Trong lúc anh còn đang giằng co với dân làng, Ôn Chi Nam và Thẩm luật sư đã từ đường mòn rời khỏi làng.
Bà Tần không nỡ, chuẩn bị cho cô rất nhiều đặc sản, dặn cô phải thường xuyên về thăm.

“Yên tâm đi bà, con nhất định sẽ quay lại. Bà phải tự chăm sóc mình thật tốt.”

“Con bé à, nhớ phải sống thật tốt.”
Bà Tần lau nước mắt, vẫy tay chào cô.

Ôn Chi Nam cũng rưng rưng, quay người đi được vài bước, cuối cùng không nhịn được bật khóc.

“Đừng khóc, muốn quay về thì lúc nào chẳng được.”
Thẩm luật sư đưa cô tờ khăn giấy, tiện tay cầm luôn túi của cô đeo lên vai.

Ôn Chi Nam khẽ đáp một tiếng, tiếp tục bước về phía trước.

Trong dãy núi này, còn rất nhiều ngôi làng như vậy.
Cô không thể đi từng làng một, liền bàn bạc với Thẩm luật sư thành lập công ty, hợp tác cùng các cơ quan chức năng, cải thiện điều kiện sống phù hợp từng nơi.

Bên kia, Hách Thừa Quân bị cản không vào được làng, không nhịn nổi nữa, sai trợ lý gọi vệ sĩ, cậy mạnh xông thẳng vào.
Anh lục tung cả làng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Chi Nam và Thẩm luật sư, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Dẫn người rời đi, anh tiếp tục hành trình tìm kiếm cô.

Lần nữa gặp lại Ôn Chi Nam, là tại Vân Thành, đúng ngày công ty cô khai trương.

Ôn Chi Nam đứng trên bục thuyết trình, tự tin trình bày lý do thành lập công ty, kêu gọi những người có năng lực cùng tham gia.
Cô giới thiệu dự án đầu tiên — hỗ trợ phát triển các ngôi làng phía Tây, nơi đó có rất nhiều nấm rừng tự nhiên. Cô dự định kết hợp thực tế, khai thác xanh sạch, thu hút thanh niên xa quê trở về…

Hách Thừa Quân đứng nép ở góc, nhìn Ôn Chi Nam mặc vest chỉnh tề, ánh mắt tự tin, giọng nói hùng hồn, trong mắt anh vụt qua một tia kinh ngạc.

Đã rất lâu rồi anh không còn thấy Ôn Chi Nam tỏa sáng như vậy.
Từ khi bên anh, cô cứ như bị giam hãm trong giếng cạn, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh anh.

Cô yêu anh bằng tất cả, đánh cược cả cuộc đời, còn anh lại khiến cô tuyệt vọng.

Giây phút này, Hách Thừa Quân dường như hiểu ra vì sao cô lại lạnh lùng, tuyệt tình đến vậy.
Người con gái từng yêu anh tha thiết ấy, đã chết trong những lần anh dối lừa và tổn thương.
Chỉ khi hoàn toàn rời khỏi anh, cô mới có thể hồi sinh.

Hiện tại Ôn Chi Nam có sự nghiệp cô yêu thích, có cuộc sống cô hằng mong. Cô cuối cùng cũng thoát khỏi cái giếng cạn năm xưa.
Có lẽ, anh không nên làm phiền cô nữa.

“Sao anh lại đến nữa?”
Ôn Chi Nam vừa bước xuống sân khấu đã nhìn thấy Hách Thừa Quân.
Giờ anh ngày càng tiều tụy, cứ như cố tình tự hành hạ mình.

“Chi Chi, rời khỏi anh, em có phải sống vui vẻ hơn trước không?”
Anh khản giọng hỏi, ánh mắt nóng rực nhìn cô.

“Đúng.”
Giọng nói cô kiên định.

Hách Thừa Quân cụp mắt, khẽ nhếch môi, nụ cười chua chát:
“Xin lỗi, trước kia là anh làm em tổn thương.”

“Tôi không cần lời xin lỗi của anh, vì tôi sớm đã không còn hận anh nữa. Anh đi đi, làm việc anh nên làm.”

Ôn Chi Nam lãnh đạm, thờ ơ nói xong liền xoay người rời đi.

