Tuần ôn thi cuối kỳ, đúng lúc crush ngồi đối diện tôi.
Bên ngoài thì tôi giả vờ chăm chỉ học bài, bên trong thì gào thét như fangirl:
[Chồng ơi, yết hầu to quá, muốn cắn một miếng! Mà nhắc tới “to”, không biết chỗ kia của chồng thì sao nhỉ…]
[Quần thể thao màu xám đúng là thần thánh!]
[Hu hu hu, ôn thi mệt quá, sắp sụp đổ rồi, chỉ muốn được chồng thương mà “thưởng phạt nghiêm minh” một trận.]
Nhưng tôi đâu biết rằng… anh crush lạnh lùng đó lại nghe thấy hết mấy cái tiếng lòng đáng xấu hổ của tôi.

1

Tuần ôn thi cuối kỳ ở đại học.
Trong thư viện.
Tôi đang học đến mức thần trí mơ hồ.
Mở sách ra—
[Lưu Bị và Gia Cát Lượng.]
Đóng sách lại—
[Lưu Bị cưới Giả Nãi Lượng?]
[Nhưng Giả Nãi Lượng là mối tình đầu của Hoàng Thánh Y mà? Nói mới nhớ, Dương Tử mà biết chắc tức chết, bán hàng livestream còn không qua mặt được Giả Nãi Lượng, tức hơn nữa! Haha, buồn cười chết mất.]
[Aaaa tôi sắp điên rồi! Đều tại suốt mười sáu tuần trước toàn đọc mấy cái tin nhảm nhí, nên giờ mới không học hành được gì cả! Hu hu hu, học đi cái đầu ơi, tôi không muốn bị trượt đâu!]
[Đại học, mày thắng rồi đấy. Tao thi đại học muốn bao nhiêu điểm là được bấy nhiêu, giờ thi cuối kỳ lại bắt buộc phải qua môn, chắc chắn có người âm thầm hãm hại tao!]

“Chậc, rốt cuộc là ai vậy? Im lặng được không?”
Nam thần trường học – Phó thiếu gia nhà họ Phó, đang ngồi ôn tập đối diện bỗng đập sách xuống bàn, đứng dậy với vẻ mặt bực bội, nhíu mày liếc quanh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Cả đám sinh viên lập tức bị khí thế của anh ta dọa đến mức không dám thở mạnh.
Dù gì nhà họ Phó cũng vừa tài trợ cho trường năm tòa nhà thí nghiệm, ai dám đắc tội với đại thiếu gia?

Tôi – kẻ ngồi gần anh ta nhất – cũng bị hoảng đến mức đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
[Ủa? Có người làm ồn khiến chồng khó chịu à? Sao mình không nghe thấy gì ta? Chẳng lẽ là mình làm phiền ảnh?]
[Nhưng rõ ràng mình học thầm trong đầu, có đọc ra tiếng đâu?]
[Thôi kệ, chắc do mình lật sách mạnh quá khiến chồng thấy chướng mắt. Hay mình đổi chỗ đi vậy, lỡ đâu chồng nhìn không thuận mắt mình là tiêu đời luôn.]

Tôi vừa nghĩ vừa thu dọn sách vở, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Đúng lúc đó, đôi mắt phượng sắc sảo của Phó Diệm hơi nheo lại, cúi mắt nhìn tôi một cái, trong ánh mắt vụt qua một tia khó nhận ra.

“Xin lỗi nhé, chắc là tôi bị áp lực quá nên nghe nhầm thôi. Không dọa em sợ chứ?”
Anh ta lên tiếng gọi tôi lại.

