Sau hôm ấy, tôi đã nửa tháng không gặp lại Thẩm Thời Chu.
Tôi từng lo lắng sau khi trở mặt, anh ta sẽ vì muốn trả thù mà cắt toàn bộ viện trợ dành cho Nhạc Nhạc.
Nhưng có vẻ tôi đã lo xa.

Nhờ được đội ngũ chuyên môn chăm sóc và điều trị, sức khỏe của Nhạc Nhạc hồi phục rất tốt, chẳng bao lâu nữa có thể xuất viện.

Tối hôm đó, khi làm việc tại quán bar, tôi gặp phải vài vị khách vô cùng khó đối phó.
Khi tôi sắp bị cảm giác hoảng loạn và bất lực nuốt chửng, cửa phòng bao bỗng nhiên bị đẩy ra.

Người bước vào lại chính là Thẩm Thời Chu cùng vị hôn thê của anh ta.

Ánh mắt Thẩm Thời Chu lướt qua tôi.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi ngỡ mình nhìn thấy một tia hy vọng.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại dời mắt đi, thản nhiên bước ngang qua người tôi.
Ngược lại, chính Đường Uyển là người lên tiếng:
“Các người đang làm gì vậy?”

Tên đàn ông mập mạp đáp lời,
“Cô nàng này không biết phép tắc, làm hỏng hứng thú của anh em tụi tôi!”

Đường Uyển nhìn tôi một cái, mỉm cười hỏi Thẩm Thời Chu:
“Thời Chu, đây chẳng phải cô bạn học cũ của anh sao?”

Người đàn ông kia hoảng hốt:
“Thiếu gia Thẩm, ngài… ngài quen cô phục vụ này ạ?”

Thẩm Thời Chu nhấp một ngụm rượu vang, giọng thản nhiên như nước:
“Không quen.”

Mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông cười cợt:
“Tôi nói rồi mà, sao thiếu gia Thẩm có thể quen loại đàn bà hạ tiện thế này.”

Họ không còn kiêng dè gì nữa.
Một người ghì chặt vai tôi, người khác túm tóc tôi, dùng chai rượu cạy miệng tôi ra, bắt tôi uống.

Tôi vốn không biết uống rượu, chất cồn cay nồng kích thích khiến tôi ho sặc sụa.
Chúng ra tay thô bạo, tôi phản kháng nhưng vô ích.

Dòng rượu lạnh ngắt tràn ra khỏi khoé môi, men theo cằm, cổ chảy xuống, để lại những vệt ướt lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc, quần áo tôi đã ướt sũng, cảm giác băng giá ấy khiến tôi run rẩy trong tủi nhục.
Tiếng cười khả ố của bọn họ lấn át cả tiếng tôi rên rỉ đau đớn và cầu cứu.

Trong tầm mắt mơ hồ, Thẩm Thời Chu đang nghiêng đầu cười nói với Đường Uyển, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm đến những gì đang xảy ra ở phía này.

Tôi bỗng nhớ lại một đêm nhiều năm trước, tôi trực đêm ở cửa hàng tiện lợi, gặp phải một tên say xỉn.

Gã ta thấy tôi một mình trông cửa hàng, liền mượn men rượu định giở trò.
Chính Thẩm Thời Chu đã xuất hiện kịp thời cứu tôi.

Đêm hôm đó khi từ đồn cảnh sát trở về, tôi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết khóc nấc trong lòng anh ta.

Thẩm Thời Chu khi ấy nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, nói:
“Hạ Vãn, sau này anh sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp em nữa.”

Giờ phút này, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, từ bỏ giãy giụa.

Như một mảnh giẻ rách bị vứt xuống đất, rượu lạnh hắt thẳng lên mặt, lên người tôi…

Ánh đèn chớp nháy hỗn loạn, trước mắt tôi là những sắc đỏ xanh lộn xộn, bên tai chỉ toàn những tiếng cười nhạo giễu.

