọi là “hệ thống”.
Em phải hoàn thành các nhiệm vụ nó giao, tuân theo kịch bản nó sắp đặt, đóng vai nữ phụ ác độc trong câu chuyện của anh.
Lần này, nhiệm vụ là lợi dụng tình cảm để lừa anh giao hết tài sản.
Nếu không hoàn thành, hình phạt là—
Em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Nhưng kể từ khoảnh khắc được gặp lại anh, em chợt nghĩ: so với việc cứ mãi tổn thương anh để anh không bao giờ biết em yêu anh đến nhường nào, chi bằng một lần này, em thừa nhận hết… rồi vĩnh viễn rời đi.
Vì thế lần này… em chọn anh.
Dấu công ty mà em mang đi là đồ giả. Bản thật em không đụng tới. Anh mang ra đối chiếu là sẽ biết ngay.
Coi như em cho anh một bài học, đừng bao giờ dễ dàng giao hết mọi thứ cho người khác như vậy nữa.
Thẩm Khắc, em yêu anh.
Và… tạm biệt anh.
Một giọt nước mắt rơi xuống, làm nhòe nét chữ ở dòng cuối cùng.
Anh vẫn ngồi đúng chỗ cũ, khóc đến mức không mở nổi mắt, vậy mà tay vẫn ôm chặt lá thư kia như báu vật.
Thấy tôi, nơi khóe mắt anh lại rơi thêm hai hàng lệ.
“Đây là hình phạt của hệ thống sao?”
“Để anh nhìn thấy ảo ảnh của em, cả đời không thể quên được…”
Tôi đưa tay ra nhéo má anh một cái.
Anh càng khóc thảm hơn, ôm lấy chỗ vừa bị tôi nhéo:
“Thật quá… thật đến đau lòng…”
Tôi bị dáng vẻ đó của anh chọc cho bật cười.
Dứt khoát cúi xuống sát tai anh hét to:
“Thẩm Khắc! Em quay lại rồi đây!”
Tôi kể hết toàn bộ mọi chuyện cho anh nghe, chỉ số hoàn thành cốt truyện lập tức nhảy lên 95%.
Anh ngạc nhiên hỏi:
“Vậy tại sao vẫn còn 5% chưa xong? Không lẽ vẫn còn vai phản diện nào chưa xuất hiện?”
Tôi nằm gọn trong lòng anh, lí nhí nói:
“Em cũng không biết nữa.”
Thẩm Khắc thuận tay ôm lấy tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán.
Chỉ số hoàn thành lập tức tăng thêm 0.3%.
Tôi sửng sốt.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Thử nghiêng đầu hôn anh một cái.
Lại tăng thêm 0.5%.
Thẩm Khắc hơi bất ngờ vì nụ hôn bất ngờ đó, nhưng chỉ mất hai giây là thích nghi.
Lúc tôi còn chưa kịp lùi lại, anh đã đưa tay ôm lấy gáy tôi, chủ động kéo tôi lại, hôn sâu hơn nữa.
Môi lưỡi dây dưa, hơi thở quấn quýt.
Tôi bị hôn đến mềm cả chân.
Chỉ số hoàn thành lại tăng thêm 1%.
Đến khi Thẩm Khắc lưu luyến rời khỏi môi tôi, tôi mới thở hổn hển kể cho anh nghe chuyện này.
Anh trầm ngâm một lúc.
Bất ngờ lật người đè lên tôi.
Tôi hoảng loạn:
“Anh làm gì vậy?”
Anh cực kỳ nghiêm túc:
“Anh biết làm sao để hoàn thành nốt phần còn lại của cốt truyện rồi.”
“Phải… làm thế này mới tăng nhanh.”
Bàn tay thon dài của anh từ từ luồn vào váy tôi.
Khi ngón tay anh khẽ lướt qua da thịt, mặt tôi lập tức đỏ bừng…
Sau đó, tôi gần như không đứng nổi.
Chỉ số hoàn thành vẫn dừng ở 99.99%.
Thẩm Khắc không cam tâm, kéo tôi lại muốn tiếp tục.
Lúc này hệ thống mới chậm rãi hiện ra.
【Ký chủ, trừ khi hai người chết già cùng nhau, bằng không chỉ số sẽ không bao giờ đạt 100%.】
Tôi – đã kiệt sức đến mức sắp ngất:
【?】
【Vậy sao anh không nói sớm?!】
Giọng hệ thống lặng lẽ vang lên:
【Bởi vì… tôi là hệ thống ác độc mà.】
[Hoàn]