06
Những ngày tháng khó khăn đến mức phải nghiến răng chịu đựng, lúc đang trải qua thì thấy từng giây từng phút đều là dày vò.
Vậy mà khi đã qua rồi, ngoảnh lại nhìn, tôi lại thấy thời gian trôi vèo vèo.
Dựa vào việc “ké ăn ké uống” bên chỗ Cố Dĩ Thành, vừa học vừa làm thêm,
tôi rốt cuộc cũng đạt được một trạng thái cân bằng –
học hành không tụt dốc, mà cuộc sống cũng tạm đủ.
Không hiểu vì sao, Cố Dĩ Thành vẫn chưa từng thổ lộ tình cảm với tôi.
Cậu ấy không nói, tôi cũng giả vờ như không biết, cứ mặt dày tiếp nhận tất cả những gì cậu đưa cho.
Chớp mắt đã đến năm lớp 12.
Cả lớp bắt đầu bàn luận về tương lai, Cố Dĩ Thành cũng đến hỏi tôi.
Tôi đã có dự tính trong lòng, nhưng không nói ra: “Thi xong rồi nói sau.”
So với người khác, cuộc đời tôi gần như không có chỗ cho sai sót.
Tôi không dám chắc chắn điều gì, càng không dám mơ mộng viển vông.
Mơ mộng… đều cần có tiền.
Nếu nhất định phải có một giấc mơ,
thì giấc mơ của tôi chính là: tiền.
Tôi học, chỉ để kiếm tiền.
Chỉ để không bị đói.
Nghe tôi trả lời như vậy, Cố Dĩ Thành có vẻ hơi thất vọng:
“Vậy à…”
Tôi chớp mắt, ngược lại hỏi cậu:
“Vậy còn cậu?”
Cậu ngập ngừng.
Thiếu niên ấp úng mãi, ánh mắt lướt qua người tôi rồi lại lảng đi nơi khác:
“Nhà tớ nói, đi đâu cũng được, làm gì cũng ủng hộ.”
Tôi không muốn hiểu hàm ý sau ánh mắt đó.
Chỉ cười, rồi nói đầy ngưỡng mộ:
“Thật tốt quá.”
Dù làm gì, cũng có gia đình sẵn sàng đỡ lưng.
Nếu không học cùng một trường, tôi và Cố Dĩ Thành…
e rằng cũng giống như mặt trăng và mặt trời –
vĩnh viễn không bao giờ chạm nhau.
Cuộc sống hằng ngày của cậu, lại chính là điều mà tôi phải cố sức từng chút mới có được.
Tôi thật ra nên biết ơn vì cậu đã cho tôi quá giang một đoạn trong hành trình của cuộc đời cậu.
Tôi đúng là có hơi trơ trẽn,
nhưng chưa bao giờ cho rằng sự giúp đỡ của cậu là điều đương nhiên.
Thế nhưng… tôi không có tiền.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi chợt nhận ra:
Có lẽ tôi nên rời xa Cố Dĩ Thành sớm hơn một chút.
Một cuộc đời tốt đẹp như cậu, không nên bị một “ký sinh trùng” như tôi bám lấy mãi.
Vừa hay tôi cũng đã tiết kiệm được một ít tiền,
đủ để tôi sống nốt nửa học kỳ còn lại mà không cần dựa vào Cố Dĩ Thành.
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa nảy lên trong đầu,
Tôi lại đột ngột nhận được một tin từ cô chủ nhiệm.
Đại học A đã trao cho trường tôi một suất tuyển thẳng với học bổng giá trị cao.
Suất học bổng ấy gần như có thể chi trả toàn bộ học phí trong bốn năm đại học,
giúp tôi không phải dành hết thời gian rảnh để đi làm thêm kiếm tiền.
Nhà trường đang cân nhắc hai ứng viên:
Cố Dĩ Thành và tôi.
