Giây tiếp theo, cạch một tiếng, điện thoại tắt ngúm.
Cái cơm nắm trong tay tôi cũng chỉ còn một miếng cuối.
Tôi nhét luôn vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ ngợi:
Liệu mình có nói quá đáng quá không?
Dù gì thì anh ta cũng là kiểu nhân vật lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, lỡ đâu nổi điên trả thù thì sao?
Nghĩ càng nhiều càng thấy lo, tôi cầm điện thoại kiểm tra.
Một tin nhắn mới hiện lên:
“Lúc nãy tín hiệu kém, câu cuối cùng không nghe rõ.”
Ngay sau đó, Thẩm Lễ Huy lại cập nhật hai story:
“Sao cô ấy không chơi với người khác mà lại chơi với mình? Là vì trong lòng có mình đó.”
“Không lâu dài thì sao chứ? Không lâu dài thì sao chứ?! Xa cách ngắn ngủi là để tái ngộ ngọt ngào! Nếu hai người yêu nhau sâu đậm, cần gì ngày ngày ở bên nhau? Mười nghìn năm quá dài, tranh thủ từng khoảnh khắc đi—Đừng để tuổi trẻ qua đi rồi chỉ còn tiếc nuối…”
…Được rồi.
Xem ra chắc là sẽ không trả thù tôi đâu.
Hôm đó đi làm, sếp tôi công bố một tin vui:
Chúng tôi đã trúng thầu dự án hợp tác với Tập đoàn Thẩm thị.
Tôi lập tức cảnh giác tối đa.
Không phải tôi ảo tưởng tới mức nghĩ Thẩm Lễ Huy sắp xếp vụ hợp tác này vì tôi.
Nhưng công ty tôi chỉ có hai ba trăm người, chưa chắc đã bằng một bộ phận bên Thẩm thị, tự nhiên lại được dính dáng tới họ…
Chẳng phải là tình tiết truyện đã bắt đầu chuyển hướng về phía tôi rồi sao?
Tôi bưng ly đi vào phòng pha trà, tám chuyện cùng đồng nghiệp.
Chị Vương bên phòng thị trường nói:
“Nghe bảo là Lục gia nhà họ Thẩm giận dỗi vị hôn thê, nên mới để công ty mình thắng thầu đó chứ. Không thì hạng mục tầm cỡ này đến lượt mình chắc?”
“Tôi có hỏi thăm rồi, bên công ty đấu thầu kia, CEO họ Từ, là mối tình đầu của vị hôn thê Lục gia. Cô ấy vẫn nhớ mãi không quên, làm Thẩm Lục gia không vui.”
Cô Tiểu Trương bàn bên còn biết nhiều hơn:
“Nghe nói bạn gái cũ của Lục gia chính là người bên công ty mình, anh ta cố tình chọn chúng ta để làm vị hôn thê ghen đó.”
…Cụ thể tới vậy, sao mà “nghe ngóng” được hay thế?
Tôi càng thêm chắc chắn rằng — tình tiết truyện đã kéo tới phần của tôi rồi.
Những ngày này, Thẩm Lễ Huy vẫn không chịu yên.
Bảo vệ bên cạnh anh ta đã gọi cho tôi không dưới vài lần:
Khi thì nói anh ta uống rượu giải sầu đến xuất huyết dạ dày,
khi thì nói anh ta bị xe tông, vết thương ở chân tái phát, nhờ tôi đến bệnh viện thăm.
Tôi đáp:
“Có thời gian sẽ đến.”
(Chứ không nói là đến khi nào.)
12
Thẩm Lễ Huy nói:
“Lâm Chi Kiều, thật ra có lúc anh cũng thực sự thấy buồn.”
Tôi thừa nhận, câu này khiến tim tôi chợt nhói lên một chút.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại thấy Tiểu Trương gửi ảnh trong group tám chuyện của công ty —
Thẩm Lễ Huy đang ngồi xe lăn, cùng Giang Lê đi chọn bộ sưu tập Hermes mới nhất.
Giang Lê vui vẻ bám lấy tay vịn xe của anh, sau đó hôn chụt một cái lên má anh ta.
Tôi đáp:
“Thế thì anh cứ buồn đi.”
Buồn cái đầu anh.
