Tôi không thể xin nghỉ được — hôm nay có lãnh đạo từ tổng công ty xuống họp, mà người thuyết trình báo cáo lại chính là tôi.
Bản báo cáo công việc này, tôi đã chuẩn bị vô cùng nghiêm túc.
Thậm chí còn luyện tập đến cả chục lần, đưa bản nháp cho cấp trên xem, anh ấy cũng rất hài lòng.
“Thanh Nguyệt, em là người nổi bật nhất trong lứa nhân viên mới đấy, cố gắng làm tốt, để lại ấn tượng với Tổng giám đốc Chu nhé.”
“Qua năm anh sẽ đề xuất để em lên làm trưởng nhóm.”
Tổng giám đốc Chu là người từ tổng công ty xuống thị sát, phụ trách tất cả các chi nhánh khu vực phía Nam Bắc Kinh.
Ông ta là một người trung niên có vẻ ngoài rất trí thức, đeo kính, trông thông minh và ôn hòa.
Không ngờ được, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Tôi khô cả họng, trình bày xong bản PPT dài ba mươi trang.
Phòng họp vang lên tràng pháo tay, anh Phương – sếp trực tiếp của tôi – còn giơ ngón tay cái ra hiệu khen ngợi.
Tổng giám đốc Chu đứng dậy.
“Rác rưởi!”
Ông ta cau mày, đẩy gọng kính lên.
“Cô là Dương Thanh Nguyệt đúng không? Cô bị sa thải.”
9
Lúc đầu, tôi thật sự tưởng là bản báo cáo của mình có vấn đề.
Tôi cẩn thận xem lại hai lượt.
Xác nhận rằng mình không bị tụt IQ.
Sự hiểu biết của anh Phương và các đồng nghiệp cũng hoàn toàn bình thường.
Vậy thì chỉ có một điều bất thường – chính là ông ta.
Tôi với ông ta không thù không oán, vừa gặp mặt đã đòi sa thải tôi, ngoài lý do cá nhân thì còn có thể là gì?Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi chợt nhận ra, trước giờ mình đã đánh giá người giàu quá cao.
Tiền bạc không hề nâng cao đạo đức con người.
Nếu không thì mấy chuyện bẩn thỉu ở đảo Lolita hay các tập đoàn tài phiệt Hàn Quốc, chẳng lẽ là dân thường như chúng tôi làm ra chắc?
Tôi giận đến run người, nhắn một tràng dài cho Trần Trì:
“Trần Trì, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Nghe máy đi!”
Dĩ nhiên, vẫn như đá ném xuống biển.
Trần Trì đã bặt vô âm tín suốt ba mươi tiếng đồng hồ.
Chiếc điện thoại nằm im trên bàn trà kính, một màu đen nặng nề.
Sự bất an trong lòng tôi càng lúc càng lớn.
Chẳng lẽ Trần Trì định chia tay tôi bằng cách dùng bạo lực lạnh, thậm chí đến lời chia tay cũng không thèm nói?
Dù gì cũng phải quay về lấy đồ chứ?
À mà quần áo rách nát kia thì có đáng giá bao nhiêu? Nhà họ Trần cái gì chẳng có.
Vậy còn tôi thì sao?
Trong mắt anh, tôi có giống như mấy thứ đồ bỏ đó không – không đáng giá, muốn vứt là vứt?
Tầm mắt tôi dần mờ đi vì nước mắt.
Ngoài trời nổi gió lớn, rồi chẳng bao lâu sau — trời bắt đầu đổ mưa.
Tôi hít hít mũi, chạy ra ban công thu quần áo.
Nhà tôi ở tầng một, nói là ban công, nhưng thực ra chỉ cách mặt đường một hàng bụi cây thấp.
Gió nổi lên, đồ lót treo bên ngoài bị thổi bay lộn xộn, mắc đầy lên mấy nhánh cây.
Tôi luống cuống tay chân, cố nhặt lại từng chiếc quần lót cotton.
