Tuyên thệ, hôn nhau, kính rượu… mọi nghi thức diễn ra đúng trình tự.
Cho đến lúc lên xe——

“Cái gì? Về nhà anh? Anh đâu có sống ở nhà cũ nữa mà!”

Nhìn chiếc xe chở tôi và Tống Hinh Hứa chuẩn bị tách nhau ra, một hướng Nam một hướng Bắc, nước mắt tôi lập tức dâng lên tới khóe mắt.
Đã nói là chị em dâu không rời nhau cơ mà! Hai anh em nhà họ Lục chẳng phải luôn sống trong nhà cũ sao!

Lục Cẩn Ngôn dịu dàng giải thích:
“Sợ hai em sống chung với ba mẹ sẽ không thoải mái, nên anh dọn ra rồi.”

“Là về nhà riêng của chúng ta.”

Trong lúc nói, ngón tay ấm áp của anh ta nhẹ nhàng vuốt qua chiếc nhẫn cưới đính viên kim cương hồng to sáng lấp lánh trên ngón áp út tôi —— phải rồi, vì anh ta bận công việc, không thể đưa tôi đi du lịch để giải tỏa tâm trạng trước hôn nhân.
Thay vào đó, anh ta thắng thầu viên kim cương hồng này trong buổi đấu giá, đích thân thiết kế nhẫn cưới cho chúng tôi.

“Không thích sao, Thính Thư?” Ánh mắt anh chăm chú.

Ánh sáng viên kim cương hồng làm tôi hoa mắt, cũng xua tan nỗi buồn xa cách bạn thân.
Tôi lắc đầu, cứng miệng quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Gió thổi tung nước mắt… Ơ, nước mắt đâu mất rồi?

Chiếc xe đưa tôi về một căn nhà xa hoa nhưng xa lạ.

Có lẽ là vì Lục Cẩn Ngôn quá nhạy bén, nhận ra chút hụt hẫng mơ hồ trong tôi, nên mọi động tác của anh đều dịu dàng hơn hẳn.
Nhẹ nhàng xả nước bồn tắm, nhẹ nhàng cởi quần áo cho tôi, nhẹ nhàng bế tôi đặt vào làn nước ấm, nhẹ nhàng…

Tôi đưa tay chống lên ngực anh, bĩu môi:
“Sao vậy?”

Lục Cẩn Ngôn như bị phanh gấp, hô hấp đã nặng nề, giọng khàn khàn hỏi:
“Em thấy khó chịu à?”

Ánh mắt tôi vô thức liếc về phía chiếc cà vạt đen bị anh tiện tay vứt trên bệ rửa mặt.
Dưới làn hơi nước mơ hồ, một ý nghĩ táo bạo bất ngờ hiện lên trong đầu tôi.
Tôi ghé sát bên tai anh, giọng cố tình làm nũng khàn khàn:
“Chồng ơi… có thể bịt mắt lại chơi tiếp được không?”

Tôi ngừng một nhịp, đầu ngón tay khẽ lướt qua vùng cơ bụng đang căng chặt của anh:
“Như thế… trông ngầu lắm.”

Cơ thể Lục Cẩn Ngôn lập tức cứng đờ, yết hầu cuộn lên nuốt xuống dữ dội, ánh mắt sâu hun hút khóa chặt lấy tôi.

Anh bất ngờ đứng dậy, chuẩn xác nhặt lấy chiếc cà vạt kia.
Bóng dáng cao lớn lập tức phủ xuống mang theo cảm giác áp lực mãnh liệt…
Giây tiếp theo, trước mắt tôi tối sầm lại.

“Không… không… là muốn bịt mắt anh cơ…”
Lời giải thích của tôi bị nuốt chửng trong một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

Khi thị giác bị tước đi, những cảm giác khác liền bị khuếch đại vô hạn.
Đôi môi nóng rực của Lục Cẩn Ngôn, theo khóe môi, xương quai xanh để lại những dấu vết ướt át nóng bỏng, kèm theo chút đau đớn mơ hồ vì răng cắn khẽ và ma sát.
Đôi tay ấy nóng như lửa, chầm chậm dạo chơi khắp thân thể, nhào nặn, tìm tòi từng chút một như kẻ khát khao tri thức, không ngừng hỏi nhỏ bên tai tôi:
“Chỗ này… chỗ này… có dễ chịu không… vợ ơi… Thính Thư…”

Trong bóng tối, tôi không còn cảm nhận được thời gian, chỉ biết sóng nước dưới thân khẽ dập dềnh mãi không ngừng.

