Hồi học cấp Ba, có người ra giá ba triệu, bảo tôi kéo người đứng đầu khối xuống khỏi bục vinh quang.
Tôi nhận lời.

Tiêu Dư yêu tôi đến chết đi sống lại, không ngần ngại học lại một năm chỉ vì tôi.
Bạn thanh mai trúc mã của anh ta tìm đến tiệm làm móng của tôi.

Cô ta ôm một con mèo bông, cười nhẹ nhàng:
“Em đến chỉ để xem thử là người con gái xinh đẹp đến mức nào mà khiến Tiêu Dư từ bỏ cả tiền đồ.”
Ánh mắt cô ta lướt qua mái tóc nhuộm hồng, hình xăm và đôi giày cao gót tám phân của tôi.
“Không ngờ lại là một con bánh bèo phèn phèn, chắc Tiêu Dư bị mỡ heo che mắt mới học lại vì cô đấy.”

Trước khi rời đi, tôi nghe rất rõ tiếng con mèo bông bật cười:

【Yên tâm đi, chủ nhân, giờ gã cặn bã này không thèm để mắt tới cô, nhưng sau này cô sẽ khiến hắn không với tới được.】
【Tương lai, gã thì đi bắn vít, con kia thì bán trà sữa, còn chủ nhân lái siêu xe, ở biệt thự, khiến bọn chúng tiếc đến xanh ruột.】
【Đợi đến khi hắn theo đuổi không thành, bị bẽ mặt, đến quỳ gối xin tha thứ, chủ nhân nhớ phải giẫm lên mặt hắn, cho hắn biết thế nào là mù mắt không nhìn ra kim cương.】

Sau đó, tôi ngồi ở yên sau chiếc xe ba bánh của Tiêu Dư, vừa ăn que kem vừa đụng mặt cô bạn thanh mai bước xuống từ một chiếc BMW.

Cô ta nhìn Tiêu Dư đang mang dép tổ ong, mặc áo ba lỗ kiểu ông già, khẽ thở dài:
“Giờ thì anh hối hận chưa?”

01

“Cô ta là ai thế?”
Tiêu Dư ngậm cây kem, khều khều cùi chỏ tôi:
“Hồi cấp Ba có người này à?”

“Lục Tần, cô em từng ở đối diện nhà cậu, lần nào tụ họp cũng ôm mèo theo đấy.”
Tôi nhếch môi, ra hiệu cho Tiêu Dư nhìn thắt lưng Lục Tần – cô ta đang đeo túi mèo LV, con mèo bông xinh đẹp mặc váy hoa, kiêu ngạo kêu “meo~” một tiếng.

【Cặn bã! Trước đây thì coi trọng tình yêu cao cả, từ bỏ Thanh Bắc vì một con bánh bèo phèn.】
【Giờ hay rồi, áo quần rẻ tiền mua 9 đồng 9 trên Taobao, đi cái ba bánh đến họp lớp, nghèo đến mức ăn kem que còn phải xin, so với vẻ ngoài lộng lẫy của chủ nhân thì chắc đang hối không kịp.】
【Lát nữa lên bàn rượu, chắc chắn hắn sẽ tranh nhau đỡ rượu cho chủ nhân, thể hiện bộ mặt làm chó săn, thật khiến mèo này mong đợi.】
【Mèo nữ… À không, Lục Tần đúng là dậy thì thành công, mắt mũi thay đổi hết, suýt nữa không nhận ra.】

Vừa nghe là Lục Tần, cả người Tiêu Dư như con mèo thấy dưa chuột, cười gượng mà gai đầy người, giọng điệu châm chọc:
“Thấy em, tất nhiên là hối hận, anh hối tới chết luôn đấy.”
“Năm đó nếu em chịu học cùng trường với anh, đã không rơi vào tình cảnh thế này.”

Khóe môi Lục Tần hơi nhếch lên, Tiêu Dư lập tức sa sầm mặt:
“Hối hận vì không chia tay sớm hơn, giờ cuối cùng cũng được sống vui vẻ bên Nhàn Nhàn rồi.”

Nụ cười của Lục Tần lập tức cứng đờ.

【Trước mặt “tiểu tam” mà hắn còn cứng miệng được thế, đúng là cặn bã có khác.】
【Cái bộ đồ hắn đang mặc còn chưa bằng tiền túi của chủ nhân, vừa nãy còn nhìn chủ nhân trừng trừng, giờ lại sĩ diện ra vẻ.】

Con mèo bông nheo mắt, tôi có thể cảm nhận được sự khinh thường trong giọng nó:
【Lên lầu thôi, hôm nay là buổi họp lớp do Lục Tần tổ chức, tử tế với cô ta một chút đi.】

Tiêu Dư hừ lạnh, Lục Tần cố giữ nụ cười, tỏ ra như chủ nhà mời khách rồi dẫn chúng tôi lên lầu.

