Tôi là cô con gái ruột thất lạc vừa được tìm lại, cứ tưởng mình sắp được trả lại công bằng.
Ai ngờ cả nhà lại một lòng bảo vệ cô con gái giả.
Ba mẹ ấp a ấp úng:
— “Con không biết đâu… Nhiên Nhiên… con bé không tiện rời khỏi chúng ta.”
Anh trai thì úp úp mở mở:
— “Nhiên Nhiên không giống những cô gái bình thường… gặp rồi em sẽ hiểu.”
Tôi lập tức tưởng tượng ra một cô bé mong manh yếu ớt như đóa bạch liên, tim bỗng lộp bộp một cái.
Nào ngờ vừa bước vào cửa, một cô gái trẻ tràn đầy năng lượng vỗ bàn rầm một tiếng, hướng về phía tôi chắp tay nói:
— “Chị ơi, em chiếm tổ chim khách bao năm nay, thực sự chẳng biết lấy gì báo đáp, giờ xin hoàn trả chị toàn bộ vị cay tê thơm nồng năm ấy!”
Nói rồi cúi đầu, bưng nguyên bát đầy ớt đỏ, tiêu hoa, ớt xiêm tươi… ngửa cổ nuốt ừng ực!
Cay đến trắng cả mắt.
Tôi lập tức hiểu vì sao ba mẹ và anh trai lại do dự như vậy.
Đây mà là đóa bạch liên?
Rõ ràng là… một đóa bạch… ngốc thì có!
1.
Ba mẹ nhà họ Thẩm lập tức xúm lại, người đưa nước, người vỗ lưng:
— “Ối chao con ngốc của mẹ, chị con mới về, tâm lý chưa vững, đừng hù dọa chị có được không?”
Thẩm Nhiên Nhiên vừa cay đến nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa gào khóc thảm thiết:
— “Em vừa nghĩ đến chuyện đã thay chị hưởng sung sướng bao nhiêu năm nay, trong lòng khó chịu vô cùng!”
— “Tại sao ngày lành đều để em hưởng hết chứ? Em phải tự hành hạ bản thân một chút, không thì nuốt không trôi nỗi áy náy này!”
Anh trai Thẩm Tranh mặt không đổi sắc vỗ vai tôi:
— “Anh đã nói rồi mà, Nhiên Nhiên không giống mấy đứa con gái bình thường, giờ em hiểu rồi chứ?”
— “Cái đầu óc của nó mà rời khỏi nhà họ Thẩm, chưa biết chừng sẽ gây ra đại họa.”
Tôi nhìn Thẩm Nhiên Nhiên tràn đầy sinh lực, không hiểu sao lại thấy… thân thiết lạ thường.
Thấy con bé lại chuẩn bị nuốt sống ớt, tôi vội mở miệng ngăn lại:
— “Khoan đã, ai nói là chị sống không tốt?”
Tiếng khóc như tạ đinh ngưng bặt.
Thẩm Nhiên Nhiên nheo mắt nghi hoặc nhìn tôi:
— “Chị xem cái thân hình nhỏ xíu của chị kìa—”
Tôi bất đắc dĩ:
— “Chị thuộc cơ địa dễ gầy, ăn bao nhiêu cũng không mập nổi.”
— “Ba mẹ chị—à cũng là ba mẹ em—lúc nào cũng mong chị mập lên chút, tiếc là chị không tranh được khí thế.”
Mẹ Thẩm nhìn thân hình mảnh mai của mình, gật đầu đồng tình:
— “Đúng là giống mẹ.”
Thẩm Nhiên Nhiên rưng rưng:
— “Nhưng em nghe anh nói… ba mẹ chị—à cũng là ba mẹ em—không ai tiễn chị về…”
Tôi bật cười:
— “Ba đang dẫn đội đi thi đấu, mẹ thì phải phẫu thuật cho bệnh nhân nguy kịch, không ai rảnh được.”
— “Hai người đều rất muốn gặp em, còn dặn chị phải đối xử tốt với em nữa.”
Hai mắt Thẩm Nhiên Nhiên lập tức sáng bừng, nhào tới nắm lấy tay tôi:
— “Thật không? Ba mẹ chúng ta là người thế nào? Chị có mang ảnh không? Mau kể cho em nghe với!”
Tôi lấy điện thoại ra, hình nền là một bức ảnh gia đình.