Tôi thực sự không hiểu Thẩm Lễ Huy đang chơi trò gì với tôi nữa.
Đúng lúc đó, sếp đột ngột thông báo:
Tối nay công ty ta phải đi ăn tối với bên A (đối tác).
“Vị Tổng giám đốc Thẩm đó,” sếp nói,
“Là người mà ai trên ‘đạo’ cũng phải tôn một tiếng ‘Lục gia’. Tối nay đi ăn mọi người phải thật cẩn thận, tuyệt đối đừng chọc anh ta không vui, nếu không… không biết chết lúc nào đâu.”
Mẹ nó chứ.
Pháp trị xã hội đấy, ngoài đời ai lại nói kiểu này hả?
Đúng là tiểu thuyết.
Tôi hạ quyết tâm, tối nay ăn tối phải tránh càng xa Thẩm Lễ Huy càng tốt.
Nhưng chưa kịp thấy anh ta dưới sảnh, thì đã thấy Giang Lê xuất hiện trước rồi.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ấy liền trở nên vô cùng phức tạp —
rất đúng chất nữ chính, tầng tầng cảm xúc lồng ghép trong một cái liếc nhìn.
Tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của cô ấy:
Trọng sinh trở về, người đầu tiên gặp lại là tôi.
Rồi phát hiện tôi là bạn gái cũ của chồng mình.
Mà giờ người chồng ấy lại vì muốn chọc giận cô, đưa cả dự án cho công ty tôi làm.
Tôi khẽ gật đầu với cô ấy đầy áy náy.
Không ngờ cô ấy lại để lộ ra vẻ mặt y hệt tôi.
Ủa? Gì vậy?
Quả là nữ chính…
Đến lúc giành lại chồng mình rồi, mà còn cảm thấy có lỗi với người khác, tốt tính thật sự.
Tôi bước đi thêm mấy bước, chợt nghe hai tiếng phanh xe vang lên liên tiếp sau lưng, theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông lạ từ xe bước xuống, kéo lấy cánh tay Giang Lê:
“Lê Lê, đi với anh! Em còn không hiểu sao? Tên họ Thẩm đó đang lừa em, trên đời này chỉ có anh thật lòng với em thôi!”
Câu thoại đậm chất PUA.
Xem ra đây chính là nam phụ của truyện này — mối tình đầu của Giang Lê.
Quả nhiên, Giang Lê giật tay khỏi hắn, chạy về phía một chiếc xe khác:
“Từ Du, xin anh đừng quấn lấy tôi nữa. Tôi sắp kết hôn rồi!”
“Dự án hợp tác với công ty anh cũng là do tôi đồng ý!”
Vừa dứt lời, cửa kính xe từ từ hạ xuống —
hiện ra khuôn mặt xinh đẹp cao quý của Thẩm Lễ Huy.
Anh ta liếc nhìn Từ Du với ánh mắt lạnh lùng và khó chịu:
“Cút.”
Giây kế tiếp,
Giang Lê cúi đầu, cách một cánh cửa xe… hôn lên môi anh ta.
13
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá mức chấn động.
Hai người bọn họ… thế mà lại hôn nhau ngay giữa đường.
Hoàn toàn không thèm quan tâm phía trước là bạn trai cũ của nữ chính,
phía sau còn có bạn gái cũ của nam chính.
À không đúng…
Thẩm Lễ Huy vẫn đang ngồi trong xe, giả vờ làm “Lục gia gãy chân” mà.
Chắc chưa thấy tôi đâu.
Tôi lấy điện thoại ra xem thử, thì thấy mười phút trước, anh ta còn nhắn cho tôi một tin mới:
“Cầu xin em cho anh cơ hội được bên em. Anh đã khóc 9 tiếng liền trên giường, suy sụp 1996 lần, đập đầu vào tường 903 lần, cứa tay 8 lần, xuất hiện 31 lần ảo giác, tự tát mình 16 cái, trải qua 1 lần cận kề cái chết. Anh vừa mới bất tỉnh, tỉnh dậy thấy trời đã tối đen, anh lại tiếp tục suy sụp… Vì mãi mà không hiểu nổi: Em quyến rũ như vậy, làm sao lại khiến người ta không yêu cho được??”
