Tức đến phát điên, tôi thanh toán rồi gọi xe đến thẳng nhà anh.
Tôi mở cửa căn hộ với đầy lửa giận.
Phòng khách tối om, chỉ có phòng làm việc là hắt ra chút ánh sáng.
Bên trong vang lên tiếng cười khe khẽ, là giọng một người phụ nữ.
Tôi chết lặng, đầu óc ù đi một tiếng.
Giây sau, tôi đạp cửa xông vào phòng làm việc.
Trình Diễn đang ngồi trước máy tính, mở họp video.
Thấy tôi lao vào, hắn khựng lại một chút, rồi nhíu mày:
“Niệm Niệm?”
Tôi cười lạnh:
“Bỏ mặc tôi trong ngày kỷ niệm là để ngồi cười nói với người khác qua video?”
Hắn nói với bên kia một câu tiếng Anh: “Chờ một chút.”
Sau đó gập laptop lại, giọng bất đắc dĩ:
“Có một dự án quốc tế gấp, vì lệch múi giờ nên chỉ có thể bàn vào lúc này.”
Tôi gằn giọng:
“Bàn công việc mà cười vui vẻ vậy sao?”
“Ôn Niệm.” – hắn đứng dậy, giọng trầm xuống – “Đừng vô lý.”
Vô lý?
Tôi đã chuẩn bị bao lâu, mong chờ biết bao, cuối cùng chỉ nhận được một lời bỏ lơ không giải thích.
Bây giờ lại còn nói tôi vô lý?
Tôi vô lý cái đầu anh ấy!
Tôi run rẩy vì tức, gào lên:
“Chia tay!”
Hắn chẳng coi đó là gì:
“Đừng giận nữa Niệm Niệm, anh biết là anh sai rồi, mai anh sẽ—”
Tôi vớ luôn xấp tài liệu trên bàn ném thẳng vào mặt hắn:
“Giận cái mẹ anh! Ông đây nói chia tay!”
Lúc này hắn mới nhận ra tôi nói thật.
Hắn bước tới túm lấy tay tôi, ánh mắt lạnh đến đáng sợ:
“Em nói lại lần nữa?”
Tôi gạt tay hắn ra, từng chữ rành rọt:
“Tôi – nói – chia – tay!”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.
Ngoài trời đang mưa to.
Tôi đứng bên đường bắt xe.
Điện thoại rung lên—tin nhắn từ Trình Diễn:
“Em đang ở đâu?”
Tôi tắt máy.
Một chiếc taxi dừng lại, tôi lên xe, báo địa chỉ nhà mình.
Xe lao vào màn mưa, tôi tựa vào cửa kính, nước mắt không ngừng rơi.
Bốn năm bên nhau.
Đó là lần đầu tiên tôi nói chia tay với Trình Diễn, và cũng là lần cuối cùng.
Đèn đỏ.
Một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía taxi.
Tôi còn chưa kịp hét lên, thế giới đã chìm trong bóng tối.
Lúc mở mắt ra, tôi đã đang lơ lửng trên không, nhìn nhân viên y tế dùng tấm vải trắng phủ lên thi thể của mình.
Trình Diễn là người đầu tiên đến bệnh viện.
Hắn ướt sũng từ đầu đến chân, sắc mặt trắng bệch, túm lấy cổ áo bác sĩ mà gào lên:
“Cứu cô ấy! Cứu cô ấy đi!”
Bác sĩ lắc đầu:
“Xin lỗi, nạn nhân đã…”
Khoảnh khắc đó, Trình Diễn như mất hết sức lực.
Hắn từ từ lùi lại, dựa vào tường.
Trong hành lang tấp nập người qua lại của bệnh viện, hắn khóc như một đứa trẻ, đau đớn đứt từng khúc ruột.
Hắn cứ thế nói xin lỗi, cứ thế cầu xin tôi quay về.
Ngày thứ ba sau khi chết, hồn tôi được quỷ sai đưa đến địa phủ.