Lòng càng lúc càng chua xót.
Những chiếc quần lót đó — đều do Trần Trì giặt cho tôi.
Bề ngoài anh trông ngang tàng bất kham, vậy mà khi ở bên tôi lại ân cần đến mức khó tin.
Trước kia tôi hay mua quần lót ren, kiểu dáng cầu kỳ.
Trần Trì nhíu mày:
“Không phải bảo là con gái nên mặc đồ lót cotton sao? Vải cotton mới dễ chịu, thoải mái hơn mà?”
“Nhưng mà đồ ren thì nhìn đẹp hơn mà.”
“Đẹp xấu cái gì, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Trần Trì nghiêm túc nói với tôi:
“Đừng vì muốn làm anh vui mà khiến bản thân thấy khó chịu.”
“Em mặc gì, trong mắt anh cũng là đẹp nhất.”
“Lại đây, cởi ra nào.”
Anh đưa tay kéo quần tôi, giọng thì nhẹ nhàng dụ dỗ, nhưng động tác lại có phần sốt ruột, không đợi được.
Tôi lập tức phản ứng lại:
“Lại nữa hả?”
Trần Trì cười rồi đè tôi xuống:
“Trời tối rồi mà.”
Chúng tôi bên nhau đã bốn năm.
Dù thỉnh thoảng cũng có lúc cãi vã, nhưng nhìn chung, mọi mặt đều rất hòa hợp.
Khi yêu đậm sâu, từng lời thề non hẹn biển, những câu nói tình tứ không cần tiền cũng từng nói ra cả rổ.
Đêm nào cũng nắm tay nhau đi ngủ.
Vậy mà bây giờ, anh lại đơn phương chia tay, đến một câu từ biệt cũng không buồn nói với tôi sao?
Tôi bật khóc nức nở.
10
Tôi nằm bẹp ở nhà trong trạng thái u mê cả một ngày.
Tới chiều hôm sau, chiếc điện thoại trên bàn trà bỗng rung lên.
Tôi lập tức lao tới, bắt máy:
“Alo—”
Đầu dây bên kia vang lên một tràng cười khanh khách:
“Dương Thanh Nguyệt, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Giờ cô hài lòng chưa?”
Sắc mặt tôi trầm xuống:
“Thẩm Lưu Âm, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Ối chà, sao căng vậy~ chơi đùa chút thôi mà.”
Giọng của Thẩm Lưu Âm đầy đắc ý:
“Cho cô một bài học, để cô hiểu chút đạo lý.”
“Bọn đào mỏ các cô cứ tưởng ôm được ‘con tin’ thì có thể sai khiến cả thiên hạ. Dựa vào chút tình cảm với Trần Trì rồi cái gì cũng dám đòi.”
“Tôi chỉ muốn cô biết một điều: thứ tôi muốn cho, cô có thể nhận. Nhưng nếu tôi không muốn cho— thì có hàng nghìn cách khiến tôi đạt được mục đích, chẳng cần phải bỏ ra một xu.”
“Đừng có ỷ vào lòng tốt của tôi mà trèo lên đầu người khác, hiểu chưa?”
Tôi siết chặt điện thoại, hít sâu một hơi.
Thẩm Lưu Âm lười nhác ra lệnh qua điện thoại:
“Cô còn muốn số tiền bốn trăm vạn đó nữa không?”
“Vậy thì hai mươi phút nữa, gặp ở khách sạn Bvlgari.”
Tôi chẳng buồn đáp lại, định tắt máy thì cô ta lại nói thêm một câu:
“Trần Trì cũng có mặt.”
Tốt thôi. Tôi cũng đang muốn tìm anh ta đây.
Dù là muốn chia tay, cũng phải cho tôi một lời rõ ràng.
Tôi cúp máy, lập tức thay đồ rồi bắt xe thẳng đến khách sạn.
Thật ra tôi đã cố chọn bộ đồ trông “ra dáng” nhất của mình rồi.