Hách Thừa Quân đứng ngẩn tại chỗ, nhìn bóng lưng cô mơ hồ, ngực đau nhói, hít thở không thông.
Ánh mắt dần nhạt nhòa, như có bóng tối che phủ tất cả.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hách Thừa Quân đổ gục xuống đất.
Anh nghỉ ngơi một lúc rồi tự gượng dậy, không để tâm lắm.

Anh tìm một tiệm hoa, đặt giao hoa tươi suốt một năm, mỗi ngày đều gửi đến văn phòng của Ôn Chi Nam.

Sau đó, Hách Thừa Quân lựa chọn rời đi.
Vừa xuống máy bay đã bị các cổ đông bao vây, ép anh phải từ bỏ quyền điều hành.

Sắc mặt Hách Thừa Quân u ám, lập tức ký thỏa thuận cá cược với bọn họ.
Nếu trong vòng nửa năm không kiếm được 20 tỷ, anh sẽ tự nguyện giao lại tập đoàn Hách Thị. Nếu làm được, từ nay về sau, bất cứ quyết định nào của anh cũng không ai được phép phản đối.

Hách Thừa Quân quay lại làm kẻ cuồng công việc, gần như ăn ngủ tại công ty.
Tất cả những thương vụ lớn trong và ngoài nước anh đều đích thân xử lý.
Công tác liên tục, chạy không ngừng, có khi ba ngày ngủ không đủ bốn tiếng.

Nhiều lúc anh cảm thấy choáng váng, thậm chí trước mắt tối sầm lại.
Anh chỉ nghĩ là do làm việc quá sức, hoàn toàn không để tâm.

Nửa năm trôi qua trong chớp mắt, Hách Thừa Quân không những đạt chỉ tiêu mà còn vượt xa.
Các cổ đông nhìn anh với ánh mắt sửng sốt, lại quay sang tâng bốc, ca tụng.

Họ cứ tưởng anh vì quan tâm tới công ty mà liều mạng như vậy.
Nhưng sự thật là, tất cả những điều anh làm… đều là vì Ôn Chi Nam.

Hách Thừa Quân âm thầm sắp xếp người hợp tác với cô, mỗi năm trích 5% lợi nhuận công ty cho dự án phát triển của cô.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Anh không dám quấy rầy nữa, chỉ mong bằng cách của mình có thể âm thầm bảo vệ cô.

Các cổ đông nghe phong phanh chuyện này lại nổi giận, kéo nhau đến làm loạn.
Hách Thừa Quân lấy thỏa thuận cá cược ra chặn miệng tất cả.

Anh ký với Ôn Chi Nam hợp đồng vô thời hạn.
Chỉ cần cô vẫn tiếp tục vì những ngôi làng đó mà cố gắng, số tiền ấy sẽ mãi mãi được chuyển về cho cô.

Mỗi ngày, Hách Thừa Quân đều nhận tin tức, hình ảnh, video về Ôn Chi Nam.
Cô càng lúc càng tự tin, càng lúc càng tỏa sáng.
Cô chính là động lực để anh tiếp tục bước tiếp.

Một đêm khuya nọ, khi Hách Thừa Quân vừa rời khỏi bàn làm việc, trước mắt bỗng tối sầm, cả người ngã nhào xuống đất.

Tỉnh lại, anh nhìn thấy mẹ mình nước mắt giàn giụa.

Do nhiều lần chấn thương vùng đầu, não anh có tụ máu chèn ép dây thần kinh.
Vị trí nguy hiểm không thể phẫu thuật loại bỏ.

Bất cứ lúc nào cũng có thể mù lòa, thậm chí đột tử.

Biết tin này, trong đầu Hách Thừa Quân lóe lên ý nghĩ đầu tiên:
“Anh sợ mình không thể bảo vệ Chi Chi nữa.”

“May mà… hợp đồng đã ký xong, coi như anh cũng góp một phần vào tương lai của cô ấy.”

“Mẹ… con xin lỗi, con tỉnh ngộ quá muộn, không chỉ làm tổn thương Chi Chi, mà còn khiến mẹ đau lòng.”

“Nếu con chết… xin mẹ hãy giúp con chăm sóc cô ấy.”

“Nếu có thể làm lại lần nữa, anh nhất định sẽ không làm kẻ khốn nạn.”

