Đột nhiên, có một bóng người che khuất ánh sáng trước mắt.
Mở mắt ra, thì thấy Hạ Kỳ Triều – cái người từng giả làm viện trưởng – đang đứng trước mặt tôi, tay chắp sau lưng, nghiêm túc đánh giá tôi:
“Cô đang làm gì vậy?”
Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết nên nói sao.
Chẳng lẽ bảo tôi đang… nảy sinh dục vọng à?
Cuối cùng tôi chỉ nói:
“Tôi biết anh. Anh là Hạ Kỳ Triều, viện trưởng Ngô đã nói rồi, anh là bệnh nhân tâm thần, hay giả làm ông ấy. Dặn tôi đừng để ý tới anh.”
Nghe vậy, Hạ Kỳ Triều bĩu môi, phì một tiếng, rồi thổi mái tóc mái lòa xòa trên trán, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh thường:
“Ông hói đó bảo cô thế à?”
“Ông ta nói gì mà cô cũng tin sao?”
“Ờ thì…”
Anh ta nói chắc nịch như thật, khiến tôi bắt đầu hơi… lung lay.
“Vậy… thật ra là sao?”
Hạ Kỳ Triều nói với vẻ cực kỳ nghiêm trọng:
“Ông hói đó mới là bệnh nhân tâm thần thật sự! Tôi chẳng qua là vì không muốn làm ông ta kích động, nên mới phối hợp đóng vai diễn.”
“Thực tế, tôi mới là viện trưởng thật của bệnh viện này. Cô có thể gọi tôi là Viện trưởng Hạ!”
Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ:
“Nhưng… y tá trưởng Vương cũng nói viện trưởng là họ Ngô mà…”
Hạ Kỳ Triều lại càng quả quyết hơn:
“Không ngại nói thật với cô, y tá Vương đó cũng là bệnh nhân giả làm y tá đấy!”
“Y tá trưởng thật đã bị bọn họ nhốt vào phòng tối rồi!”
“Họ ép cô ấy uống thuốc, bắt cô ấy phải thừa nhận mình bị tâm thần!”
“Nếu không chịu nhận, họ sẽ dùng điện giật cô ấy!”
Tôi sợ xanh cả mặt:
“Đáng sợ vậy luôn hả?”
“Chính xác!”
Hạ Kỳ Triều nắm lấy vai tôi, nghiêm túc dặn dò:
“Cho nên, tuyệt đối đừng nói cô không có bệnh. Đừng phản kháng bọn họ.”
“Chúng bảo gì thì cứ phối hợp. Nhưng nhớ kỹ: đừng uống thuốc mà bọn họ đưa!”
“Nếu uống vào, cô sẽ quên mất bản thân là ai!”
Vừa nói, anh ta vừa làm mẫu cách giấu thuốc:
“Nhét dưới lưỡi, uống nước làm bộ như nuốt xong rồi.”
“Chờ y tá đi khỏi thì nhổ ra bồn cầu xả sạch.”
8.
Tôi cảm thấy mình thu được rất nhiều kiến thức mới, trong lòng vô cùng biết ơn Hạ Kỳ Triều.
“Cảm ơn anh, Viện trưởng Hạ! Nếu không nhờ anh, chắc tôi bị họ lừa gạt thật rồi!”
Hạ Kỳ Triều mỉm cười:
“Chuyện nên làm thôi! Bác sĩ như cha mẹ, em còn trẻ như vậy, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em.”
“Đến giờ ăn trưa rồi, trước tiên ăn một miếng môi nhé.”
Nghe vậy tôi sững người:
“Hả?”
Hạ Kỳ Triều nghiêm túc:
“Em quên rồi à? Đơn thuốc anh kê đó.”
“Sáng – trưa – tối, mỗi lần nửa tiếng.”
Không hiểu vì sao, mặt tôi “bừng” một cái đỏ lên.
“Ờm… nghĩ lại thì… em hình như cũng không… quá thèm ăn nữa…”
Hạ Kỳ Triều đặt tay lên vai tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, trong mắt như có ánh nắng ấm áp mùa xuân, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, an toàn.
“Em nghĩ kỹ lại đi – thật sự là không muốn ăn… hay chỉ đơn giản là không muốn ăn của anh thôi?”
Tôi nhìn đôi môi căng mọng, ướt át trước mặt, chột dạ cúi đầu:
“Em… em không biết nữa…”
Thật ra không phải không muốn ăn, mà là… ngại quá không dám ăn thôi.
Nào ngờ Hạ Kỳ Triều lại nói:
“Đấy, chính là như vậy. Em còn chưa hiểu rõ nguyên nhân bệnh của mình thì sao khỏi được?”
