16
Tôi bị nóng mà tỉnh dậy.
Đêm qua tôi ngủ trước, cũng chẳng rõ Thẩm Mộ Vũ đã ở trong nhà tắm bao lâu.
Sáng ra, hắn ôm chặt lấy tôi, ngủ rất sâu.
Từ sau đêm đó, những thứ như sự quan tâm, dịu dàng, cái ôm của tôi…
đều trở thành phần thưởng mà hắn tha thiết khao khát.
Còn sự lạnh lùng, giận dữ, quát mắng của tôi — là hình phạt khiến hắn run rẩy sợ hãi.
Sủng hay phạt, đều là ân huệ từ “chủ nhân”.
Tôi đung đưa cổ tay đeo chiếc lắc tay hình rắn, tiện thể quẹt thẻ của hắn, chọn cho hắn một chiếc vòng cổ hình rắn y hệt.
Lúc tôi đích thân đeo sợi dây đó lên cổ hắn, hắn run rẩy vì kích động.
Mừng đến phát điên.
Như một con chó hoang lang thang quá lâu cuối cùng cũng có người thương xót dắt về nhà, được đặt tên, được đeo vòng cổ.
Được gọi là “có chủ”.
Tôi hài lòng xoa đầu hắn.
Con rắn kim cương sáng lấp lánh trườn quanh cổ hắn, luồn qua những vết bầm tím chưa tan hết, càng làm nổi bật cảm giác mong manh, dễ vỡ, xen lẫn ám muội, trói buộc.
Khiến người ta ngứa ngáy, chỉ muốn hành hạ thêm chút nữa.
Dù có là chó điên — thì Thẩm Mộ Vũ cũng là con chó đẹp nhất, ngoan nhất của tôi.
17
Tôi không hề chủ động nói chuyện rời đi.
Nhưng dù sao, bài vở cũng không thể để chậm trễ.
Tôi nói với hắn:
“Bảo bối à, dù chị ở bên em, cũng không thể bỏ bê việc học được đúng không?”
“Yêu một người, đâu phải cản trở người đó tiến bộ. Mình phải cùng nhau trở nên xuất sắc hơn, mới có thể song hành dài lâu, em hiểu không?”
Thẩm Mộ Vũ nhìn tôi, gật đầu như hiểu như không.
Nhưng mấy ngày qua, dưới kiểu “nấu ếch bằng nước ấm” của tôi, hắn đã hoàn toàn nghe lời trong sinh hoạt.
Ngoại trừ việc không cho tôi rời đi, còn lại — hắn đều không có yêu cầu gì khác.
Tôi chẳng ngại sai bảo:
“Không phải em không thích chị tiếp xúc với người khác sao?”
“Bài tập kết thúc môn sắp đến hạn rồi, em làm giúp chị đi.”
Phải nói, Thẩm Mộ Vũ đúng là tiến sĩ trường top, năng lực có thừa.
Dù là môn học trái ngành, hắn cũng tự học một tuần rồi viết cho tôi một bài đạt điểm A.
Nhưng tôi không định ngừng PUA hắn.
Tôi đập mạnh tay cầm game xuống đất:
“RẦM!”
Âm thanh đủ lớn khiến hắn cao 1m87 cũng giật mình run lẩy bẩy.
Tôi mặt lạnh quát lớn:
“Chuyện gì đây? Tôi luôn đạt A+, vậy mà chuyện nhỏ này cũng làm không xong?!”
Thẩm Mộ Vũ vốn đang hí hửng đợi khen, nụ cười đắc ý đóng băng ngay tại chỗ.
Mặt hắn tái mét, bối rối nhìn tôi, hoàn toàn không nhận ra rằng lời trách mắng của tôi vô lý đến mức nào.
— Tôi thậm chí chưa từng có điểm A+ nào.
Hắn chỉ biết một điều: tôi giận rồi. Tôi sẽ không dịu dàng nữa, sẽ không yêu hắn nữa.
Và tất cả, đều là lỗi của hắn.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Là vì hắn không làm đủ tốt. Không khiến tôi hài lòng.
Hắn quýnh quáng quỳ gối dưới chân tôi, nước mắt rưng rưng xin lỗi không ngừng:
“Miểu Miểu, Miểu Miểu, đừng lạnh nhạt với anh… Anh biết sai rồi! Là anh làm chị mất mặt! Anh sẽ không thế nữa đâu, xin chị, tha lỗi cho anh!”