Nhưng người có tiền và tôi, khác biệt đến cả cảm nhận về thời tiết.
Trong sảnh tiệc riêng, đám phụ nữ đều mặc váy dạ hội hở lưng, vai đeo nữ trang sáng lấp lánh, ánh đá quý trên cổ và tai còn rực rỡ hơn cả đèn chùm pha lê trên trần.
Hương nước hoa nồng nàn, mái tóc uốn kỹ lưỡng, tiếng cụng ly rôm rả.
Còn tôi mặc một chiếc áo len — thậm chí không đủ can đảm bước chân vào.
Qua cánh cửa phòng, như nhìn sang một thế giới khác — đến cả không khí bên đó cũng thấy… đắt tiền.
Tôi đứng chần chừ ở cửa, nhân viên phục vụ không hối thúc, chỉ mỉm cười kiên nhẫn:
“Xin cô đợi một chút, tiểu thư Thẩm hiện đang bận, lát nữa sẽ ra đón cô.”
Tôi ngước nhìn theo tay anh ta chỉ.
Thẩm Lưu Âm đang cầm ly rượu, khoác chặt lấy cánh tay Trần Trì.
Cô ta kiễng chân, ghé sát tai Trần Trì thì thầm điều gì đó, Trần Trì nhướng mày, bật cười.
Nụ cười ấy, vẫn là nụ cười quen thuộc.
Nhưng trên người anh, tôi không còn nhận ra chút dấu vết nào của quá khứ nữa.
Anh mặc bộ vest đắt tiền, tóc chải gọn gàng, thần thái ung dung, cứ như cá gặp nước giữa chốn phù hoa.
Thỉnh thoảng lại có người bước đến bắt chuyện.
Trần Trì khi thì gật đầu nhàn nhạt, khi thì đáp lời qua loa, nhưng ai nấy đều hài lòng, rạng rỡ.
“Quả là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, công tử nhà họ Trần đúng là tuấn tú phi phàm.”
Thẩm Lưu Âm càng siết chặt tay anh, lại ghé tai thì thầm thêm câu gì đó.
Trần Trì đáp lại điều gì không rõ, Thẩm Lưu Âm phụng phịu liếc anh, khẽ đập vào ngực anh một cái.
Trông như đang… tán tỉnh.
Trần Trì vẫn cười — nụ cười ấy không mang chút gì gọi là khó chịu.
11
Miệng tôi đột nhiên dâng lên một vị chua gắt.
Dạ dày cũng bắt đầu quặn đau.
Tôi nghĩ… chuyến đi lần này, chắc là uổng công rồi.
Tôi lùi về sau vài bước, nhân viên phục vụ liếc nhìn ra sau lưng tôi, lập tức cúi đầu cung kính:
“Chào Tổng giám đốc Lâm!”
Tôi quay đầu lại — thì ra là ông Lâm, người tối hôm qua đến nhà tôi.
Sắc mặt ông hồng hào rạng rỡ, trông tinh thần vô cùng tốt:
“Cô đến rồi à, vào nói chuyện chút.”
Phòng bên cạnh sảnh tiệc có phòng VIP riêng.
Chẳng mấy chốc, cha của Trần Trì đã bước vào. Rồi cả Thẩm Lưu Âm cũng đi theo, khoác tay làm nũng:
“Chú Lâm ơi——”
“Chuyện nhỏ thế này, cần gì chú ra mặt chứ, cứ để cháu lo là được.”
Tổng giám đốc Lâm mỉm cười nhạt, ánh mắt chuyển sang tôi:
“Giá tôi đưa, cô không hài lòng sao?”
Ánh mắt ấy cũng giống hệt Thẩm Lưu Âm, đầy dò xét, như đang đánh giá giá trị của tôi từ trên xuống dưới.
Ngầm nói rằng: “Cô cũng chỉ đáng giá bốn mươi vạn thôi, còn bày đặt gì nữa?”