Tôi khẽ kéo khóe miệng, nói:
“Tôi đâu có nghỉ học, chỉ là… không học lớp các cậu nữa thôi.”
Chu Chí Ngôn nhíu mày:
“Ý cậu là gì?”
Tôi đáp:
“Tôi chuyển lớp rồi.”
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tốc độ học ở lớp chọn ban Tự nhiên tôi không theo kịp, nên nhờ ba mẹ chuyển sang lớp ôn thi nghệ thuật.”
“Cái gì?!”
Chu Chí Ngôn nói, “Không được, cậu phải chuyển về ngay.”
“Bây giờ đã là năm cuối cấp rồi, cậu chuyển sang học nghệ thuật thì thi được trường gì chứ?”
Bên cạnh, Trương Hạ cũng nhìn tôi đầy lo lắng, nhưng lời cô ta nói lại mang đầy tính khiêu khích, ly gián:
“Đúng vậy đó Lâm Nguyệt, dù cậu không ưa tôi thì cũng không nên vì giận dỗi mà đánh cược với tương lai của mình.”
“Tôi biết từ khi tôi chuyển tới có thân với Chu Chí Ngôn hơn một chút, nhưng tôi luôn coi cậu ấy là anh em, chưa bao giờ vượt giới hạn gì cả.”
“Nếu cậu cảm thấy khó chịu, tôi hứa sau này tuyệt đối sẽ không nói với cậu ấy một câu nào nữa, không thì cứ để trời đánh tôi, sét đánh tôi cũng được!”
Giọng cô ta vừa vội vàng vừa to lớn, khiến nhiều học sinh xung quanh đang đi ngang đều dừng lại nhìn sang.
Cảnh tượng hôm đó trong lớp như sắp tái hiện.
Nhưng lần này, tôi sẽ không lùi bước nữa.
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, cười lạnh:
“Không vượt giới hạn gì à? Cậu đến kỳ nhờ cậu ấy mua băng vệ sinh, nửa đêm gửi ảnh nội y cho cậu ấy, bình thường thì suốt ngày bám lấy, lấy ngực cọ lên người cậu ấy.”
“Đó là thứ cậu gọi là không vượt giới hạn?”
Không ngờ tôi lại nói thẳng ra trước mặt bao nhiêu người, cả Trương Hạ lẫn Chu Chí Ngôn đều trợn tròn mắt.
Đặc biệt là Trương Hạ, dưới ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ như máu.
Cô ta nói:
“Chúng tôi là anh em! Chu Chí Ngôn chỉ xem tôi là con trai, nên mấy chuyện đó chẳng có gì cả!”
Tôi cười nhạt:
“Thật không nhìn ra đấy. Cậu là người chuyển giới à hay là có vấn đề? Là con gái đàng hoàng không muốn làm, cứ phải đóng vai con trai cho bằng được?”
“Giấy tờ tùy thân của cậu ghi giới tính nam à? Đi vệ sinh cũng vào nhà vệ sinh nam à?”
Bị tôi nói đến cứng họng, Trương Hạ nghẹn lời, chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn tôi.
“Đủ rồi!”
Chu Chí Ngôn nhìn tôi đầy khó chịu, lên tiếng ngăn lại:
“Lâm Nguyệt, cậu đừng có vô lý nữa được không? Tôi với Trương Hạ trong sáng rõ ràng, cậu đang nói vớ vẩn gì thế?”
“Chuyện chúng ta cần nói bây giờ là việc cậu chuyển lớp cơ mà.”
5
Tôi căn bản không muốn phí lời với loại người ngu ngốc như cậu ta, cúi xuống tiếp tục vẽ bảng tin.
Nhưng chẳng biết hôm nay Chu Chí Ngôn uống nhầm thuốc gì, xông lên kéo chặt cổ tay tôi.
“Đi với tôi lên phòng giáo viên, bảo thầy cô cho cậu chuyển về.”
Tôi cau mày, mạnh tay hất phăng tay cậu ta ra, ánh mắt đầy chán ghét:
“Cậu bị bệnh à? Tôi học lớp nào liên quan gì đến cậu?”
Lần đầu tiên bị tôi đối xử như thế, khuôn mặt Chu Chí Ngôn thoáng qua nét tổn thương.
“Sao cậu lại trở thành thế này? Tùy hứng, bướng bỉnh, chẳng biết lý lẽ gì cả.”