— “Đây là ba,” tôi chỉ vào người đàn ông cao to vạm vỡ, “ông ấy là huấn luyện viên võ thuật, đang dẫn đội đi thi ở nước ngoài.”
Thẩm Nhiên Nhiên tròn mắt:
— “Hèn chi từ nhỏ em đã thích đánh nhau, thì ra là kế thừa truyền thống gia đình!”
Tôi lại chỉ vào người phụ nữ cao ráo mạnh mẽ:
— “Đây là mẹ, một bác sĩ giỏi giang, hồi còn trẻ từng cứu vô số người trong trận thiên tai!”
— “Nghe nói ba mẹ quen nhau là vì mẹ gặp phải người nhà bệnh nhân gây rối, ba ra tay nghĩa hiệp bị thương, mẹ giúp xử lý vết thương rồi tình yêu nảy nở từ đó.”
Thẩm Nhiên Nhiên ngạc nhiên:
— “Ơ? Ba là huấn luyện viên võ thuật mà, sao lại bị thương được?”
Tôi không biểu cảm đáp:
— “…Tay mạnh quá, đập trúng kính vỡ, bị mảnh đâm vào tay.”
Cả bàn không nhịn được cười phá lên.
Ở chính giữa, cô gái nhỏ được mọi người vây quanh như búp bê sứ, tuy chẳng có chút nét giống ai, nhưng nụ cười lại rạng rỡ y hệt.
Cô ấy là tôi — Giang Kình.
2
Tôi đã sớm biết mình không phải là con ruột của ba mẹ nhà họ Giang.
Hồi còn nhỏ, có mấy người hàng xóm lắm chuyện bàn tán sau lưng, nói tôi chẳng giống ba mẹ chút nào, tám phần là con nhặt ngoài đường về.
Ba tôi nổi đóa, gân cổ lên cãi:
— “Chỗ nào không giống? Mắt vợ tôi vừa to vừa sáng, con gái tôi mắt cũng vừa to vừa sáng! Ngược lại là mắt mấy người nhỏ xíu lại còn mờ, hứ!”
Mẹ nói ba thô lỗ, liền quay đầu lại, vừa bịt tai tôi vừa chống nạnh đáp trả:
— “Không biết gì về di truyền cách hệ à? Không nghe nói tới gen lặn à? Dốt nát còn thích nói bậy! Ai dám nói nhảm trước mặt con bé nhà tôi nữa, sau này đừng hòng nhờ tôi xin xỏ gì ở bệnh viện!”
Từ đó, không ai dám bàn tán gì nữa.
Nhưng ngày qua ngày, những điểm khác biệt giữa tôi và ba mẹ lại càng rõ rệt.
Ba mẹ đều là tín đồ của đồ ăn siêu cay, trong khi tôi chỉ thích món thanh đạm.
Ba tôi cao to như tháp sắt, mẹ cũng là mỹ nhân cao ráo nổi tiếng gần xa, mà tôi dù uống sữa như nước cũng chỉ cao được mét sáu lăm.
Thân hình thì nhỏ nhắn, mỏng manh, nhìn kiểu gì cũng thấy yếu ớt.
Màu da, màu tóc, màu mắt… càng ngày càng nhiều điểm bất thường.
Mẹ là bác sĩ, trực giác rất nhạy bén, đã sớm sinh nghi, nhưng bà vẫn không nỡ tin.
Cho đến lần khám sức khỏe đầu năm học, lần đầu tiên xét nghiệm nhóm máu.
Tôi nắm lấy tay mẹ đang run rẩy, bình tĩnh nói:
— “Mẹ, con không phải là con ruột của ba mẹ, đúng không?”
Mẹ đỏ hoe mắt, ôm chặt lấy tôi:
— “Chắc chắn là nhầm lẫn, kết quả có vấn đề! Con mãi mãi là bảo bối của ba mẹ…”
Tôi nắm lại tay mẹ, nhẹ nhàng nói:
— “Không sao đâu. Dù con không phải con ruột của ba mẹ, con vẫn yêu ba mẹ như thường.”
— “Nhưng con không thể vô tư đón nhận tình yêu vốn dĩ thuộc về một đứa trẻ khác. Nhân lúc mọi chuyện còn chưa muộn…”
— “Mẹ, hãy đưa con đi làm xét nghiệm ADN.”
Mãi sau này tôi mới biết…
Cùng lúc đó, nhà họ Thẩm cũng nhận được kết quả nhóm máu, bắt đầu hoài nghi có phải con mình đã bị đánh tráo, nhưng không biết có nên nói cho con gái hay không.