2

Tôi khựng bước, vội vàng lắc đầu, cúi mặt đỏ bừng, không dám nói chuyện, chỉ len lén liếc trộm anh ta, trong lòng lại bắt đầu bùng cháy:

[Aaaaaa! Chồng chủ động nói chuyện với mình đó! Trời ơi trời ơi trời ơi!!!]
[Vậy là chồng không nói mình làm phiền, không cần đổi chỗ nữa rồi, yeahhh!]
[Nói thật thì, chồng tức giận lạnh lùng kiểu đó nhìn còn đẹp trai gấp mười lần ngày thường luôn đó (^-^)! Phải tranh thủ ngắm thêm vài lần, nhìn được là lời đó! Hihi~]
[May mà hôm nay trời nóng, chồng mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, vai rộng eo thon yết hầu lộ rõ mồn một, trời ơi hấp dẫn muốn xỉu, yết hầu to ghê muốn cắn quá đi!]
[Mà nhắc tới “to”… không biết chỗ kia của chồng thì sao nhỉ…]

Tầm mắt tôi lén trượt xuống dưới.
Cơ thể cao ráo của Phó Diệm chợt cứng đờ, một mảng đỏ ửng nhanh chóng lan từ gò má đến tận vành tai.
Anh ta vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác đen treo ở ghế, mặc vào chỉ trong vài giây, kéo khóa kín mít, vừa đủ che đi phần tôi muốn xem, sau đó mới bình tĩnh ngồi xuống lại.

Thấy vậy, tôi cũng vội ngồi xuống theo,
sợ chậm một giây là chỗ sẽ bị người khác giành mất.
Dù sao thì, số con gái theo đuổi Phó Diệm đủ xếp hàng từ cổng trường đến tận biệt thự nhà anh ấy.

Không hiểu hôm nay tôi ăn may kiểu gì,
rõ ràng lúc anh ấy vào thư viện vẫn còn nhiều chỗ trống,
vậy mà lại chọn đúng vị trí đối diện tôi.
Quả là một ngày may mắn thần thánh!

Cậu bạn cùng phòng ngồi cạnh Phó Diệm nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
“Diệm ca, trời nắng nóng thế này mà anh mặc kín mít vậy, không sợ bị say nắng à?”

Phó Diệm mắt thì nhìn sách, nhưng ánh mắt hờ hững liếc về phía tôi,
môi mím chặt thành một đường, nhàn nhạt trả lời:
“Ừ, máy lạnh trong thư viện để nhiệt độ thấp quá.”

Tâm trạng tôi lập tức tụt dốc không phanh,
lấy sách ra khỏi cặp một cách máy móc, bày ra trước mặt giả vờ ôn bài,
nhưng đầu óc thì đang bay tít tận đâu đâu:

[Hu hu hu, nghe nói đàn ông sợ lạnh là do thận yếu, tiếc cho cái nhan sắc cấp thần của chồng mình, bên ngoài long lanh bên trong… xịt xịt.]
[Mà bạn cùng phòng của chồng cũng là người trong đội bóng rổ trường nhỉ, dù dáng và mặt không bằng chồng nhưng ít ra còn dùng được… Hay là đổi người làm chồng luôn?]
[Gái xinh thời đại mới thì phải mạnh mẽ lên, có mới nới cũ là điều đương nhiên. Miễn “chồng mới” đủ chất lượng, thì “chồng cũ” không tiếc cũng chẳng sao~]

Tôi hơi tiếc nuối, lén chuyển ánh mắt khỏi Phó Diệm,
liếc sang bạn cùng phòng của anh ta.

[Mẹ nó, tụi con gái tụi mình học mệt muốn chết rồi, ngắm tí cơ bắp của mấy nam sinh thể thao để có sức mà ôn thi tiếp chứ còn gì nữa.]

Thế nhưng tôi còn chưa kịp ngắm kỹ…
“Sẹt” — một tiếng rõ to vang lên,
Phó Diệm lập tức kéo khóa áo khoác, cởi phăng ra như thể muốn chặn đứng cái gì đó khẩn cấp.

3.

Ánh mắt tôi lập tức bị anh ấy thu hút lại.
Có lẽ do trời nóng, gương mặt trắng lạnh của anh lại như hơi ửng hồng nhẹ, trông cứ như uống rượu vào vậy.
Cùng lúc đó, anh bắt đầu chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi vốn được cài kín mít.

“Ủa? Diệm ca, không phải anh nói lạnh sao? Giờ còn cởi áo khoác, gỡ cả nút áo nữa?”
Bạn cùng phòng nhìn anh đầy ngạc nhiên.
“Nói thật chứ, nhìn như sắp đi… múa cột luôn á.”