Cậu ta nhìn tôi đầy thất vọng:
“Kỳ thi đại học là chuyện cả đời, cho dù cậu có giận dỗi tôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu tự hủy tương lai.”
Tôi bật cười vì tức:
“Chuyển lớp thôi cũng gọi là hủy tương lai? Chu Chí Ngôn, đầu óc cậu có vấn đề à?”
Nói xong, tôi chẳng buồn phí thêm hơi sức, xoay người bỏ đi.
Sau lưng vang lên tiếng cậu ta lạnh lùng:
“Nếu cậu không chuyển lại, từ giờ tôi mặc kệ cậu.”
Tôi cười khẩy:
“Không cần.”
Từ khi biết tôi chuyển lớp, Chu Chí Ngôn liền trở nên khác thường, hay xuất hiện trước mặt tôi.
Cậu ta dốc sức khuyên nhủ tôi quay lại.
Nói rằng thi nghệ thuật không có tương lai, vẫn nên yên ổn tập trung ôn thi đại học mới là con đường đúng đắn.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề, lười phản ứng.
Không ngờ cậu ta còn gọi cả mẹ mình đến.
Hồi nhỏ, ba mẹ tôi bận bịu làm ăn, thường xuyên để tôi ở nhà cho bảo mẫu trông.
Bảo mẫu thấy tôi nhỏ dại dễ bắt nạt, hay cho tôi ăn cơm thừa canh cặn, trái cây hỏng.
Không cho tôi ngủ thì đánh tôi.
Có lần tôi chịu không nổi, bỏ nhà chạy đi.
Cuối cùng bị mẹ Chu nhặt về trong công viên gần nhà.
Ba mẹ tôi biết chuyện, vô cùng tức giận đuổi việc bảo mẫu đó.
Mẹ Chu khi ấy chủ động nói, nuôi một đứa trẻ là nuôi, hai đứa cũng vậy, liền đưa tôi về nhà chăm sóc.
Ba Chu mất sớm, trong nhà chỉ có hai mẹ con họ.
Có thể nói, thời tiểu học và trung học cơ sở của tôi đều là do mẹ Chu chăm sóc.
Mãi sau này, ba mẹ tôi ổn định công việc mới đón tôi về.
Trong lòng tôi, mẹ Chu chẳng khác nào người thân ruột thịt.
Vì vậy khi Chu Chí Ngôn dẫn bà đến nhà, gia đình tôi cũng không tiện tỏ thái độ lạnh nhạt.
May mắn là mẹ Chu cũng chỉ hỏi qua tôi vì sao muốn chuyển lớp ôn thi nghệ thuật.
Biết chắc tôi không phải vì giận dỗi hay bốc đồng, bà cũng không khuyên thêm.
“Tuổi trẻ thật tốt, lựa chọn cũng nhiều.”
Bà mỉm cười hiền hậu.
“Mẹ!”
Chu Chí Ngôn đứng phía sau khẽ gọi một tiếng, khẽ kéo vạt áo bà.
Mặt mẹ Chu vẫn dịu dàng như cũ, quay người kéo tay cậu ta:
“Con chẳng phải nói giữa con và Nguyệt Nguyệt có hiểu lầm gì muốn giải thích sao, nhân lúc này nói cho rõ đi. Có gì phải xin lỗi thì xin lỗi, đừng ỷ cô ấy tính tốt mà bắt nạt người ta.”
Chu Chí Ngôn mặt lạnh liếc nhìn tôi một cái.
Cậu ta muốn nói không có gì, nhưng lại tiếc cơ hội mẹ mình vất vả mới tạo cho.
Tôi thầm thở dài trong lòng, nói:
“Chúng ta lên phòng làm việc nói chuyện.”
Để ủng hộ quyết định của tôi, sau khi tôi chuyển lớp ôn thi nghệ thuật, phòng làm việc trong nhà cũng được sửa thành xưởng vẽ cho tôi.
Chu Chí Ngôn nhìn căn phòng treo đầy tranh, nhất thời không thốt nên lời.
Cậu ta mím môi, nói:
“Lâm Nguyệt, tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu lại thay đổi như vậy.”
Tôi suýt nữa không kịp phản ứng cậu ta đang nói gì:
“Tôi thay đổi à?”
Chu Chí Ngôn cười khổ:
“Chẳng phải sao?”
