Thấy tôi không trả lời, Thẩm Thời Chu bóp cằm tôi, nụ cười đầy giễu cợt và tàn nhẫn:
“Hay làm tình nhân của tôi đi? Mỗi lần một vạn, thấy sao?”
Tôi sững người, không thể tin vào tai mình.
Thẩm Thời Chu mặt không biến sắc:
“Bỗng dưng muốn thử cảm giác phụ nữ có chồng. Chắc cũng kích thích lắm.”
Lời anh ta như nhát dao cắm sâu vào tim.
Đúng vậy, ngày xưa đóng giả làm người nghèo tiếp cận tôi, cũng chỉ là một trò đùa ác ý.
Tôi đẩy anh ta ra, nỗi nhục nhã khiến mắt tôi cay xè, nhưng tôi vẫn siết tay đứng thẳng:
“Cảm ơn anh đã cứu Nhạc Nhạc.”
“Số tiền nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.”
Thẩm Thời Chu bật cười khinh miệt:
“Trả? Trả bằng gì? Lại múa thoát y hay bưng bê? Hay tiếp tục tìm một đại gia khác mà bám?”
Tôi siết tay đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay bật máu:
“Chuyện đó không cần anh bận tâm.”
Để trả nợ, tôi làm thêm nhiều công việc cùng lúc.
Mỗi ngày chỉ dám ăn hai cái bánh bao cầm hơi, thậm chí lén đi bán máu ở chợ đen.
Cuối tuần, quản lý nói có khách VIP đích danh gọi tôi phục vụ.
Tôi mang khay đồ ăn đẩy cửa bước vào phòng bao — lập tức chết lặng.
Phòng VIP xa hoa có hơn hai mươi người, đều là bạn học đại học của tôi.
Người đang ngồi ở vị trí chủ tọa, bị vây quanh tán tụng — chính là Thẩm Thời Chu.
Một nam sinh cố ý lớn tiếng:
“Không phải đóa hoa lạnh lùng của trường ta đây sao? Sao giờ lại đi làm phục vụ rồi?”
Cô gái ngồi cạnh cất giọng chua ngoa:
“Cô ta thì có gì mà gọi là ‘đóa hoa cao lạnh’? Đại học còn chưa tốt nghiệp đã vội vàng kết hôn rồi.”
“Hồi đó Thiếu gia Thẩm giả nghèo để thử lòng, thế mà cô ta mắt mù không biết tốt xấu, bỏ dưa hấu nhặt hạt mè!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Tôi đoán bây giờ chắc cô ta hối hận đến ruột gan cũng xanh lè rồi!”
Xung quanh lập tức vang lên những tràng cười nhạo báng.
Có người gõ ly hô hào:
“Được phục vụ cho Thiếu gia Thẩm là vinh hạnh của cô, còn không mau rót rượu cho anh ấy đi?”
Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Cô gái ngồi gần tôi bất ngờ hắt ly rượu vang vào mặt tôi.
Cô ta cười rạng rỡ như đắc ý lắm:
“Nhìn lại thân phận mình đi, còn bày đặt giữ giá! Cẩn thận bị kiện đấy!”
Rượu lạnh chảy dọc theo hàng mi, đau rát cả mắt.
Tôi siết chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch, cố nuốt nỗi uất nghẹn vào lòng.
Tôi không sợ bọn họ!
Nhưng tôi không thể để mất tiền thưởng vì bị phàn nàn.
Tôi lần lượt rót rượu cho từng người trong phòng, sau đó mới lui ra để lau sạch vết bẩn trên người.
Vết rượu trên mặt đã khô lại, loang lổ như đốm đỏ, khiến tôi trông chẳng khác nào một tên hề đáng cười.
Tôi rửa mặt dưới vòi nước, thấy gương mặt mình trắng bệch như xác không hồn, liền tô lại chút son môi để che đi vẻ mệt mỏi.