Diêm Vương lật sổ sinh tử, nhíu mày:
“Ôn Niệm, dương thọ chưa tận, là hồn chết oan.”
Tôi ngây ra:
“Là sao?”
“Nghĩa là, vốn dĩ con không nên chết.”
“Vậy… con có thể quay lại không?”
“Thân xác đã hủy, không thể quay về.” – Diêm Vương thở dài – “Nhưng mà…”
“Nếu chấp niệm đủ sâu, có khi được lưu lại thêm vài năm.”
Lúc ấy tôi chưa hiểu.
Cho đến sau này.
Trình Diễn bắt đầu đào mộ tôi.
4
Tối hôm đó, Trình Diễn nhất quyết đòi ôm tôi ngủ.
Tôi giãy giụa:
“Ông đây là ma! Không cần ngủ!”
Hắn vẫn ngang ngược ghì tôi vào lòng:
“Nhưng tôi cần.”
Tôi ngẩng đầu định mắng,
thế mà vừa chạm mắt vào gương mặt mỏi mệt của hắn,
tôi bỗng nghẹn lại, không nói nổi nữa.
Hắn được đà lấn tới, dụi mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở dần dần đều lại.
Ánh trăng len qua khe rèm, chiếu lên khuôn mặt gầy gò nghiêng nghiêng của hắn.
Tôi quay đầu đi, mắt hơi đỏ lên.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Không biết qua bao lâu, tôi đột nhiên thấy eo bị siết chặt.
Bên ngoài trời đã sáng.
Không biết Trình Diễn tỉnh từ lúc nào, hắn đang dán mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Tên nhìn gì?” – tôi hơi chột dạ hỏi.
Hắn cười khổ, giọng khàn khàn:
“Sợ chỉ là mơ thôi.”
“Tôi mà mở mắt ra, em lại biến mất.”
Tôi khẽ co ngón tay lại.
Hắn ôm chặt eo tôi hơn nữa, chỗ nào đó nóng rực đang tì vào đùi tôi.
Tôi ngơ ra vài giây mới phản ứng được:
“Từ từ đã Trình Diễn… tôi là ma đấy!”
Hắn đáp nhẹ:
“Anh biết.”
“Vậy sao anh vẫn chạm được vào tôi?”
Từ hôm qua tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ,
giờ mới giật mình nhận ra—
Tôi là thể hồn, sao hắn lại chạm được?
Hắn rút ra một vật từ cổ,
là một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Loại ngọc kia vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm, lấp lánh ánh sáng mờ mờ.
“Ngọc thông linh.”
Tôi nhức đầu:
“Anh ôm ôm ấp ấp với tôi như vậy, không sợ bị tôi hút cạn dương khí à?”
Hắn chẳng thèm để tâm:
“Vậy thì tốt, cùng em xuống làm ma cũng chẳng sao.”
Hắn siết chặt tay hơn, môi lướt nhẹ qua gáy tôi,
làm tôi run cả người.
“Không được…”
Tôi nghiến răng kháng cự.
“Không được?”
Hắn nhướng mày, đầu ngón tay trượt vào lưng tôi.
Cơ thể Trình Diễn nóng rực, còn tôi thì lạnh toát như băng.
Sự tương phản đến tê tái ấy khiến tôi khẽ co rúm lại.
Hắn bật cười khẽ,
ngậm lấy vành tai tôi, cắn nhẹ:
“Cơ thể em thành thật hơn miệng nhiều.”
Tôi và Trình Diễn yêu nhau bốn năm.
Cơ thể đối phương, ai chẳng rõ như lòng bàn tay?
Hắn bây giờ…
Đừng nói là người.
Dù tôi là ma, hắn cũng muốn nhào vô hai phát.
Tôi túm lấy cổ tay hắn, cắn một phát, vừa đủ đau.
Lợi dụng lúc hắn ngẩn người, tôi nhảy xuống giường, nghiêm túc tuyên bố:
“Người và ma khác đường! Thiếu niên, quay đầu là bờ!”
Hắn sầm mặt lại.