“Từ khi Trương Hạ chuyển trường đến, cậu trở nên nhỏ nhen, tính toán, chuyện gì cũng phải tranh với cô ấy.”
Tôi cũng cười:
“Tôi tranh với cô ta khi nào?”
Chu Chí Ngôn nói:
“Kỳ hội thao học kỳ trước, chẳng phải váy biểu diễn của Trương Hạ là do cậu cố ý phá hỏng sao?”
6
Nghe cậu ta nói vậy, ngoài kinh ngạc ra, tôi còn cảm thấy thật nực cười.
Vì chiều cao phù hợp, những năm trước ở đại hội thể thao, người cầm bảng tên lớp đều là tôi.
Nhưng từ khi Trương Hạ chuyển trường đến, cô ta xung phong muốn nhận nhiệm vụ này.
Giáo viên chủ nhiệm liền đồng ý, còn bảo tôi cho cô ta mượn bộ lễ phục.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc tôi đưa lễ phục cho cô ta, vẻ mặt Trương Hạ đầy vẻ chán ghét:
“Mấy cô gái như cậu cứ thích kiểu váy công chúa bánh bèo này, tôi thì mặc không nổi đâu.”
Nhưng đến ngày lên sân khấu, cô ta lại tự ý thay sang một bộ đồ da xẻ cao, khoét ngực kiểu phong cách tổng tài bá đạo.
Cô ta nói váy tôi đưa cho cô ta đã bị hỏng rồi.
Khi tôi đem váy đi sửa, nhân viên ở đó bảo tôi rõ ràng là bị ai đó cố ý dùng kéo cắt nát.
Tôi đoán chắc cô ta vốn không ưa kiểu váy ấy nên cố tình phá hỏng để được mặc đồ mình muốn.
Khi đó tôi cũng chẳng muốn vạch trần cô ta làm gì.
Không ngờ cô ta lại nói với Chu Chí Ngôn rằng chính tôi lén cắt váy để hại cô ta.
Chu Chí Ngôn chẳng biết đầu đuôi thế nào, đau lòng nhìn tôi:
“Nếu lúc đó cậu cũng muốn được cầm bảng, thì có thể cạnh tranh công bằng với cô ấy, sao phải làm mấy trò mờ ám như vậy?”
“Tất cả đều là Trương Hạ kể với cậu, vậy cậu cũng tin sao?”
Tôi thấy nực cười:
“Chu Chí Ngôn, chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi là người thế nào cậu còn không rõ sao?”
“Người ta đến trước mặt nói xấu tôi, cậu chẳng những không tin tôi, còn hùa theo?”
Bảo sao sau đại hội thể thao, thái độ Chu Chí Ngôn đối với tôi bắt đầu thay đổi.
Tôi cứ nghĩ cậu ta chỉ không thích người khác trêu chọc chuyện thanh mai trúc mã.
Hóa ra trong lòng cậu ta, tôi đã biến thành kẻ dối trá, vì ghen tỵ mà giở thủ đoạn hãm hại người khác.
Buồn cười hơn là, cậu ta chưa từng hỏi lại tôi một câu.
Mà thẳng thừng tin luôn.
Tôi chẳng còn hứng thú phí lời với cậu ta nữa.
“Bộ váy đó là cô ta tự cắt, không phải tôi, cậu tin hay không tùy.”
Nói xong, tôi mở cửa phòng làm việc:
“Cậu về đi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Tối hôm đó, tan học xong, Trương Hạ chặn tôi lại ở cổng trường.
“Cậu cũng biết tính toán thật đấy, biết tiến biết lùi.”
Tôi lạnh nhạt liếc cô ta một cái, vòng qua định đi.
Nhưng cô ta dai như đỉa, cứ bám sát tôi không buông.
“Cậu tưởng từ bỏ việc học, chuyển sang ôn thi nghệ thuật là có thể khiến Chu Chí Ngôn thương hại, quay về bên cậu sao?”
“Đừng có nằm mơ nữa, bây giờ cậu ấy ghét nhất kiểu con gái yếu đuối, nhỏ mọn, nhiều tâm cơ như cậu.”
“Giờ cậu ấy thích tôi rồi, bọn tôi uống chung một cốc trà sữa, ngủ chung một cái lều đấy.”
Cô ta lải nhải như tụng kinh, đi đi lại lại chỉ mấy câu ấy.
Cô ta chưa chán, tôi nghe đã muốn điên.