Lấy lại tinh thần bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi bất ngờ bị kéo mạnh vào một phòng bao bên cạnh tối đen như mực.
Tiếng khóa cửa vang lên khiến tim tôi chợt lạnh.
Thẩm Thời Chu ép tôi vào tường, hơi thở nồng mùi rượu phả vào cổ tôi:
“Hay là, cô cho tôi một lần ngay tại đây, nợ coi như xóa sạch.”
Cơ thể chúng tôi gần sát, tôi cảm nhận rõ ham muốn mãnh liệt nơi anh ta.
Tôi vừa định lên tiếng từ chối thì anh ta đã cúi đầu, thô bạo hôn tôi.
Tôi choáng váng trong thoáng chốc, rồi lập tức giãy giụa, thấy không thoát được liền cắn mạnh vào môi anh ta.
Thẩm Thời Chu đau điếng, cuối cùng cũng chịu buông tay.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Thẩm Thời Chu, anh điên rồi sao?!”
Anh ta lau vết máu trên môi, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp khó dò.
“Cô thà để người khác sỉ nhục, cũng không cho tôi chạm vào?”
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bạn học đang tìm người:
“Có ai thấy Thiếu gia Thẩm không? Vị hôn thê của anh ấy đang tìm đấy!”
“Hình như lúc nãy Hạ Vãn rời đi không lâu thì Thiếu gia Thẩm cũng đi theo—”
“Đừng nói bừa, vị hôn thê của Thiếu gia Thẩm đang ở đây cơ mà!”
Tôi kinh hoảng nhìn Thẩm Thời Chu.
Còn anh ta thì lại vô cùng thản nhiên, dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi vừa thấy anh ấy vào phòng này thì phải…”
Tiếng nói đã rất gần, chỉ cách chúng tôi một cánh cửa.
Thẩm Thời Chu lại lần nữa áp sát tôi, đầu mũi khẽ lướt qua tai tôi, bật cười khe khẽ:
“Sao thế? Căng thẳng à?”
“Nếu bọn họ nhìn thấy tôi và cô trong này, cô nghĩ họ sẽ nghĩ gì?”
“Một người phụ nữ đã có chồng, dụ dỗ bạn trai cũ đã có hôn thê…”
Tôi rối loạn đến mức không biết phải làm sao.
Thẩm Thời Chu đúng là có bệnh! Rõ ràng vị hôn thê của anh ta đang ở đây, vậy mà còn muốn kéo tôi xuống nước?
“Thời Chu, anh có ở trong đó không?”
Giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài cửa.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì tay Thẩm Thời Chu đã vặn mở chốt cửa…
Cửa phòng bao bị đẩy ra.
Ánh sáng chói lóa đột ngột khiến tôi phải nheo mắt lại, đầu óc choáng váng như bị sét đánh.
Hành lang vốn còn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc rơi vào im lặng tuyệt đối.
Thẩm Thời Chu một tay đút túi quần, tay còn lại nới lỏng cà vạt, dáng vẻ thong dong, hoàn toàn không chút hoảng loạn.
Tôi cố gắng giữ thăng bằng, tay bám chặt lấy khung cửa để không ngã xuống.
Người phụ nữ đứng trước mặt tôi rất xinh đẹp.
Da trắng, mặt đẹp, khí chất nổi bật – là kiểu người vừa nhìn đã thấy không tầm thường.
Giọng Thẩm Thời Chu trở nên dịu dàng:
“Đường Uyển, sao em lại tới đây?”
Người phụ nữ tên Đường Uyển tiến lên khoác tay Thẩm Thời Chu, mỉm cười ngọt ngào:
“Biết anh có buổi tiệc, em sợ anh uống nhiều quá nên đến đón.”
Cô ta nhìn tôi một cái, giọng bình thản không rõ vui buồn:
“Cô gái này là…?”
Thẩm Thời Chu giả vờ do dự:
“Bạn học cũ thời đại học, tới tìm anh nói chút chuyện riêng.”