07
Về thành tích, về đạo đức, về năng lực tổng thể…
Tôi đều không bằng Cố Dĩ Thành.
Ngoài thời gian ít ỏi dành cho việc học, tất cả những gì còn lại của tôi đều dành cho việc cố gắng sống sót.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi không có sức để tham gia hoạt động ngoại khóa, cũng không có tâm trí để đào sâu bất kỳ môn học nào nhằm thi đấu hay nghiên cứu.
Suất học bổng ấy sẽ thuộc về ai, gần như không cần phải nghi ngờ gì cả.
Còn việc tôi được cân nhắc… chắc cũng chỉ vì lòng thương hại.
Hiếm hoi lắm tôi mới để đầu óc lơ đãng trong giờ học.
Chiếc bút nước đang cầm chặt trong tay chảy ra một vệt mực lớn loang lổ trên trang giấy trắng.
Tôi chăm chăm nhìn chằm chằm vào đó, không hiểu vì sao lại cứ nhìn mãi như thế.
Một ý nghĩ đê tiện trong lòng như hạt giống vừa gieo, chỉ đợi tôi xác nhận để mọc rễ đâm chồi.
“Giang Thanh Mạch?”
Cố Dĩ Thành bên cạnh nhận ra tôi có điều gì không ổn, cậu huých khuỷu tay vào tôi, thấp giọng hỏi han.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu, như thể phủ lên một tầng hào quang mỏng.
So với tôi – kẻ lúc nào cũng phải ẩn mình trong bóng tối, thì cậu dường như sinh ra là để sống dưới ánh mặt trời, để được tận hưởng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Cậu xứng đáng.
Cậu đáng được như thế.
Tôi có thể sống sót qua quãng thời gian cấp ba bị bố mẹ bỏ mặc, có thể sống như bây giờ – đều là nhờ Cố Dĩ Thành.
Tôi là kẻ không biết xấu hổ, là người chẳng có lòng tự trọng.
Tôi hoàn toàn có thể giống như vô số ngày trước đó, tiếp tục bòn rút từ cậu ấy.
Chỉ cần tôi tỏ vẻ đáng thương, chỉ cần tôi ám chỉ một chút…
Với kiểu người như Cố Dĩ Thành, chẳng cần nói rõ, cậu cũng sẽ chu đáo suy nghĩ thay tôi mọi điều.
Cậu không thiếu cơ hội này.
Nhưng tôi thì thiếu.
Tôi thiếu sự ổn định, thiếu một sự thừa nhận.
Tôi thiếu tiền.
Nhưng vô số lời đã mắc kẹt nơi cuống họng,
Bị hàm răng nghiến chặt ngăn lại, không thể nào thốt ra nổi.
“Cậu đừng khóc mà.”
Tôi nghe thấy giọng nói sốt sắng của Cố Dĩ Thành.
Lúc lấy lại tinh thần, mới phát hiện giờ học đã kết thúc từ bao giờ.
Các bạn học đã rời đi hết lúc nào không hay.
Chỉ còn tôi và Cố Dĩ Thành ngồi lại trong lớp.
Cậu ấy xoay người lại, tay cầm một tờ khăn giấy, lúng túng không biết làm sao.
“Có phải cậu thấy không khỏe không? Hay có ai bắt nạt cậu? Hay là bài kiểm tra hôm trước cậu làm không tốt, bị thầy cô nhắc nhở hả?”
“Hay để tớ đưa cậu đi khám nhé? Ai bắt nạt cậu, tớ sẽ thay cậu dạy cho một trận?”
“Bài nào cậu không làm được, tớ có thể dạy cậu mà! Cậu thông minh như vậy, lần sau nhất định sẽ lấy lại phong độ thôi!”
“Cậu đừng cứ cắn răng không nói gì như thế, Tiểu Mạch à.”
Cố Dĩ Thành thở dài, rồi lại thở dài.
Tôi khóc đến mức cả người run rẩy.