Ánh dương từng được chạm đến, khiến hắn không thể chịu đựng nổi bóng tối nữa.
Và từ đó, hắn sẽ càng liều mạng bám lấy tôi —
chỉ để đổi lấy một ánh nhìn, một cái gật đầu từ tôi.
18
Tôi phải dùng toàn bộ sức lực mới kiềm chế được cơn cười hoang dại đang dâng lên trong ngực.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết:
Tôi đã thành công.
Thẩm Mộ Vũ… đã hoàn toàn khuất phục trước tôi.
Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ dám trái ý tôi nữa.
Đợi đến khi hắn khóc đến mắt đỏ hoe, tôi mới làm ra vẻ miễn cưỡng nguôi giận.
Tôi ngẩng chân, nhẹ nhàng khều lấy gương mặt tuấn tú đẫm lệ của hắn, giọng đầy ý vị khuyên răn:
“Bảo bối, đã yêu tôi… thì phải dâng cho tôi những thứ tốt nhất, đúng không?”
Ngón chân tôi lướt nhẹ qua chiếc vòng cổ hình rắn nơi cổ hắn, nhẹ nhàng trách móc:
“Tiểu Vũ chẳng phải là chú cún ngoan nhất của tôi sao? Nói yêu tôi, mà chút chuyện nhỏ này cũng làm không nổi à?”
Hắn nghe thấy tôi nói chuyện, vành tai lập tức đỏ ửng.
Hắn lập tức hân hoan tựa má vào mu bàn chân tôi, ánh mắt say mê cuồng dại như một tên nghiện đã được ban phát thuốc.
Ngoan ngoãn nhận lỗi:
“Con xin lỗi… mommy.”
Kỳ học kết thúc, là một kỳ nghỉ dài sắp bắt đầu.
Tôi chẳng vội gì rời khỏi nơi này cả —
dù sao ở đây cũng có một bảo mẫu miễn phí, toàn năng, siêu tiện lợi, vừa có thể hầu hạ tận tình, vừa có thể tùy tiện “dùng tạm”.
Tôi kéo Thẩm Mộ Vũ chơi hết đống game tồn kho.
Hắn học rất nhanh, nhưng luôn “vô tình” chơi dở hơn tôi, để tôi thắng.
Tôi rủ hắn cày lại hết đống phim thần tượng bỏ lỡ.
Không ngoài dự đoán, hắn cực kỳ thích xem mấy thể loại yêu đương ngọt ngào, trong mắt toàn là khát khao lộ liễu.
Thế là tôi bắt đầu “thưởng” cho hắn vài nụ hôn — từ má đến môi.
Môi hắn mềm, mặt thì nóng ran.
Cả người luống cuống đỏ bừng, như thể thiếu nữ lần đầu được hôn, khiến tôi lại càng hăng hái, như sói vồ mồi.
Tôi lấy menu nhà hàng Michelin ra, chỉ từng món bắt hắn học làm.
Hắn học nghiêm túc, càng làm càng ngon.
Tôi đau bụng khi đến tháng, hắn lập tức pha trà, nấu canh, xoa bụng.
Thậm chí việc gội đầu, sấy tóc, làm móng tay, hắn cũng xung phong làm tất — không những làm, mà còn tận hưởng.
Có lẽ với người bình thường, kiểu chăm sóc này sẽ bị xem là ướt át bệnh hoạn, nhưng với tôi —
Tôi hoàn toàn hưởng thụ, không một chút áy náy.
Nhưng… tôi cũng biết, không thể để hắn giam cầm tôi mãi.
Một ngày trước khi nhập học trở lại, khi Thẩm Mộ Vũ rời nhà đến phòng thí nghiệm, thì —
Cố Văn Thiên xuất hiện.
Y như trong kịch bản gốc, hắn “xông vào” để giải cứu tôi khỏi tay nam phụ bệnh kiều.
Dù đã hủy hôn từ lâu, Cố Văn Thiên vẫn nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đau đớn:
“Miểu Miểu, anh đã biết hết rồi! Tên súc sinh Thẩm Mộ Vũ nhốt em suốt ba tháng nay!”
“Em mất tích ba tháng trời! Em biết anh đã tìm em khổ sở thế nào không?!”
“Nhưng không sao nữa rồi! Anh sẽ cứu em ra khỏi đây! Sẽ không để hắn tổn thương em thêm lần nào nữa!”