【Chủ nhân đừng nản, cặn bã là đang “lùi để tiến”, đợi chơi mấy trò trên bàn nhậu, hắn thế nào cũng xung phong đỡ rượu cho cô.】
【Cô là thiên kim xách túi Hermès, hơn hẳn cái đám bánh bèo xách túi trà sữa kia mấy trăm con phố, chỉ cần giữ vững khí chất, hắn chắc chắn không ngồi yên được mà tự chui đầu vào lưới.】

Con mèo cứ líu lo, Lục Tần đẩy cửa, cả phòng đầy khói thuốc, ánh mắt mọi người nhìn sang như bầy muỗi vo ve khiến người khác phát cáu.

“Ô hô, hàng ngon đây rồi.”
“Hồi cấp Ba, Nhàn Nhàn đã ngon lắm rồi, mỗi lần chạy thể dục là tôi không rời mắt nổi.”
“Thỏ con trắng nhỏ giờ thành thỏ sữa lớn, càng thêm quyến rũ.”

Trời nóng, tôi mặc đầm dây màu đen.
Trịnh Bằng ngồi gần cửa đột nhiên kéo dây áo tôi rồi huýt sáo:
“Đổi tấm vải to hơn đi, sữa tràn ra cả rồi, nhìn thấy sạch sành sanh luôn.”

“Nhàn Nhàn đúng là xinh thật, chỉ có điều hoa thơm quá dễ thu hút ruồi nhặng.”
Giữa tiếng cười cợt của mọi người, Tiêu Dư gấp ô che nắng lại, thuận tay thúc một cú mạnh vào giữa hai chân Trịnh Bằng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Mùi nồng thật đấy, chỉ ngửi thôi cũng muốn ói. Mùa hè đúng là phiền, phòng kín thì muỗi nhiều, không chỉ bé tí mà còn cứ vo ve bên tai mãi không dứt.”
Anh ta đè vai Trịnh Bằng xuống, cười như không cười:
“Phải cho hắn hai bạt tai, mới nhớ ra mình nên tránh xa những người con gái mà bản thân không xứng.”
“Cậu nói có phải không, bạn học cũ?”

Trịnh Bằng gập người, đôi mắt lồi cùng cái miệng há ra khép lại như cá mắc cạn.
Thấy hắn bị làm cho mất mặt, vài người lập tức đổi sắc mặt. Bầu không khí đang căng như dây đàn thì phục vụ bước vào, bê khay thức ăn, mở một chai rượu vang.

“Trời nóng rồi, mọi người bớt giận. Chai rượu này là tôi đặc biệt mang từ một vườn nho bên nước ngoài về, để mọi người nếm thử rượu vang chính gốc.”
Lục Tần ra mặt hòa giải, chủ động rót rượu cho Trịnh Bằng và Tiêu Dư, ra hiệu cả hai hãy cười xí xóa cho qua chuyện.

02

Nể mặt Lục Tần, Trịnh Bằng nhẫn nhịn nuốt giận, miễn cưỡng cụng ly với Tiêu Dư.
Tiêu Dư thì nâng ly lên, cố ý dùng đáy ly cụng vào miệng ly của hắn, không thèm liếc lấy một cái mà dốc cạn rượu vang.

“Thằng khốn này…”
Trịnh Bằng nghiến răng nghiến lợi.

Chờ tất cả đã ổn định chỗ ngồi, lớp trưởng đề nghị chơi trò uống rượu trên bàn.
Ai thua không chỉ phải uống, mà còn phải chơi thật lòng hay mạo hiểm.

【Sắp có cảnh kinh điển rồi! Cặn bã ngoài mặt giả vờ dửng dưng, trong lòng thì đầy ắp hình bóng chủ nhân, không những đỡ rượu thay mà còn choàng áo choàng cho cô ấy.】
【Biết rõ nữ lưu manh quyến rũ mình chỉ vì năm mươi vạn để kéo mình khỏi bục vinh quang, hắn còn động tay đánh cô ta, cho rằng cô ta phá hủy tất cả của hắn, dù đến giờ vẫn yêu chủ nhân say đắm.】
【Mèo chỉ muốn xem vẻ mặt sụp đổ khi hắn biết sự thật — đóa hồng đỏ năm xưa bị vùi trong bùn, còn hắn thì vì một đôi dép rách mà từ bỏ Thanh Bắc.】
【He he, chắc nhìn hắn nước mắt giàn giụa sẽ buồn cười lắm, mèo mong chờ ghê~】

Con mèo bông vẫy đuôi, Lục Tần vuốt ve bộ lông mượt của nó, trong mắt không giấu nổi ý cười.