Cuối cùng lẳng lặng vào nhà vệ sinh tự xử lý.
Tôi cúi đầu,
nhìn về cổ tay nơi có vết ấn mờ mờ như vết mực đen, thở dài.
Chấp niệm sâu đến vậy…
Trong bảy ngày,
tôi phải hóa giải nó thế nào đây?
5
Trình Diễn tắm xong đi ra, đã thay một bộ đồ sạch sẽ.
Áo sơ mi trắng, quần đen, hệt như cậu thiếu niên của bảy năm trước.
Tôi bỗng nổi hứng:
“Trình Diễn, cùng em về trường một chuyến đi?”
Đang đầu hạ, hàng cây ngô đồng trước cổng trường rợp bóng xanh tươi,
giống hệt hôm chúng tôi tốt nghiệp năm năm trước.
Trình Diễn nắm tay tôi, sánh bước đi trên con đường rợp bóng cây trong sân trường.
Xung quanh, các sinh viên nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Dù sao thì… trong mắt họ,
Trình Diễn trông như một kẻ điên đang nắm tay không khí.
Thế mà anh chẳng thèm để tâm,
nắm càng chặt hơn, không cho tôi rút tay lại.
Bên hồ trong trường vẫn đông đúc như thường lệ:
người đọc sách, nghe nhạc, tán gẫu, yêu đương… đủ cả.
Tôi chỉ vào chiếc ghế dài bên hồ:
“Ở đó, là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Trình Diễn nhìn theo tay tôi, nhướng mày nhẹ:
“Em còn nhớ được à?”
Đó là một buổi trưa năm hai.
Tôi ngồi trên ghế đọc sách,
thì ăn ngay một quả bóng rổ vào đầu.
Đau phát khóc, chắc cũng phải sưng cục to lắm.
Tôi giận sôi người quay đầu lại,
thì thấy một khuôn mặt đẹp đến mức đáng ghét.
Một cậu thiếu niên sạch sẽ, tuấn tú, đang hấp tấp chạy đến,
một mặt vừa xin lỗi rối rít, một mặt cúi người cúi đầu.
Câu “Đồ thần kinh à?” đến họng rồi mà tôi lại nuốt ngược xuống.
Giả vờ vuốt tóc, giả giọng thục nữ nói:
“Không sao đâu.”
Trình Diễn khăng khăng:
“Hay là tới phòng y tế xem thử đi?”
Anh nói đúng.
Bác sĩ vừa sờ đã bảo:
“Sưng rồi.”
Trình Diễn càng thêm áy náy:
“Thật xin lỗi nhé, bạn học.”
“Hay là… cho tôi xin WeChat nhé? Tiền thuốc tôi trả, còn mời cậu ăn một bữa coi như bồi tội.”
Tôi móc điện thoại nhanh như chớp,
chỉ sợ chậm một giây là anh đổi ý.
Thế là… chúng tôi quen nhau từ đó.
Nghĩ tới đây, Trình Diễn bỗng bật cười.
Tôi khó hiểu:
“Anh cười gì?”
Trong mắt anh ánh lên vài tia thú vị:
“Anh chưa từng nói với em à? Quả bóng đó… là anh cố tình ném trúng đấy.”
Tôi sốc toàn tập.
Anh nói tiếp:
“Anh để ý em từ lâu rồi, mà chẳng có cơ hội nào bắt chuyện cả…”
Tôi giơ chân đạp một cái:
“Vậy nên anh ném bóng vào đầu tôi?!”
Anh né.
“Haha, chuyện cũ rồi mà! Đã qua hết rồi!”
Miệng tôi nhanh hơn đầu:
“Vậy sao anh không ‘qua’ được?”
Vừa dứt lời, cả hai đều im bặt.
Không khí bỗng chốc lặng như tờ.
Anh quay mặt đi, sải bước bỏ đi trước.
Tôi chạy theo bất đắc dĩ:
“Khụ… đừng giận mà…”
Tôi chỉ nói thật thôi mà.