Đúng lúc ấy, Thẩm Tranh đang ngồi xem phim ngắn trên mạng:
— “Haha, phim này cẩu huyết quá đi! Thời đại nào rồi mà còn có vụ nhận nhầm con?”
Thẩm Nhiên Nhiên gật đầu hưởng ứng:
— “Đúng đó! Con mình mà không giống mình thì chẳng lẽ lại không nhận ra? Nực cười!”
Nhà họ Thẩm ai cũng có vẻ ngoài thanh tú, nhã nhặn.
Duy chỉ có Thẩm Nhiên Nhiên là cao lớn rắn rỏi, đi đứng mạnh mẽ, y như nữ chiến binh bước ra từ phim truyền hình.
Thẩm Nhiên Nhiên đập đùi cái bốp:
— “Em với anh hai là anh em ruột, vừa nhìn là biết liền! Anh cao mét tám, em cũng mét tám! Không phải ruột thịt thì làm sao mà trùng hợp vậy được?”
Câu này khiến cả Thẩm Tranh cũng sững sờ.
Em gái à… có bao giờ nghĩ đến khả năng… anh em ruột thì… không nên cao bằng nhau không???
Tóm lại, sau một hồi cố gắng của cả hai bên, đến năm tôi và Thẩm Nhiên Nhiên mười sáu tuổi, rốt cuộc đã tìm được nhau.
Hóa ra năm ấy, thành Giang xảy ra động đất, khi mẹ tôi đang mang thai thì vẫn nhất quyết xin quay về bệnh viện cứu người.
Ba tôi không ngăn được, đành đi theo vừa hỗ trợ, vừa bảo vệ mẹ.
Vì làm việc quá sức, mẹ sinh non ngay tại bệnh viện, trùng hợp là mẹ Thẩm lúc ấy cũng đang đến viện quyên góp và trở dạ cùng lúc.
Kết quả hai đứa trẻ bị trao nhầm trong hỗn loạn.
Tính theo thời gian sinh, tôi ra đời trước Thẩm Nhiên Nhiên năm phút, thế là đương nhiên trở thành chị gái.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Hôm ba mẹ và anh trai nhà họ Thẩm đến đón tôi, ba mẹ tôi lại đều đi công tác xa.
Tôi suy nghĩ một chút, chỉ nhắn tin báo một tiếng rồi theo họ rời đi.
Vì tôi thật sự rất muốn gặp người em gái chưa từng gặp mặt ấy.
Khi biết tôi đến một mình, không hiểu Thẩm Nhiên Nhiên đã tưởng tượng ra điều gì, chỉ biết gào lên qua điện thoại khóc nức nở.
Và rồi… mới dẫn đến cái màn “náo nhiệt” mà bạn đã thấy ở đầu câu chuyện.
3
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, Thẩm Nhiên Nhiên mắt ngấn lệ nhìn tôi, không ngừng vỗ ngực thở phào:
— “May quá may quá! May mà chị không giống trong mấy cuốn tiểu thuyết… Em cứ tưởng nếu chị thật sự sống khổ sở như vậy, em nhất định phải lấy cái chết để chuộc tội!”
Dáng vẻ mít ướt của con bé lúc này chẳng khác gì ba tôi, tôi quen tay kiễng chân xoa đầu nó, dỗ dành:
— “Yên tâm đi, tụi mình đều có những người thân yêu thương mình nhất trên đời.”
Nhiên Nhiên hít hít mũi, quay đầu nhìn gia đình nhà họ Thẩm đang cưng chiều mình đầy yêu thương, rồi gật đầu lia lịa:
— “Đúng vậy! Tụi mình thật sự may mắn… Có ba mẹ tuyệt vời nhất trên đời!”
Thẩm Tranh mặt tối sầm chen vào, Nhiên Nhiên vội vàng chữa cháy:
— “Còn có cả anh trai tuyệt vời nhất thế giới nữa chứ!”
Mọi người trong phòng đều bật cười.
Ba mẹ nhà họ Thẩm chuẩn bị cả một bàn tiệc linh đình.
Vừa ngồi xuống, tôi nhận ra, mấy món gần chỗ tôi đều là đồ ăn thanh đạm tôi thích, còn chỗ Nhiên Nhiên thì toàn là mấy món cay nóng đậm vị.