“Nơi đó không được…”
“Không được…”

Tôi siết chặt lấy anh, bật ra những tiếng nức nở vụn vỡ.

Lục Cẩn Ngôn điếc rồi.
Không hiểu người ta nói gì, chỉ thở dốc bên tai tôi, giọng khàn khàn:
“Thế này rất đẹp… bảo bối.”

Cuối cùng bị anh bế khỏi bồn tắm, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Tôi gần như theo bản năng lật người trùm kín chăn, cuốn hết lại, trùm kín mít từ đầu tới chân.

“Không được nữa đâu!” Tôi thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn phản kháng.

Lục Cẩn Ngôn bật cười khẽ, cúi người xuống.
Chỉ chuyên chú nhìn mỗi khuôn mặt tôi.
Nhìn đến mức tôi suýt ngủ quên.

Rồi anh nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn mềm như lông vũ.

“Ngủ ngon.”
“Vợ ơi.”

5

Tổng Giám đốc Lục, bất kể mưa gió sấm chớp, đều dậy từ rất sớm.

Lúc tôi còn mơ mơ màng màng, anh đã xong hết thể dục, tắm rửa, thay đồ.
Ngay khi anh chuẩn bị ra cửa, tôi bỗng choàng tỉnh, mắt trợn to như cái chuông đồng.

Lục Cẩn Ngôn dường như phát hiện ra, quay người lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, mang theo hương thơm quen thuộc.

“Ngủ thêm chút đi, anh đi làm đây.”
“Trong ngăn kéo có thẻ, đều là của em.”

Bị tiền đập thẳng mặt, tôi bật dậy ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ làm tịch giúp anh chỉnh lại cà vạt.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ngay trên nút thắt cà vạt, tôi ngẩng đầu cười ngọt ngào:
“Làm việc chăm chỉ nha, nhớ em đó~ chồng ~~~”

Cửa khép lại, người cũng đi rồi.
Tôi bật dậy như cá chép hóa rồng, lăn khỏi giường, vật lộn mãi mới với được cái điện thoại trên ngăn kéo.

【Nghe lời người giàu】: Phá án rồi bạn thân ơi! Mày còn nhớ hồi cấp 3 tao bảo Lục Cẩn Ngôn rất thơm không, hỏi ổng dùng nước hoa gì, ổng còn chối “Tao không xài thứ đó”?
Sáng nay tao tận mắt thấy ảnh xịt lên cổ tay! Chính là cái động tác đó! Cấm dục! Ngầm kiêu ngạo! Tao hai mắt đều thấy rõ!

【Nghe lời người giàu】: Đúng là ông trời không phụ lòng người có tâm, cuối cùng tao cũng có thể chụp lại tra Google Lens để mua rồi!

【Nghe lời người giàu】: Sao không trả lời tao? Còn đang ngủ nướng hả Tống Hinh Hứa!

【Nghe lời người giàu】: Thôi khỏi rep nữa, tao hiểu rồi.

Ngày đầu tiên sau kết hôn, bạn thân mất liên lạc, thế giới bỗng chốc nhàm chán khô khốc.
Đến cả món ăn riêng Lục Cẩn Ngôn đặt cũng chẳng thấy ngon lành gì.

Trong phòng khách có camera giám sát, Lục Cẩn Ngôn mở mic:
“Thính Thư, sao em không ăn cơm?”

Tôi tùy tiện viện cớ:
“Ăn một mình, chán lắm.”

Lời vừa dứt, màn hình điện thoại sáng lên —— là video call từ Lục Cẩn Ngôn.

“Mở video đi, chúng ta ăn cùng nhau.”

Trên màn hình là khuôn mặt góc cạnh sắc nét của Lục Cẩn Ngôn, cùng hộp cơm giống hệt tôi.
Lục Cẩn Ngôn đúng là đối tượng liên hôn hoàn hảo.

Tôi thừa nhận khoảnh khắc đó, tôi đáng xấu hổ mà rung động rồi.

Không hiểu vì tâm lý trao đổi ngang giá kỳ quặc gì, tôi vắt óc lục lọi những ký ức suốt bao năm tôi từng biết về Lục Cẩn Ngôn.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Chồng ơi hồi cấp 2 anh ném quả bóng rổ cuối giờ ấy, trúng rổ đâu không biết, trúng tim em chắc rồi!”
“Chồng ơi hồi cấp 3 bài văn mẫu anh được dán ở bảng thông báo, lần nào em đi qua cũng không nỡ rời mắt đó!”
“Chồng ơi hồi đại học anh đúng là phong lưu nổi bật! Ngoài trường em cũng nghe danh anh rần rần rồi!”