Uống vài vòng, Tiêu Dư thua khá nhiều, mấy ly rượu vào người khiến mặt anh ta ửng đỏ.
Lượt này người thua là Lục Tần, cô ta liên tục nhìn Tiêu Dư, vừa xấu hổ vừa nũng nịu cầm ly rượu:
“Tôi không uống rượu giỏi lắm đâu~”
“Có anh đẹp trai nào chịu uống thay tôi một ly không, tôi trả lại bằng một câu thật lòng nha~”

Cô ta suýt nữa là ném cả ánh mắt đưa tình vào mặt Tiêu Dư.
Nhưng Tiêu Dư chỉ chăm chú bóc tôm, bóc từng con, xếp đầy cả tô, rưới nước sốt rồi đẩy qua trước mặt tôi.

“Vợ yêu ăn tôm~”
Anh ta ngẩng đầu đắc ý, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Lục Tần, vô thức buột miệng:
“Mí mắt cô giật à?”

Mặt Lục Tần lập tức đỏ bừng.
Ngồi cạnh, lớp trưởng nhanh nhẹn đón lấy ly rượu của cô, cười hòa nhã:
“Ly này để tôi uống thay cho Tần Tần nhé. Nào, tiếp tục chơi thôi mọi người~”

【Chủ nhân đừng giận, cặn bã là cố tình đấy, cố tình chọn đúng lúc cô bị phạt rượu để bóc tôm cho nữ lưu manh ăn, rõ ràng là muốn chọc cô ghen.】
【Lần đầu tiên gặp nhau, hắn cũng bóc tôm tay không cho cô, mượn cớ xin được WeChat, giờ lại diễn lại màn cũ, chắc chắn là diễn cho cô xem.】

Con mèo bông nhẹ nhàng đặt móng lên tay đang siết chặt của Lục Tần.
Lục Tần nhìn ly rượu rỗng lớp trưởng vừa uống xong, thản nhiên đặt một nụ hôn lên vành ly ngay trước mặt Tiêu Dư.

“Cảm ơn anh Lâm.”

Tiêu Dư xoa cánh tay tôi, dịu dàng khoác áo lên người tôi, bực bội nói:
“Vợ ơi, thể hiện tình cảm công khai chúng ta không thể thua kém đâu.”

Hắn còn tưởng thật, cứ thế cố chấp, hoàn toàn không nhận ra Lục Tần đang cố tình chọc tức mình.

【Lớp trưởng vừa uống rượu thay cô ta, hắn liền choàng áo cho con bánh bèo. Chủ nhân, hắn đang cố ý khiến cô ghen để giành thế chủ động, tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của hắn.】

Mèo bông “meo meo” kêu không ngừng.
Lục Tần chọn “mạo hiểm”, điềm nhiên đàn một bản piano trước mặt mọi người.

Thực ra bản đàn đó rất tệ, thậm chí còn sai nốt, nhưng nhờ lớp trưởng đứng đầu vỗ tay cổ vũ, nên bản nhạc tầm thường ấy lại được tâng bốc như thần khúc.

“Cậu Tổng nhỏ sắp tới rồi.”
Tiêu Dư cho tôi xem tin nhắn, nói nhỏ:

“Uống hết vòng này rồi về nhé, anh thật sự không ngồi nổi nữa.”
Ban đầu còn định đến họp lớp để kết thêm mối quan hệ, ai ngờ đứa nào cũng thảm hơn đứa nào.

Tiêu Dư tỏ vẻ chán chường, còn Lục Tần thì giận tím mặt, lén lút nhắn tin cho ai đó.

【Cặn bã sắp bị đánh úp rồi, hắn uống hết bảy tám ly rồi, lát nữa kiểu gì cũng say quá mà lỡ miệng.】
【Chủ nhân cứ ngồi chờ xem cảnh cặn bã và con bánh bèo cắn xé nhau là được rồi.】

Tôi nhướng mày, nhìn thấy lớp trưởng liếc màn hình một cái, rồi âm thầm ra hiệu cho Trịnh Bằng.

Chắc chắn họ đang bày trận hại Tiêu Dư.
Tôi bấm nút ghi âm, úp ngược điện thoại xuống bàn.