5

Bây giờ mạng phát triển, minh tinh hay hotgirl xinh đẹp trên mạng đâu cũng thấy.
Nhưng khi họ thật sự đứng trước mặt bạn, cảm giác chấn động ấy khác xa hoàn toàn với hình ảnh trong video.

Tôi nhìn cô gái ấy, trong đầu chỉ thoáng qua một câu:
“Đến một sợi tóc của cô ta, mày cũng không bằng.”

Làn da trắng mịn không tì vết, sự tinh tế toát ra từ đầu đến chân, cùng với hương nước hoa đắt tiền và quyến rũ bao phủ quanh người cô ấy.

Tôi gần như ngây ra, ánh mắt đầy ngỡ ngàng và ngưỡng mộ.

Mỹ nhân vươn tay ra phía tôi:
“Giới thiệu một chút, tôi là vị hôn thê của Trần Trì – Thẩm Lưu Âm.”

“Không mời tôi lên ngồi một chút sao?”

Mắt tôi trợn tròn:
“Hôn… hôn thê?”

Thẩm Lưu Âm gật đầu, vô cùng tự nhiên sải bước đi vào nhà tôi.

Tiếng giày cao gót mảnh gõ lách cách trên mặt đất.
“Nhà mấy người ở tầng một à? Tối thế này, mùa hè muỗi còn nhiều.”

Vừa mở cửa ra, Thẩm Lưu Âm đã bịt mũi lại, ánh mắt lướt khắp một vòng đầy ghét bỏ, sau đó quay đầu nhìn tôi:
“Nhà cô nhỏ thật đấy.”

Tôi đỏ bừng cả mặt:
“Xin… xin lỗi, cô… cô ngồi đi, tôi đi lấy nước cho cô.”

Tôi vừa đi vừa vấp, tay chân lóng ngóng, đầu óc loạn như cháo.

Một mặt tôi nghĩ – Trần Trì trúng số rồi! Trời ban tài phú! Vậy chẳng phải tôi sắp thành phu nhân nhà giàu rồi sao?

Mặt khác lại nghĩ – vị hôn thê này, quả nhiên đúng như trong tiểu thuyết, nhà giàu toàn kết thông gia với nhau.

Vậy sau này Trần Trì sẽ cưới người phụ nữ này ư?

Thẩm Lưu Âm – tên nghe đã hay, người lại xinh đẹp đến mê mẩn.
Tên nhóc này thật có phúc, đúng là khiến người ta ghen tị chết đi được.

À không đúng! Nếu anh ấy cưới Thẩm Lưu Âm, thế còn tôi thì sao?
Tôi phải làm gì?

“Thôi khỏi phiền, tôi chỉ uống nước khoáng nhập khẩu thôi.”

Thẩm Lưu Âm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Cô ta cũng không chịu ngồi, khoanh tay đứng ở cửa, đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Tôi theo ánh mắt cô ta cúi đầu nhìn mình.

Trời vào cuối thu, tôi đi dép lông, mặc quần nỉ xám có lót lông, áo hoodie màu xanh lam.
Tóc cũng chẳng buộc, rối bời xõa trên vai, có mấy lọn còn rối với dây áo nữa kìa.

Mặt tôi lại nóng bừng lên lần nữa.

Thẩm Lưu Âm bật cười khẽ.

“Vừa nãy tôi có gặp Trần Trì rồi, hai người trông cũng xứng đôi đấy.”
“Cô biết không? Hai người rất giống nam nữ chính trong mấy video ngắn kiểu văn học thị trấn nhỏ đấy.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Căn phòng trọ chật hẹp, tối tăm, hai gương mặt trẻ trung ưa nhìn——”

Thẩm Lưu Âm ngừng lại một nhịp, nụ cười trên môi càng rạng rỡ:
“Nghèo đến mức chỉ còn lại tình yêu.”

“Đáng tiếc là Trần Trì không thể ở lại đây với cô nữa rồi. Còn cô thì sao, đã nghĩ đến tương lai mình sẽ thế nào chưa?”

