Tôi thấy buồn cười. Người này chính nghĩa thật đấy.
Vậy sao lúc nãy khi tôi bị vu khống, bị chửi rủa, cô ta lại ngồi yên lắng nghe vui vẻ thế?
Hóa ra cái gọi là công lý của cô ta, cũng chỉ dành cho đàn ông mà thôi.
【A a a! Con tiện nữ phụ này điên thật rồi à? Không biết mình là ai mà dám đánh nam chính nhà hào môn? Làm bảo bối ngoan nhà tụi mình sợ đến mức phát khóc rồi kìa! Bảo bối mắng hay lắm! Nhưng lần sau nhớ mắng ác hơn chút nha, đừng hiền quá!】
【Loại ngu ngốc chết sớm như cô ta mà cũng đòi làm chu sa chí? Máu muỗi thì có! Tính cách nóng nảy của nam chính mà nổi lên thì chắc đánh cho sưng cả mặt!】
【Vẫn là bảo bối nhà tụi mình dịu dàng hiểu chuyện, vợ nhỏ trời định, chưa từng cãi lời nam chính, ngoan như mèo con ấy, ai mà chả biết nên chọn ai đúng không?】
【Chả trách lại là nữ phụ ác độc! Tham phú phụ quý lại còn không biết nghe lời nam chính, loại đàn bà này là đê tiện nhất! Nịnh đàn ông là váy cưới tốt nhất của phụ nữ, cầu xin cô ta mau chết đi! Đang hóng nam chính nổi giận đây này!】
Tôi thật sự ngạc nhiên.
Nếu “biết nịnh đàn ông, ngoan như mèo” mới đủ tiêu chuẩn làm nữ chính, thì tôi nghĩ làm một nữ phụ ác độc cũng không tệ đâu.
Đàn ông á?
Sinh ra là để phục vụ phụ nữ mới đúng.
Mấy người đang mong Tạ Dật nổi điên với tôi sao? Tôi khẽ mỉm cười.
Vậy thì e là các người sẽ phải thất vọng rồi.
Tôi đứng nhìn Tạ Dật từ trên cao, từng chữ một lạnh lùng cất tiếng:
“Xin lỗi tôi.”
Một tên tóc vàng bên cạnh phì một tiếng, đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt tôi quát: “Mẹ kiếp mày bảo ai——”
“CÂM MỒM CHO TAO!!”
Tạ Dật gầm lên cắt ngang, khuôn mặt trắng trẻo điển trai vẫn còn in rõ dấu bàn tay, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trong khóe mắt long lanh ánh nước.
Thế nhưng vẫn nghiến răng bật ra ba từ:
“Xin… lỗi… em.”
Toàn bộ căn phòng như rơi vào trạng thái chết lặng.
Người bạn thân từ nhỏ của Tạ Dật thì thầm run rẩy đầy sợ hãi:
“Đệt… xong rồi… Con ác ma duy nhất trên đời có thể trị được anh Dật… thật sự đã quay lại rồi…”
Tôi gật đầu hài lòng.
Tôi còn tưởng bọn họ đã quên rồi cơ.
Vị thiếu gia nhà họ Tạ này, từ ba năm trước, đã bị tôi huấn luyện thành một con chó biết nghe lời nhất rồi.
4
“Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!”
Tạ Dật vừa lên tiếng, làm gì còn ai dám trái lời.
Trừ Trịnh Thuần, những người khác tranh nhau chạy ra khỏi phòng bao.
Có lẽ chuyện thiếu gia Tạ bị tát ngay tại chốn đông người sẽ sớm trở thành đề tài nóng trong giới thượng lưu.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Thấy tôi vẫn đứng đó không chịu đi, Trịnh Thuần nhíu mày:
“Cô kia, mời cô ra ngoài! Chẳng lẽ cô không nghe thấy lời của thiếu gia Tạ sao? Ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có, đúng là đồ tốt nghiệp trung cấp!”
Tạ Dật bực bội đến choáng đầu, mất kiên nhẫn quát:
“Tôi bảo là cô, mau đi ra ngoài!”
Trịnh Thuần chết sững, sau đó ấm ức đến rơi nước mắt.