Giữa cơn hỗn loạn, ai đó đột nhiên xông vào, đạp ngã những kẻ đang định xâm hại tôi.

Ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.

Tôi chìm vào một giấc mơ.

Trong mơ, Thẩm Thời Chu gào thét điên cuồng hỏi tôi:
Tại sao lại rời bỏ anh?
Tại sao lại không yêu anh?
Tại sao lại không cần anh?

Anh ta như một đứa trẻ đánh mất món đồ chơi yêu thích, đau khổ đến phát điên.

Tôi vừa khóc vừa đánh anh ta, gào lên trong tuyệt vọng:
Tại sao lại lừa tôi?
Rõ ràng là một kẻ giàu có, tại sao phải giả nghèo để tiếp cận rồi đùa giỡn tôi?
Rõ ràng đã có vị hôn thê, tại sao còn trêu chọc tôi?

Chơi đùa tôi như vậy, anh thấy vui lắm sao?

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong một khách sạn xa lạ.
Thẩm Thời Chu thì ngồi dựa lưng trên ghế sofa bên cạnh, trông có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ.

Thấy tôi tỉnh, anh ta ném cho tôi một bộ quần áo mới.
“Đồng phục của cô bẩn rồi, thay bộ này đi.”

Lúc ấy tôi mới nhận ra, dưới lớp chăn mỏng, mình chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm.
Tôi siết chặt vạt áo, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm anh ta.

Thẩm Thời Chu đứng ngay bên giường, hoàn toàn không có ý định tránh đi.
Tôi còn chưa kịp nhắc nhở thì anh ta đã lên tiếng chất vấn, giọng đầy nghiêm nghị:
“Cô đã biết thân phận thật của tôi từ trước rồi đúng không?”

Tôi sững người, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay anh ta — rõ ràng in hằn hai dấu răng đỏ tím.
Là… do tôi cắn?

Ký ức hỗn loạn đêm qua như từng mảnh vụn ánh sao rơi vỡ trong đầu tôi.
Bởi vì say, tôi cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ, nên mới không kiêng nể gì mà trút hết mọi uất ức, đau khổ lên người trong mộng ấy.

Thẩm Thời Chu hận tôi.
Anh ta luôn cho rằng tôi vì tham phú phụ bần nên mới tuyệt tình chia tay.
Anh ta chờ đợi khoảnh khắc tôi nhận ra thân phận thật của anh, để rồi đau khổ, hối hận.

Nhưng có lẽ giờ anh ta mới hiểu, năm xưa tôi rời đi chính vì biết rõ thân phận thật của anh.
Biết mình chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cược của anh cùng đám bạn.

Tôi nhìn thấy thoáng áy náy trong mắt anh ta.
Có lẽ vì từng lừa gạt, đùa cợt tôi.
Cũng có lẽ vì đêm qua đã thờ ơ lạnh lùng nhìn tôi bị sỉ nhục.

Nhưng tôi lại chẳng còn cảm xúc gì nữa.

“Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại.”
“Tuần trước tôi đã tìm trợ lý của anh, chuyển trước cho anh mười vạn. Số còn lại tôi sẽ sớm chuyển vào tài khoản cho anh.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Thời Chu lập tức u ám.

“Tôi thừa nhận, năm đó giấu thân phận tiếp cận cô là tôi sai. Nhưng cô cũng không nên lặng lẽ gả cho người khác!”

Dù ban đầu chỉ là một trò cá cược, nhưng sau khi tiếp xúc với Hạ Vãn, anh ta thật lòng rung động.
Hạ Vãn rất kiên cường, cũng rất lương thiện.
Cô tiết kiệm từng đồng, làm thêm vất vả kiếm sống, vậy mà vẫn mua nước, mua cơm cho ông lão nhặt ve chai ven đường.
Rõ ràng lo trễ giờ sẽ bị trừ lương, nhưng nếu gặp người mù cần giúp đỡ, cô vẫn kiên nhẫn dìu qua đường.
Cô chia sẻ phần cơm của mình cho mèo hoang bên lề phố.
Cũng luôn để dành phần ngon nhất cho anh ta.