Phó Diệm lười nhấc mắt lên, liếc tôi một cái bằng ánh mắt bình thản mà sâu thăm thẳm,
khóe môi mím lại khẽ cong, rồi cắt lời cậu kia:
“Cởi áo ra thì thấy nóng thôi.”

Gió từ cửa sổ bất chợt thổi vào.
“Hắt xì!”
Bạn cùng phòng chưa kịp phản ứng thì đã hắt hơi một cái rõ to.

“Thế thì cho tao mượn áo khoác đi, tự dưng tao thấy lạnh thật đấy.”

Phó Diệm tay trái vẫn ung dung cởi cúc áo,
tay phải thì tiện tay ném cái áo khoác qua, miệng cười khẩy:
“Sợ lạnh thế… chẳng lẽ thận yếu?”

“Mẹ kiếp mày!”
Bạn cùng phòng chửi đùa một câu rồi đấm vào vai anh một cái.
Còn Phó Diệm thì đã cởi đến cúc thứ ba mới dừng lại,
sau đó lười biếng cầm bút, cúi người bắt đầu làm bài tập.

Nhưng vừa cúi xuống, cả phần ngực trắng nõn rộng rãi lập tức hiện rõ trước mắt tôi.
Xương quai xanh sắc nét, cơ ngực to và săn chắc mờ mờ hiện dưới lớp vải mỏng.
Cộng thêm gương mặt điển trai kiểu đại ca lạnh lùng, đúng kiểu “ngầu xỉu”, khiến tôi không tài nào rời mắt được.

Nhan sắc thế này, vóc dáng thế này, còn hơn cả mấy minh tinh hạng A!
Tôi tim đập thình thịch, tay cầm bút run run, nước miếng suýt chảy thành dòng:

[Hu hu hu, muốn sờ ngực chồng quá đi! Muốn được chồng đè ra “cho ăn” thật mạnh luôn ấy!]
[Phải rồi, hay là giả vờ đánh rơi bút, rồi cúi xuống nhặt, kiểu gì cũng liếc được “cái đó” của chồng một cái…]Đọc full tại page Vân hạ tương tư
[Không được không được, vậy thì lộ liễu quá… Lỡ bị chồng phát hiện chắc sẽ ghét mình mất, nhưng mà… nhưng mà mình thèm nhìn quáaaa…]

Tôi còn đang mải mê suy nghĩ linh tinh thì—

Tay Phó Diệm bất ngờ run lên, cây bút máy trên tay không cầm vững, rơi ngay xuống đất, chẳng lệch chút nào, lăn đúng đến bên chân tôi.

[Aaaaa! Trời ơi ông trời ơi! Chẳng lẽ con thật sự là cháu ruột của người sao?! Người nuông chiều con quá đáng rồi đó nha!!!]

Ngay sau đó, Phó Diệm từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm khó dò nhìn về phía tôi:
“Bạn học à, bạn có thể giúp mình nhặt cây bút được không? Cảm ơn.”

Không hiểu vì sao, giọng nói vốn lạnh lùng và cao ngạo của anh ấy giờ đây lại khàn khàn thấp trầm đến kỳ lạ.

“Tớ… tớ được.”

Tôi ngơ ngẩn gật đầu, bộ não bị nhan sắc của anh làm cho đứng hình, cố gắng lắm mới kiềm chế được khóe miệng đang muốn cong lên, giả vờ bình tĩnh cúi người nhặt bút.
Tay thì mò loạn trên nền gạch, còn ánh mắt thì không chịu nghe lời, cứ lén liếc về một vị trí “nhạy cảm”.

[Quần thể thao màu xám đúng là lợi hại thật sự.]
[Hu hu hu, ôn thi mệt muốn xỉu rồi, chỉ muốn được chồng thương yêu trọn đêm mà thôi.]

“Diệm ca, tớ đi toilet một chút, cậu có đi không?”
Bạn cùng phòng nghiêng người đẩy vai Phó Diệm – người lúc này đang ngồi nghiêm chỉnh như tượng.

Khóe môi Phó Diệm khẽ nhếch lên, gần như không thể nhận ra:
“Không đi, giờ… không tiện lắm để đứng dậy.”

“Vậy thì tớ đi một mình.”
Giọng trò chuyện nhỏ nhẹ vang lên từ phía trên bàn.