Dù chưa chính thức yêu đương, nhưng rõ ràng cô ta đã tự cho mình là bạn gái của Tạ Dật.
Cô ta dùng ánh mắt oán hận của một “chính cung” nhìn kẻ thứ ba mà lườm tôi, rồi khóc chạy ra ngoài, bóng lưng trông như đóa hoa trắng nhỏ bé yếu ớt.
Không tệ, rất nữ tính.
Đáng tiếc Tạ Dật là kẻ không biết thưởng thức, thậm chí chẳng thèm liếc lấy một cái.
【Nam chính làm gì vậy! Sao có thể đuổi vợ mình đi chứ, không phải nên mắng nữ phụ rồi quay sang an ủi vợ yêu sao!】
【Không liên quan đến nữ phụ, chắc chắn là vì hôm qua bảo bối nhà tụi mình nói chuyện với nam phụ hơi nhiều, nam chính ghen rồi.】
【Nam chính đúng là bình dấm chua nhỏ dễ thương, mong anh mau sớm nhận ra lòng mình, cố mà dỗ dành bảo bối nha!】
【Nhưng thấy anh cố ý thân cận nữ phụ để chọc tức bảo bối là lại muốn nổi điên, thiệt đó, không lẽ lại để con tiện nữ này nhặt được món hời sao?】
【Yên tâm, nam chính biết mình đang làm gì, chắc chắn không để nữ phụ chạm được vào một sợi lông chân đâu, chỉ đang diễn cho bảo bối xem thôi mà.】
Tôi thưởng thức màn đạn mạc tự biên tự diễn hài hước, rồi ngồi xuống đối diện với Tạ Dật.
“Gu thay đổi rồi à?”
Tạ Dật né tránh, đáp lệch hướng đầy u oán: “Không phải cô sắp ra nước ngoài sao? Đến tìm tôi làm gì?”
Tôi nhướng mày: “Sao anh biết tôi sắp đi du học?”
Tạ Dật sững người: “Tôi…”
“Tập trung theo dõi tôi như thế, đừng nói là… anh còn thích tôi đấy nhé?”
Tôi hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt mang theo áp lực quen thuộc.
Cảm giác bị áp chế quen thuộc ập đến, Tạ Dật vô thức né mắt, vành tai đỏ lên, miệng vẫn còn cứng:
“Ai thích cô chứ? Nực cười! Đã 1.186 ngày trôi qua rồi, tôi sớm quên cô từ lâu rồi!”
Tôi nửa cười nửa không đứng dậy:
“Được thôi. Quên nói với anh, tôi đã dọn đồ về căn nhà hai ta từng sống chung. Nếu anh không quan tâm, vậy tôi đành ở một mình thôi.”
Tạ Dật lập tức bật dậy, vẻ mặt phức tạp:
“Căn nhà đó… suốt ba năm qua cô chưa từng huỷ hợp đồng thuê?”
Tôi liếc nhìn anh ta đầy hàm ý, không trả lời, chỉ xoay người đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Tạ Dật ở phía sau cuống cuồng như con chó nhỏ mắc táo bón, gào lên:
“Này này! Từ từ nói chuyện đã, đừng đi vội! Tôi đâu có nói là không đi! Mẹ nó, cô bỏ tôi suốt ba năm, không thể giả vờ cầu xin tôi một câu à?! Diêu Âm, quay lại cho tôi!!”
Tôi nhếch mép cười, châm một điếu thuốc ở cửa, tựa vào tường.
Từ khi mẹ nuôi qua đời, thỉnh thoảng tôi mới hút một điếu.
Tôi lặng lẽ nhìn làn khói mỏng manh bay lên, trong tai là tiếng lẩm bẩm đầy kích động của Tạ Dật vọng ra từ phòng bao:
“Tạ ơn Phật tổ, Bồ Tát, Vương mẫu nương nương, Quan Công hiển linh… Cô ấy thật sự quay về tìm tôi rồi…”
Tôi cúi đầu, che đi ánh nhìn trong mắt.
Đồ ngốc.
Hiển linh đâu mà hiển linh.
Người làm phép màu ấy, chẳng qua là… tiền của mẹ anh thôi.
5
Tôi quen Tạ Dật từ thời đại học, yêu nhau suốt năm năm.