Cô ta lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho tôi, mấy viên đá vụn trên móng tay lấp lánh dưới ánh đèn.

“Cầm lấy đi. Chia tay với Trần Trì đi. Hai người vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.”

6

Không giấu gì, lúc tấm chi phiếu được nhét vào tay, tôi thực sự có chút… hồi hộp.

Đúng kiểu cảnh tượng kinh điển trong phim thần tượng và tiểu thuyết:
Gia đình tổng tài không chấp nhận cô gái nghèo, nên dùng tiền để cắt đứt.

Giấc mộng “trời ban vận may” cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi chăng?

Không phải vì tôi tham tiền, mà là… tôi chưa từng thấy chi phiếu bao giờ cả!

Tôi tròn mắt, đếm số không trên đó:

Một, mười, trăm, nghìn, vạn — đếm cái là hết.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu:
“Bốn… mươi vạn?!”

Thẩm Lưu Âm thấy vẻ mặt tôi thì bật cười thành tiếng:

“Cô làm sao vậy, cái biểu cảm gì thế kia!”

“Không lẽ cô đọc tiểu thuyết nhiều quá, tưởng tôi sẽ đưa cô bốn trăm vạn hay bốn nghìn vạn?”

“Chúng tôi có tiền, nhưng không ngốc!”

“Cô và Trần Trì bên nhau bốn năm, mỗi năm mười vạn, bốn mươi vạn mua lại tuổi thanh xuân của cô, không ít đâu.”

“Tôi tìm hiểu cả rồi, lương tháng của cô tầm sáu bảy nghìn. Làm người đừng tham lam quá mức.”

Thẩm Lưu Âm khoác túi, ngẩng cằm tiếp tục quan sát tôi:

“Nói thật, trông cô cũng tạm được.”

“Cầm số tiền này đi, mua ít đồ tốt mà mặc, chăm chút bản thân một chút, vẫn có thể tìm được một người khá hơn đấy.”

“Nếu không có bản lĩnh đó, thì mang tiền về quê đi. Cô là người ở huyện Ninh đúng không? Tôi nghe nói nhà bên đó giá chỉ ba bốn nghìn một mét vuông?”

“Về quê, tìm một người đàn ông thật thà làm chồng là được rồi, chẳng ai biết chuyện cô từng ở Bắc Kinh.”

Thái độ kiêu căng ngạo mạn, giọng điệu trên cao nhìn xuống ấy khiến tôi như lửa đốt trong lòng.
Đến gương mặt xinh đẹp kia, giờ nhìn cũng chẳng thấy đẹp như trước nữa.

Tìm người thật thà “gánh nợ thay” ư?
Tôi và Trần Trì yêu nhau nghiêm túc đàng hoàng, có gì mà không thể công khai chứ?

Hơn nữa, hai đứa tôi học ở trường đại học không tệ, lương khởi điểm sáu bảy nghìn cũng đâu có thấp.
Tôi làm việc chăm chỉ, sau này thăng chức tăng lương, tự mình kiếm bốn mươi vạn cũng đâu phải điều gì không thể.

Chẳng cần thiết phải vì chút tiền này mà chịu nhục!

Tôi mặt lạnh, ném trả tấm chi phiếu lại.

“Tôi không cần tiền của cô.”

7

Thẩm Lưu Âm trợn mắt, giơ tay ra hiệu đầu hàng:
“Tôi biết ngay mà, thị trường bị mấy cái phim thần tượng nhảm nhí làm hỏng hết rồi.”
“Cô thấy ít đúng không, được rồi được rồi, tôi tăng.”

“Bốn mươi lăm vạn, năm mươi vạn, năm mươi lăm vạn, sáu mươi vạn?”
Cô ta như đang tham gia một buổi đấu giá, hứng thú nhìn tôi, mỗi lần nâng giá là năm vạn.

Tôi tức đến phát run.
“Cô Thẩm, nhà tôi không hoan nghênh cô, mời cô ra ngoài!”

Thẩm Lưu Âm nhún vai:
“Ra vẻ gì chứ? Cũng chỉ vì thấy tiền ít thôi mà.”