Tôi cũng không rõ mình đang khóc vì điều gì, có gì đáng để khóc đâu chứ?
Lúc bị bố mẹ bỏ rơi, tôi còn chẳng rơi một giọt nước mắt.
Lúc đến cả cơm cũng không có mà ăn, tôi cũng chẳng khóc.
Vậy mà lúc này, nước mắt lại như tích tụ từ bao ngày, ào ạt trào ra.
Cố Dĩ Thành ngừng thở dài.
Cậu đưa tay ra, rất nhẹ nhàng, ôm lấy tôi.
“Tiểu Mạch, đừng khóc nữa.”
Lời nói của cậu như chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng cái mầm đen tối trong lòng tôi đâm rễ, nảy mầm.
Cành nhánh vươn ra, quấn lấy đầu lưỡi tôi, cạy mở hàm răng tôi ra.
Tôi cũng đưa tay ôm lại Cố Dĩ Thành, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
“Cố Dĩ Thành, tớ muốn học ở Đại học A.”
Cành nhánh trườn vào miệng.
Lá mọc um tùm, gần như che khuất cả bầu trời.
08
Cố Dĩ Thành đã chủ động từ bỏ suất tuyển thẳng.
Lúc tôi đến văn phòng để xác nhận hồ sơ tuyển thẳng, không ít giáo viên nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.
Khi cúi đầu xuống, tôi nghe thấy có người thì thầm:
“Cô bé này cũng giỏi thật đấy…”
Tôi làm như chẳng nghe thấy gì.
Sau khi xác nhận đủ giấy tờ cần thiết, tôi vội vã rời khỏi văn phòng.
Cố Dĩ Thành chưa từng dùng chuyện này để khoe khoang công trạng.
Cậu ấy vẫn như thường lệ: lên lớp, mang cơm cho tôi, cùng tôi về nhà.
Tôi xin nghỉ hai ngày để đến Đại học A thi phỏng vấn.
Sau khi trở về, cậu ấy không hỏi tôi gì cả, cũng không nói điều gì.
Chỉ là — khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút.
Không giống trước đây, giả vờ ngốc nghếch rồi giữ một khoảng cách “đúng mực”.
Lần này, tôi ngầm cho phép khoảng cách ấy xích lại gần hơn.
Khi bước vào hành lang khu nhà, thiếu niên thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng nắm tay tôi, cùng đi đến cửa nhà, rồi lại vội vàng buông ra.
Những tâm tư kín đáo hiện lên nơi vành tai, trên gò má cậu.
Cố Dĩ Thành vẫy tay chào tôi: “Mai gặp nhé, Tiểu Mạch.”
Tôi gắng gượng nặn ra một nụ cười, không đáp lại lời chào của cậu.
Mãi cho đến ngày tôi nhận được thông báo xác nhận tuyển thẳng của Đại học A.
Cô chủ nhiệm đích thân đưa thư báo trước trúng tuyển cho tôi.
Cô hiểu hoàn cảnh gia đình tôi tồi tệ đến mức nào,
Nên dù không tán thành cách làm của tôi, nhưng cũng có thể thông cảm được.
“Chúc mừng em, bước vào một chặng đường mới trong đời.” – cô nói.
“Nhà trường còn có một khoản học bổng cho em. Thời gian sắp tới, em có thể thử làm những điều mà trước giờ vì học hành mà chưa thể làm.”
“Thanh Mạch, nghỉ ngơi một chút đi.”
Tôi… đã có đường lui rồi.
Tôi thấy khá vui, thật sự không có lý do gì để không vui cả.
Đây là thứ tôi mong muốn, và tôi đã đạt được, vậy thì tôi vui – đơn giản vậy thôi.
Thế nhưng tôi lại gần như bỏ chạy khỏi trường, thu dọn hết những gì có thể mang theo từ căn phòng kia, rồi rời khỏi thành phố B.