Trong thời gian đó, anh ấy cãi vã với gia đình không biết bao nhiêu lần. Dù có là thiếu gia nhà giàu, nhưng một khi bị cắt tiền tiêu vặt thì cũng nghèo kiết xác như ai.
Vì thế, hai đứa thuê một căn hộ một phòng nhỏ xíu, cùng sống ở đó suốt ba năm.
Sau khi chia tay, tôi vẫn chưa từng huỷ hợp đồng thuê. Thỉnh thoảng còn ghé qua dọn dẹp một chút.
Nếu bắt buộc phải nói lý do, thì có lẽ vì sau khi mẹ nuôi mất, đây là nơi duy nhất còn lại khiến tôi có thể gọi là “nhà”.
Không ngờ bây giờ nó lại có tác dụng khác.
Thấy Tạ Dật bước vào căn nhà thuê, ánh mắt đầy hoài niệm xen lẫn kìm nén, tôi không lên tiếng giải thích lý do thật sự.
Dù sao tôi đến đây cũng chỉ để kiếm tiền, những việc bất lợi với mình thì nói ra làm gì.
Để anh ta tưởng rằng tôi cũng đang nhớ nhung anh ta, như vậy càng tốt.
Chỉ mới dọn dẹp cách đây một tuần, căn phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm, giữ nguyên trạng như khi chúng tôi còn yêu nhau.
Tạ Dật đi một vòng rồi quay lưng vào tường đứng yên, tôi thoáng thấy viền mắt anh ta ửng đỏ khi quay người lại.
Biết ngay là anh ta lại đang tự tưởng tượng mấy thứ vớ vẩn trong đầu rồi.
Kệ anh ta thôi.
Tôi mệt cả ngày rồi, kéo vali vào phòng ngủ.
Tạ Dật cũng muốn đi theo sau, nhưng bị tôi “rầm” một tiếng đóng cửa lại, lạnh lùng chặn ở bên ngoài.
Thay xong đồ ngủ, tôi mở cửa ra thì thấy anh ta vẫn đứng đó, chỉ là cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Nếu anh ta mà có cái đuôi chó, chắc lúc đó cũng cụp xuống như thế.
Tôi tiện tay ném một bộ đồ ngủ nam sạch sẽ lên ghế sofa:
“Mặc cái này đi.”
Anh ta ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ, đuôi như dựng đứng, vẫy mạnh như cánh quạt.
Tôi bổ sung thêm: “Tối nay tôi ngủ trong phòng, anh ngủ sofa.”
Xong, đuôi cụp xuống lại.
Tạ Dật tắm rửa xong, thay đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng tắm, khiến tôi suýt huýt sáo.
Không phải nói đùa đâu, diện mạo đúng là theo tâm tính mà ra. Kiểu người như Tạ Dật – trẻ con, đơn giản – thường nhìn rất non nớt.
Ra trường bao nhiêu năm rồi mà trông vẫn như sinh viên đại học, tóc tai bù xù, vẻ ngoài ngây ngô.
Tôi còn nghi ngờ anh ta cố tình không cài nút áo ngủ.
Để lộ cả cơ bụng tám múi rõ ràng và đường “nhân ngư” quyến rũ.
Thêm vào đó là làn da trắng lạnh và những giọt nước nhỏ xuống từ tóc, xét theo thẩm mỹ của người trưởng thành, tôi phải thừa nhận: rất gợi cảm.
Nhưng tôi không quên mục đích tìm anh ta là gì.
Mối quan hệ dựa trên tiền bạc thì nên giữ sự đơn thuần. Tôi không muốn rước thêm phiền phức vào thân.
Tôi bình thản quay người, trở lại phòng lên giường đi ngủ.
“Cạch.”
Tôi như nghe thấy tiếng trái tim thiếu niên bị vỡ vụn sau lưng.
Tối hôm đó, tôi ngủ một giấc rất ngon hiếm có.
Tôi thường khó ngủ, nhưng kỳ lạ là, mỗi khi ở bên Tạ Dật, tôi luôn có thể ngủ rất sâu.
Có lẽ vì anh ta chẳng có tâm cơ gì, khiến tôi không cần đề phòng.
Tôi không thích không gian kín nên không đóng cửa phòng ngủ.