“Nhà em đưa em vào đây chẳng phải là vì em muốn ăn môi anh trai mình sao?”
“Vậy nếu giờ em không muốn ăn môi của anh trai nữa, mà muốn ăn môi của người khác – thì trong mắt họ, em chẳng phải là khỏi bệnh rồi sao?”
Tôi nhìn anh với ánh mắt sùng bái — chẳng lẽ anh ấy là thiên tài?
“Đúng nhỉ!”
“Nếu em khỏi bệnh, ba mẹ và anh trai sẽ không giận em nữa rồi…”
Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn thấy hơi lưỡng lự:
“Không được… em không chắc mình có thể ăn môi của người khác ngoài anh trai nữa…”
Hạ Kỳ Triều tức thì trợn mắt:
“Thử là biết liền chứ gì.”
Nói rồi, bất ngờ vòng tay ra sau gáy tôi, giống như nhổ hành, lôi cả người tôi dựng thẳng lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi bị ép nhón chân, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt điển trai của Hạ Kỳ Triều đang phóng đại ngay trước mặt.
Anh ta cũng trợn mắt như tôi, nghiêng đầu, môi dán lên môi tôi, nhưng không hề nhúc nhích, mặt mang vẻ đăm chiêu suy nghĩ như đang nghiên cứu hôn pháp học.
Còn tôi thì tim đập loạn xạ.
Không vì gì khác… mà vì Hạ Kỳ Triều đẹp trai quá mức cho phép.
Tôi chợt nhận ra — thì ra không nhất thiết phải là Thẩm Yến Lễ. Chỉ cần đẹp trai, ai tôi cũng ăn được…
Hu hu hu, không ngờ tôi lại là loại người này!
Nước miếng không chịu nghe lời, chảy theo khóe mắt một cách phản chủ.
Hạ Kỳ Triều nhìn tôi đầy thắc mắc:
“Ơ? Sao lại khóc?”
Tôi rầu rĩ nói với anh:
“Ăn môi không phải ăn kiểu như anh đang làm đâu…”
Lúc Hạ Kỳ Triều còn đang ngơ ngác, tôi nhanh tay túm lấy cổ áo anh ta, kéo đầu anh xuống, ngậm lấy môi anh, cắn khẽ một cái lên môi dưới căng mọng.
“Phải ăn như vầy nè.”
Người vừa mới nghiêm nghị, trịnh trọng giảng đạo lý là thế, phút chốc mặt đỏ bừng, sững sờ nhìn tôi.
Tôi nhân lúc anh còn đang đơ, thò lưỡi ra khẽ liếm môi anh một chút nữa.
Sau đó nghiêm mặt giả vờ giảng dạy:
“Phải ăn kiểu này mới đúng.”
Hạ Kỳ Triều cuối cùng cũng hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, lúng túng:
“Khụ khụ! Ờ…”
“Đây là lần đầu tiên anh kê toa kiểu này, cho nên… ờ… tiếp tục trị liệu thôi.”
9.
Từ ngày đó, tôi cứ rảnh là đi tìm Hạ Kỳ Triều… ăn môi.
Sáng ăn, trưa ăn, tối cũng ăn.
Ban ngày ăn, ban đêm cũng phải ăn – thuốc không được ngưng liều.
Chúng tôi đứng ăn, ngồi ăn, nằm ăn, quỳ ăn.
Lúc thì anh đè tôi lên tường ăn, lúc thì tôi đè anh ra bàn ăn.
Dần dà, chúng tôi còn unlock được nhiều địa điểm ăn môi độc đáo.
Ví dụ như: chui vào kho dưới cầu thang ăn, trốn ra bãi cỏ bên bờ sông ăn, chui vô rừng nhỏ ăn.
Hạ Kỳ Triều học cực nhanh, kỹ thuật ăn môi ngày một lên trình.
Mỗi lần anh hôn tôi, tôi lại phát ra những âm thanh… khó kiểm soát.
Tôi sợ ngại nên chỉ còn cách nhéo anh lại, bắt anh cũng phải phát ra mấy tiếng không đứng đắn cho công bằng.
Có Hạ Kỳ Triều rồi, tôi không hề uống một viên thuốc nào mà y tá trưởng đưa nữa.
Anh ấy nói: “Chỉ cần em ăn thuốc của anh, thì không cần thuốc khác.”
Tôi cũng thấy đúng thật. Mỗi ngày ăn anh ấy xong, ngủ ngon, ăn khoẻ, không còn nhớ Thẩm Yến Lễ nữa.
Bác sĩ Hạ đúng là thần y – thuốc vào là khỏi!