“Được rồi, không đùa nữa.”

Cô ta lấy bút từ trong túi, viết lại tấm chi phiếu mới:
“Bốn trăm vạn đi, xem như cô trúng số.”

Đầu ngón tay trắng nõn hất nhẹ, tấm chi phiếu rơi phấp phới xuống đất.
Ánh mắt Thẩm Lưu Âm nhìn tôi cũng nhẹ hẫng như tờ giấy kia.

“Người nghèo các cô, cả đời nhìn thấy được mấy đồng? Chẳng có tí khái niệm nào về tiền tài cả.”

“Cứ đọc tiểu thuyết với xem phim online nhiều quá, cứ mở miệng là hàng trăm hàng nghìn vạn, tưởng ai cũng ngu như trong đó à?”

“Coi như tôi xui xẻo, chẳng muốn phí thời gian trả giá nữa. Cầm đi.”

Gót giày nhọn của cô ta dẫm lên tấm chi phiếu.
Thẩm Lưu Âm khoanh tay, ngạo mạn ra lệnh:

“Quỳ xuống, nhặt chi phiếu lên, thì bốn trăm vạn này là của cô.”

Tôi siết chặt nắm tay, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Trong mấy bộ tiểu thuyết tổng tài mà tôi từng đọc, cha mẹ nhà giàu có lắm cũng chỉ lạnh lùng nói một câu kiểu:

“Cô không xứng với con trai tôi, cầm tiền rồi biến đi.”

Chứ chẳng ai ép người ta phải quỳ xuống để nhận tiền như thế này cả.

Không ngờ, đến lượt tôi, lại phải quỳ mới có được số tiền ấy.

Dĩ nhiên tôi hiểu, trong mắt rất nhiều người, lòng tự trọng của người nghèo chẳng đáng một xu.
Nhưng vấn đề là… nó vẫn còn chút giá trị với tôi.

Một bữa ăn bố thí, tôi thật sự không nuốt nổi.

Vả lại tôi cũng chẳng đến mức phải khúm núm thế này.

Trần Trì là bạn trai tôi. Nếu tôi muốn gì, chẳng lẽ không thể mở lời với anh ấy?
Anh ấy chắc không đến mức đối xử với tôi thế này chứ.

8

Tôi giẫm đôi dép lông lên tấm chi phiếu.
Rồi thẳng tay đẩy Thẩm Lưu Âm ra, lấy chân đá tấm chi phiếu lăn về phía cửa.

“CÚT!”
“Không đi tôi hắt cả nước rửa chân vào người cô đấy!”

“Cô——!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Lưu Âm đỏ bừng vì tức giận.
“Đồ không biết điều!”

“Cô sẽ hối hận đấy!”

Cô ta hậm hực đập cửa bỏ đi.

Tôi cũng tức đến bốc khói, đi vòng vòng trong phòng khách, rút điện thoại ra gọi cho Trần Trì.
Gọi mấy lần liền mà đầu bên kia vẫn không bắt máy.

Tôi càng tức hơn.

Chắc giờ Trần Trì đang vui lắm, ở trong biệt thự nhà họ Trần, vây quanh bởi đám quyền quý nhà giàu, ôn chuyện, nhận lời chúc, được tung hô như thần.

Còn tôi thì sao?
Vẫn ở cái phòng trọ bé tí này, vừa bị người ta tìm đến tận cửa sỉ nhục.

Rõ ràng chỉ mới một tiếng trước thôi, chúng tôi còn là một cặp đôi bình thường như bao người khác.

Vậy mà giờ một người lên trời, một người dưới đất – cách biệt như mây với bùn.

Đúng là cái số chết tiệt.

Đêm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Gần sáng mới mơ màng thiếp đi được một lát.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, đồng hồ báo thức đầu giường lại réo lên inh ỏi.

Bi kịch của kẻ làm trâu làm ngựa là: đến cả thời gian để đau khổ cũng là một điều xa xỉ.

Bất kể tôi rối bời, bất kể lòng tôi hoang mang, hôm nay… tôi vẫn phải đi làm.