Khi Hạ Vãn nói chia tay, anh ta đang phiền lòng vì bị gia đình ép đi du học.
Hạ Vãn nói cô thấy mệt, thấy anh ta nghèo, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
Anh ta cũng vì tức giận mà mặc kệ.
Nghĩ bụng cứ lạnh nhạt cô một thời gian, xử lý xong chuyện du học rồi quay về giải thích.

Ai ngờ khi anh ta vừa trở về nước, lại nghe tin Hạ Vãn sau khi chia tay chẳng bao lâu đã lập tức kết hôn.

Thẩm Thời Chu cũng không biết lúc đó bản thân rốt cuộc có cảm xúc gì.
Vui mừng vì biết cô không phải kẻ tham phú phụ bần.
Nhưng cũng giận dữ vì Hạ Vãn chỉ muốn dứt khoát rũ sạch quan hệ với anh ta.

“Hạ Vãn! Cô không thể nhượng bộ với tôi một chút sao? Tôi thật sự sẵn sàng nuông chiều cô!”

Tôi bật cười nhìn Thẩm Thời Chu:
“Ngài Thẩm, anh quên rồi à? Tôi đã kết hôn, anh cũng có vị hôn thê.”
“Anh định nuông chiều tôi kiểu gì? Muốn tôi bỏ chồng, thản nhiên làm tình nhân của anh sao?”

Thẩm Thời Chu tức đến mức mặt mày tái mét, há miệng muốn phản bác nhưng lại chẳng thốt nên lời.

Đúng lúc bầu không khí ngượng ngùng, điện thoại anh ta vang lên.
Anh ta mất kiên nhẫn bắt máy, nhưng chỉ vài giây sau sắc mặt bỗng thay đổi.
Cúp máy xong, anh ta cau mày giục:
“Mặc quần áo theo tôi, bệnh viện bên đó xảy ra chuyện rồi.”

Nhạc Nhạc xảy ra chuyện rồi sao?
Tôi hoang mang lo lắng, vội vàng cùng Thẩm Thời Chu chạy tới bệnh viện.
Trước cửa phòng bệnh, người chồng cũ đã lâu không gặp — Tống Vi, đang cãi vã ầm ĩ với bác sĩ và y tá.

Bác sĩ lo lắng đến toát mồ hôi, nhìn thấy tôi và Thẩm Thời Chu thì như bắt được phao cứu sinh:
“Giám đốc Thẩm, cô Hạ, cuối cùng hai người cũng đến rồi.”

“Người đàn ông này cứ nhất quyết đòi mang Nhạc Nhạc đi, đã quậy suốt gần hai tiếng rồi.”

Tống Vi vừa nhìn thấy Thẩm Thời Chu, thoáng ngạc nhiên, sau đó cười mỉa mai:
“Tôi nói sao cô bỗng nhiên có tiền cứu con, hóa ra là cặp lại tình cũ.”

Tôi phẫn nộ quát:
“Tống Vi, anh trộm tiền cứu mạng của Nhạc Nhạc, sao còn mặt mũi quay lại đây?”

“Nếu tôi không quay lại, làm sao biết được cô đội sừng tôi!”
Tống Vi ngông nghênh, khiêu khích nhìn người bên cạnh tôi:
“Thẩm Thời Chu, chơi đàn bà đã có chồng, thú vị lắm sao?”

Thẩm Thời Chu siết chặt nắm đấm, định xông tới đánh Tống Vi nhưng bị tôi cản lại.
“Hắn cố ý khiêu khích anh đấy!”

Tống Vi đắc ý cười lớn:
“Ở đây đầy camera, có giỏi thì đánh đi!”

Tôi nghiến răng:
“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Tống Vi không biết xấu hổ:
“Cô muốn ly hôn đúng không? Tôi đồng ý, nhưng cô đội sừng tôi, phải bồi thường tổn thất cho tôi!”