Nói đến khô miệng, cơm thì chẳng ăn được bao nhiêu, bên kia video Lục Cẩn Ngôn cũng vậy, chỉ biết mím môi cười.

Lục Cẩn Ngôn khẽ ho một tiếng, hắng giọng.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm, tôi biết anh sắp diễn rồi.

Quả nhiên câu sau chính là:
“Thực ra anh cũng không giỏi như em nói đâu.”
“Không ngờ Thính Thư em lại để ý anh từ sớm như vậy.”

Lục Cẩn Ngôn ngập ngừng một chút, ngượng ngùng chìa ra nhành ô liu chờ người khen:
“Thế còn bây giờ thì sao, bây giờ anh thế nào?”

“Từ góc độ người làm vợ như em, hiện tại được ánh hào quang của anh soi rọi, cảm thấy vinh hạnh vô cùng!”

6

Ha, bốn giờ chiều.
Tống Hinh Hứa, đại tiểu thư nhà họ Tống, tân nương nhà họ Lục, cuối cùng cũng bớt chút thời gian trả lời tin nhắn của tôi.

【Hứa Nguyện Mãi Mãi Giàu】: Bận quá quên rep rồi bảo bối~
【Nghe Lời Người Giàu】: Giả vờ.
【Hứa Nguyện Mãi Mãi Giàu】: Thật mà! Vừa mới ăn trưa xong.
【Nghe Lời Người Giàu】: Ồ, ăn trưa nghiêm túc hả?

Tống Hinh Hứa gọi thẳng điện thoại tới:
“Tớ chỉ đi ăn cùng chồng đến ba giờ thôi, sao hả!”

Tôi đau đớn trách móc:
“Mày quên lời thề của chúng ta rồi à? Chỉ xài tiền, không động lòng cơ mà!”

Tống Hinh Hứa ấp a ấp úng cãi:
“Làm chút… đâu có động lòng đâu.”

Bên đầu dây kia lờ mờ truyền tới một tiếng “vợ ơi ~” dính chặt lấy người.
Rồi tách, điện thoại bị cúp ngang.
Trước khi ngắt, tôi còn kịp nghe rõ mồn một câu “chồng ơiiii ~” ngọt như đường phèn.

Một tiếng sau.

【Hứa Nguyện Mãi Mãi Giàu】: Bánh bao nhỏ mềm mềm trắng trắng, khóc mắt đỏ hoe mi cong ướt ướt ~ dễ thương chịu không nổi ~

Làm như tớ không có chồng không bằng, tôi bèn gọi video sang, Lục Cẩn Ngôn ánh mắt mỏi mệt, day day ấn đường.

“Sao thế Thính Thư?”
“Tối nay anh về muộn. Cẩn Hành có việc xin nghỉ, anh đang xử lý phần việc thay nó.”

Xin nghỉ vì chuyện gì, đoán cũng không khó ha.
Tôi thầm bĩu môi, cố làm nũng:
“Vậy nhớ nghỉ ngơi nha~”
“Hay để em mang cơm qua cho anh nhé?”

Lời vừa thốt ra, chính tôi cũng hơi sững lại. Liên hôn hào môn diễn kịch vợ chồng ân ái tới mức này rồi sao?
Lục Cẩn Ngôn kén ăn như thế chắc chẳng thèm…

“Cảm ơn vợ.”
Khoan đã, bình thường không phải anh ghét nhất ai làm phiền lúc đang làm việc à?
Sao tự dưng lại có vẻ chờ mong thế này?
Chỉ còn một khả năng…

Tôi đặt đồ ăn ngoài, cho vào hộp tử tế, còn cố tình dán băng cá nhân lên ngón tay.

Lục Cẩn Ngôn ngồi ngay ngắn nghiêm túc, cẩn thận mở hộp cơm, ánh mắt từ sáng lên tới sáng rỡ.
Tôi ngồi đối diện, tiện tay vén tóc, Lục Cẩn Ngôn lập tức căng thẳng, nắm lấy tay tôi.

“Bị bỏng ở đâu? Có đau không?”
Anh cúi sát về phía “vết thương”, nhẹ nhàng thổi lên.

Giọng nói hiếm khi dịu dàng:
“Thế này có đỡ hơn chút nào không?”

Tôi thừa nhận khoảnh khắc này rất mờ ám, rất lãng mạn. Nhưng mồm tôi lại luôn nhanh hơn não một bước:
“Học ở đâu vậy?”