Cho đến một ngày, trong lúc chúng tôi đang… ăn môi giữa giờ trị liệu, thì bị một bệnh nhân nữ trung niên bắt gặp.
Cô ta gào lên:
“Trời đất ơi! Hai người trốn ở đây hẹn hò! Dẫn tôi theo với!”
Chúng tôi vội vàng từ chối:
“Không được!”
Cô ta tức giận:
“Được! Tôi đi méc y tá trưởng! Hai người lén lút yêu đương!”
Chúng tôi cuống quýt giải thích:
“Không phải hẹn hò!”
“Chúng tôi đang chữa bệnh, uống thuốc!”
Cô ta chống nạnh hừ lạnh:
“Tưởng tôi ngu chắc? Hừ!”
Sau đó… chạy biến đi như tên lửa.
Tối hôm đó, y tá trưởng tới phát thuốc như thường lệ.
Tôi cũng như mọi ngày, ngậm thuốc dưới lưỡi, chuẩn bị diễn trò nuốt giả.
Không ngờ hôm nay chị ấy đột nhiên nghiêm mặt:
“Há miệng ra! Nâng lưỡi lên!”
Tôi sững người, lưỡi vừa nhấc lên, viên thuốc hiện rõ dưới gốc lưỡi.
Y tá trưởng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng:
“Tôi cứ tưởng cô là đứa bé ngoan… ai ngờ lại đi học theo mấy người khác giấu thuốc… còn lén yêu đương với bệnh nhân cùng phòng.”
“Tôi phải báo cho người giám hộ của cô!”
Tôi: “???”
Các bạn ơi, ai hiểu được tôi không?
Tôi – một cô gái chỉ vì thích anh trai nuôi mà bị gửi vào bệnh viện tâm thần, giờ lại vì yêu đương với một “bạn cùng viện” mà… bị mời phụ huynh!
Tin xấu: Thẩm Yến Lễ đã đến.
Tin tốt: Người bị mời phụ huynh không chỉ có mình tôi.
Hạ Kỳ Triều cũng bị gọi phụ huynh.
He he!Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Hôm nay Thẩm Yến Lễ mặc một chiếc áo khoác caro trắng đen kiểu waffle, bên trong là sơ mi trắng phối cùng quần nâu, ngồi đó kéo lỏng cà vạt với vẻ mệt mỏi:
“Anh vừa họp liền mười mấy tiếng, 5 giờ sáng bay từ châu Âu về đây.”
“Bệnh viện bảo, nửa tháng nay em không uống một viên thuốc nào, còn đi yêu đương với bệnh nhân.”
Nói đến đây, giọng anh bỗng vút cao:
“Cái thằng tóc vàng đó là ai?!”
Tôi vội vươn tay kéo tay áo anh, muốn giải thích:
“Anh đừng kích động, em không yêu tóc vàng.”
Nghe thế, sắc mặt Thẩm Yến Lễ dịu xuống một chút.
Ai ngờ ngay sau đó tôi bổ sung:
“Anh ấy không nhuộm tóc vàng, tóc ảnh đen.”
Thẩm Yến Lễ bật dậy khỏi ghế.
“Thẩm Vi Vi!”
Ai từng bị mắng đều biết – khi người lớn gọi cả họ tên đầy đủ, là lúc tiêu đời rồi.
Thế là tôi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Thẩm Yến Lễ là người từ nhỏ đã nuôi tôi lớn, hiểu tôi còn hơn cả tôi.
Ngay khi chân trái tôi vừa bước ra cửa, anh đã tóm lấy cánh tay tôi, kéo giật ngược lại.
10.
Tôi ngồi trên giường, khoanh tay ôm lấy người, co ro như cục bông nhũn.
Thẩm Yến Lễ đứng bên, đang xếp vali giúp tôi.
“Hôm nay anh sẽ làm thủ tục cho em xuất viện.”
Tôi: “Em không muốn xuất viện.”
“Đáng lẽ ngay từ đầu, anh không nên đưa em tới chỗ này.”
Tôi: “Chuyện không như anh nghĩ đâu.”
“Thời gian tới, theo anh sang châu Âu một thời gian, sau đó anh sẽ giúp em sắp xếp chuyện học hành.”
Tôi:
“Nhưng anh ấy không phải bệnh nhân, anh ấy mới là viện trưởng thật của bệnh viện này.
Còn y tá trưởng với viện trưởng Ngô mới là bệnh nhân giả làm bác sĩ.”
Động tác gập áo của Thẩm Yến Lễ chững lại.
Ánh mắt anh nhìn tôi… vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ:
“Những điều đó, là hắn nói với em à?”