Hách Thừa Quân hôn mê, không ai biết bao giờ mới tỉnh lại.
Mẹ anh khóc lóc tìm đến Ôn Chi Nam, mong cô có thể đi thăm Hách Thừa Quân.

Lúc này Ôn Chi Nam vừa mới ném bó hoa Hách Thừa Quân gửi đi, mặc một bộ vest trắng, dáng vẻ vô cùng điềm đạm, mạnh mẽ.
Nhìn thấy mẹ Hách Thừa Quân, cô hơi khựng lại.
Bà vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, bước đến:
“Dì ạ, sao dì lại đến đây?”

“Chi Chi, con trai dì đang hôn mê chưa tỉnh, bác sĩ nói có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Dì cầu xin con, con đi thăm nó một chút được không?”
Mẹ Hách Thừa Quân khóc đến mức nói không thành lời.
“Dì biết không nên làm phiền con, nhưng dì…”

Ánh mắt Ôn Chi Nam thoáng thay đổi, cô đỡ lấy bà:
“Xin lỗi dì, con không thể đi.”

“Con không muốn dính dáng gì đến anh ấy nữa. Dì trách con cũng được, xin lỗi.”
Cô hít một hơi thật sâu.

“Con có biết không, con mãi mãi không thể dứt sạch với nó, nó cho con…”
Bà định nói, nhưng nghĩ đến lời dặn dò trước đó của Hách Thừa Quân, lại nuốt ngược trở vào.
Anh sợ Ôn Chi Nam biết sự thật về hợp tác kia sẽ đơn phương hủy hợp đồng.
Đó là sợi dây duy nhất còn vương giữa họ.

Ôn Chi Nam không hiểu ý, chỉ cúi người thật sâu:
“Giữa con và anh ấy đã không còn liên quan, xin lỗi.”

Cô dứt khoát quay người rời đi, mẹ Hách Thừa Quân ôm miệng bật khóc nhưng không đuổi theo nữa.

Ôn Chi Nam vừa bước ra khỏi toà nhà, Thẩm luật sư cũng từ xe bước xuống, mỉm cười chào cô:
“Chi Nam, nhà hàng đặt xong rồi, có thể đi luôn.”

“Vất vả anh rồi, lần này nhất định phải ký được hợp tác với tập đoàn y tế, như vậy sẽ không cần phải tự tìm đội ngũ y tế riêng nữa.”
Ôn Chi Nam cười nhạt, mọi u ám vừa rồi vì Hách Thừa Quân cũng theo nụ cười ấy tan biến.

“Tổng giám đốc Ôn ra tay, không có thương vụ nào không thành.”

Thẩm luật sư vừa là đối tác, vừa là cố vấn pháp lý của cô.
Mãi gần đây cô mới biết, Thẩm luật sư thật ra rất giàu có, là người thừa kế Thẩm gia ở Kinh Thành, giàu hơn cả Hách Thừa Quân.

Anh học luật vì đam mê, làm luật sư vì cô.
Có điều, Ôn Chi Nam vẫn chưa muốn yêu đương, tâm trí cô đặt hết vào sự nghiệp.

Thẩm luật sư dường như cũng không vội, chỉ âm thầm ở bên cô, thỉnh thoảng mượn cớ công việc để hẹn cô ăn tối.

Chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, Ôn Chi Nam đã giúp đỡ ngày càng nhiều ngôi làng thoát nghèo, trở thành một trong mười doanh nhân tiêu biểu toàn quốc, ngày càng tiến xa hơn trong lĩnh vực cô yêu thích.

Thẩm luật sư với hai mươi năm kiên trì ở bên cạnh, cuối cùng cũng được đền đáp, cùng Ôn Chi Nam đăng ký kết hôn, trở thành chồng hợp pháp của cô.

Còn về Hách Thừa Quân, anh ta đã hôn mê suốt hai mươi năm. Trước khi chết, bất ngờ có phút hồi quang phản chiếu, mở mắt lần cuối.

Anh nói mình đã xuyên không, trở về khoảng thời gian đang yêu say đắm Ôn Chi Nam. Lần này, anh không phản bội, không ngoại tình. Họ kết hôn, sinh con, bình yên hạnh phúc đi hết quãng đời còn lại…

【TOÀN VĂN HOÀN】