Tôi thực sự sợ nếu anh ta còn tiếp tục “diễn” như vậy thì sẽ bị đa nhân cách thật mất.
Vì sức khỏe tinh thần của Thẩm Lễ Huy, tôi đã…
chặn anh ta.
Tôi gọi điện cho sếp, nói bạn thân tôi vừa mới sinh con.
“Tối nay em xin nghỉ buổi tiệc, em phải vào viện chăm cô ấy.”
Sếp đồng ý.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi quay người, gọi xe, về thẳng nhà.
Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi dưới lầu, tôi còn tiện tay mua thêm hai lon bia.
Về tới nhà, nhìn vào gương — tôi mới phát hiện mình đang khóc.
Tự tay chặt đứt liên hệ với một trai đẹp,
có chút hụt hẫng… cũng là điều dễ hiểu thôi nhỉ?
Tôi tự nhủ trong lòng:
Không phải vì tôi lỡ thích anh ta rồi.
Tuyệt đối không phải.
Lần này, Thẩm Lễ Huy không tạo nick mới để add lại tôi nữa.
Cũng không có đàn em nào gọi điện tới.
Tôi nghĩ, có lẽ là…
tình tiết đã thực sự trở lại quỹ đạo ban đầu rồi.
14
Dự án hợp tác giữa công ty tôi và Tập đoàn Thẩm thị tiến triển khá suôn sẻ.
Một công ty lớn tầm cỡ như thế mà khi làm việc với chúng tôi lại không hề gây khó dễ, ngược lại còn liên tục nhượng bộ và chia lợi.
Tôi nhìn sếp mỗi ngày ra vào công ty với gương mặt đắc ý,
thật sự muốn xin ông ấy chuyển cho tôi chút tiền thưởng.
Tiểu Trương thì thi thoảng vẫn cập nhật tin trong group tám chuyện.
Nói là Từ Du vẫn không chịu từ bỏ, sau khi phát hiện Giang Lê cắt đứt hoàn toàn với hắn ta,
hắn tức giận tới mức chạy đi liên minh với kẻ thù của Thẩm thị.
Hiện tại hai bên đang chém giết đến sống còn.
Tiểu Trương có hơi lo lắng:
“Tớ khá là đu cp Giang Lê với Lục gia Thẩm đấy… Liệu nhà họ Thẩm có sao không?”
Tôi an ủi:
“Không đâu.”
“Sao chắc thế?”
“Vì…”
Vì họ là nam – nữ chính mà.
Tôi gõ xong câu này, lại xoá đi.
Thay vào đó, tôi nhắn:
“Vì… tớ cũng đu cp hai người đó.”
Tiểu Trương lập tức gửi cả loạt icon sốc nặng:
“Không thể nào?”
“Tớ tưởng cậu thích Lục gia Thẩm cơ mà?”
Tôi cũng gửi lại một chuỗi biểu cảm kinh ngạc.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Thì lần trước chia trà sữa ở phòng trà đó, với cả lần trước nữa ở căng tin ăn trưa…
Chỉ cần ai nhắc đến tên anh ấy là cậu trông buồn thiu.
Thực ra tụi tớ cũng từng lén đoán, không chừng… bạn gái cũ của Lục gia trong lời đồn chính là cậu.”
Đúng là trên đời này không có bí mật thật sự.
Ngay cả NPC trong tiểu thuyết cũng không phải đồ ngốc.
Tôi thở dài một hơi:
“Làm gì có chuyện đó? Nếu tôi thực sự là bạn gái cũ của anh ta, chắc giờ tôi đã cầm tiền chia tay mấy chục tỷ mà ăn chơi sa đoạ rồi,
hà cớ gì mỗi ngày phải tăng ca đến mười giờ tối với các cậu, còn phải tranh thủ điền form xin hoàn tiền đặt xe nữa?”
Tiểu Trương đáp:
“Cậu nói nghe đau lòng thật đấy…”
Còn tin hay không thì tôi cũng chẳng biết.
Thế là, ngày nối ngày cứ thế trôi qua, lặng lẽ mà tẻ nhạt.
Cho đến một tối nọ, tan làm, tôi vẫn đang chờ xe trên app gọi xe.
Lúc đang xếp hàng đặt xe ưu đãi, một số điện thoại lạ gọi tới.