Ngoại trừ Đường Uyển, tất cả những người còn lại trong phòng đều biết mối quan hệ trước đây giữa tôi và Thẩm Thời Chu.
Nên lời giải thích ấy, trong tai họ chỉ càng thêm mập mờ, đầy ẩn ý.
Dù tầm nhìn của tôi đang mơ hồ, tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt khinh miệt đổ dồn về phía mình.
Không ai tin tôi bị Thẩm Thời Chu cưỡng ép kéo vào phòng bao.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một người đàn bà đã có chồng, mặt dày bám riết tình cũ.
Đường Uyển đánh giá tôi từ đầu đến chân, vẫn giữ nụ cười lịch sự trên mặt:
“Đã là bạn bè, thì tạm gác công việc lại, cùng vào uống ly rượu chứ?”
Mọi người trong phòng cũng rất ăn ý, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mời Thẩm Thời Chu và vị hôn thê của anh quay trở lại phòng bao.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, tôi vịn tường bước được hai bước thì trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm.
Giây tiếp theo, tôi ngã sụp xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc mơ hồ, dường như có ai đó bế tôi lên, lo lắng gọi tên tôi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong phòng bệnh viện.
Bên trên là chai truyền dịch nhỏ giọt từng chút một.
Tôi theo phản xạ ngồi dậy, nhưng ngay lập tức choáng váng, phải nằm xuống lại.
“Đừng cử động. Cô bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thiếu máu nặng.”
Giọng nam trầm thấp, lạnh lùng vang lên. Tôi lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người — là Thẩm Thời Chu.
Anh ta cau mày, giọng chất vấn:
“Giải thích đi, mấy dấu kim trên tay cô là gì?”
Tôi cụp mắt, lảng tránh câu hỏi:
“Cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, tôi không sao rồi.”
Thái độ bình thản của tôi khiến Thẩm Thời Chu nổi điên:
“Không sao? Hạ Vãn, cô túng quẫn đến mức đó sao? Cô thật sự đi… bán máu à? Cô không cần mạng sống nữa sao?!”
Tôi im lặng rất lâu, rồi khẽ nói:
“Tôi không muốn nợ anh.”
Tuần qua, tôi đã bán máu ba lần, cộng thêm tiền làm thêm và tiền boa, tôi gom được tám vạn.
Tuy số tiền ấy còn xa mới đủ trả nợ cho Thẩm Thời Chu, nhưng tôi tin chỉ cần cố gắng từng chút, sẽ có thể trả sạch.
Nghe tôi nói vậy, Thẩm Thời Chu sửng sốt, rồi cười lạnh:
“Được lắm, Hạ Vãn, cô có cốt khí.”
Anh ta đứng trước giường tôi, bực dọc đi tới đi lui, không biết đang nghĩ gì. Tôi chỉ biết yên lặng nhìn theo.
Bất chợt, anh ta dừng bước, nhìn tôi chằm chằm:
“Tôi chỉ hỏi cô một câu — cô có hối hận không?”
Tôi hơi sững lại, phải mất một lúc mới hiểu — anh đang hỏi tôi có hối hận vì năm xưa đã chia tay anh ta không.
Tôi khẽ cong môi:
“Chưa từng hối hận.”
Sắc mặt Thẩm Thời Chu lập tức tái xanh vì giận:
“Phải rồi, cô tìm đến tôi là vì con gái cô.”
“Giờ con bé không sao, cô lập tức trở mặt cắt đứt quan hệ…”
“Đúng là phong cách của cô, Hạ Vãn!”
Không biết xả giận vào đâu, anh ta đá đổ thùng rác bên cạnh.
“Hạ Vãn, chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, cô thật sự nghĩ Thẩm Thời Chu tôi không thể thiếu cô sao?”
Mặc dù Thẩm Thời Chu đã thanh toán viện phí, nhưng tôi vẫn làm thủ tục xuất viện ngay trong ngày hôm đó.