Tôi theo hắn rời đi.
Không phải vì tôi cảm động.
Mà vì…
Tôi thật sự rất tò mò.
Một con chó điên như Thẩm Mộ Vũ, nếu mất đi chủ nhân —
liệu sẽ phát điên đến mức nào đây?
Hehe.
19
Trên tay tôi vẫn đeo chiếc vòng rắn có gắn thiết bị định vị — tôi cố ý không tháo.
Vì vậy, Thẩm Mộ Vũ rất nhanh đã tìm tới, chặn chúng tôi lại dưới tán cây rợp bóng phía sau trường.
Cố Văn Thiên hoàn toàn không hiểu nổi vì sao việc đầu tiên tôi làm sau khi “thoát khỏi” giam cầm không phải là chạy trốn cùng hắn, mà là…
vào quán trà sữa sau trường gọi một cốc size lớn.
Dù sao thì… Thẩm Mộ Vũ lúc nào cũng lải nhải rằng trà sữa bên ngoài không tốt cho sức khỏe, bắt tôi uống loại tự làm tại nhà.
Nhưng ai cũng biết — trà sữa nhà làm thì làm sao sánh được với thứ “công nghệ và độ ngọt nhân tạo đầy đòn” ở ngoài chứ?
Tôi vừa hút trà sữa, vừa lười biếng nhìn Thẩm Mộ Vũ mặt mày trắng bệch, tay cầm điện thoại lần theo định vị, lao đến như một cơn gió hoảng loạn.
Trên đường, hắn đụng phải mấy người, toàn thân mất hồn mất vía.
Mái tóc rối bù, gương mặt tuấn mỹ thấm đẫm mồ hôi lạnh, cổ vẫn còn đeo chiếc vòng rắn do tôi đeo cho.
Trông không khác gì một con chó điên bị chủ bỏ rơi, hoảng loạn đến tột cùng.
Đôi mắt hắn, khi nhìn thấy tôi, lập tức bừng sáng, như tìm thấy phương hướng giữa vực thẳm.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Văn Thiên đang đứng bên cạnh tôi, ánh mắt hắn trở nên âm trầm hung hãn, như thể muốn xé xác đối phương.
Rồi hắn quay sang tôi, trong đôi mắt xanh lóe lên nỗi oán hận sâu sắc — như một con chó trung thành bị chủ phản bội.
Tội nghiệp. Nhưng cũng… dễ thương thật đấy.
Cố Văn Thiên như thể gặp đại địch, lập tức đứng chắn trước tôi, tưởng rằng Thẩm Mộ Vũ sẽ ra tay bạo lực.
Nhưng Thẩm Mộ Vũ chỉ đứng yên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, cười lạnh trong đau đớn:
“Ha… cuối cùng, em vẫn chọn hắn chứ không phải tôi?”
Hắn gào lên đầy giận dữ và tuyệt vọng:
“Tôi yêu em đến thế, vì em mà làm bao nhiêu chuyện! Tôi chắc chắn tốt hơn hắn gấp ngàn lần! Tại sao em vẫn không chọn tôi?!”
“Tần Miểu Miểu, đồ lừa đảo!”
Tôi mỉm cười, nghiêng đầu, hỏi lại:
“Anh yêu tôi, làm nhiều việc vì tôi — là tự nguyện mà, đúng không?”
“Vậy tại sao tôi lại phải hồi đáp tất cả?”
Thẩm Mộ Vũ sững người, hoàn toàn không trả lời được.
Cố Văn Thiên lúc này lại lạnh lùng cười nhạt:
“Làm được nhiều việc lắm sao? Ý là nhốt vị hôn thê của tôi suốt ba tháng trời à?”
“Thẩm Mộ Vũ, cái đó không phải tình yêu. Đó là sự điên loạn, là khống chế, là ảo tưởng biến thái của một kẻ tâm thần!”
Hắn đứng trên cao điểm đạo đức của người thường, không nương tay mà giẫm nát từng góc tâm lý vặn vẹo của Thẩm Mộ Vũ:
“Nhà họ Thẩm nói anh có bệnh, giờ thì tôi hiểu rồi.”
“Bọn họ không thừa nhận loại con hoang như anh cũng là chuyện bình thường thôi. Mẹ anh vứt bỏ anh từ lúc mới sinh, chắc bà ấy cũng biết sớm muộn gì anh cũng thành một con quái vật như thế này!”