Tôi kéo kéo khóe miệng, làm bộ tức giận: “Chị à!”

“Được rồi được rồi, thích thì thích, dù sao tên đó cũng không đến nỗi nào.”
“Nhưng mà này, Nguyễn Miên, đừng coi trọng tình cảm quá, giống như mẹ em hay mẹ chị vậy, sẽ bị tổn thương đấy.”

Tôi mím môi, miễn cưỡng gật đầu: “Em biết rồi.”

Biệt thự nhà họ Nguyễn, suốt một thời gian dài chỉ có tôi và Nguyễn Thư sống cùng nhau.
Mẹ Nguyễn Thư năm chị mười bốn tuổi đã ly hôn vì không chịu nổi thói trăng hoa của bố tôi, rồi ra nước ngoài.

Còn tôi, chính là đứa con riêng được Nguyễn Phúc Minh mang về sau khi ly hôn với mẹ Nguyễn Thư.

Lúc tôi mới về nhà họ Nguyễn, Nguyễn Thư rất ghét tôi.
Chị ấy cho rằng chính mẹ tôi đã phá hoại hạnh phúc của cha mẹ chị.
Còn thường hay lạnh lùng mỉa mai tôi:
“Em tưởng mẹ em đuổi được mẹ chị đi rồi thì có thể đường đường chính chính làm bà chủ nhà họ Nguyễn à? Nằm mơ đi!”

Hồi đó tôi còn nhỏ xíu, nghe chị ấy nhắc đến mẹ ruột vừa mới qua đời.
Tủi thân quá, không kìm được mà mím môi, khóc nức nở thành tiếng.

Chị ấy lúc ấy hoảng sợ, luống cuống tay chân vội vàng lau nước mắt cho tôi.
Tôi vừa khóc vừa nghẹn ngào giải thích: “Mẹ em không còn nữa, sẽ không làm mẹ kế chị đâu.”

Sau này chị ấy mới biết, mẹ tôi thực ra cũng chỉ là nạn nhân bị Nguyễn Phúc Minh lừa gạt.
Khi còn trẻ, mẹ tôi bị ông ta lừa dối để rồi mang thai, đến lúc phát hiện ông ta đã có gia đình, mẹ tôi lập tức cắt đứt quan hệ.

Dù làm mẹ đơn thân rất vất vả, nhưng mẹ tôi chưa từng xuất hiện trước mặt ông ta nữa, cũng chưa từng nhắc tới ông ta trước mặt tôi.

Nếu không phải vì bệnh nặng qua đời, có lẽ tôi mãi mãi cũng sẽ không biết mình còn có một người cha đang sống trên đời này.

5

Ăn sáng xong,
Nguyễn Thư lại lái chiếc siêu xe màu hồng chói lóa đầy kiêu ngạo của mình, chuẩn bị đưa tôi tới trường.

“Lại vào ký túc xá nữa hả?”
Tôi gật đầu: “Nhà xa quá mà.”

“Để tôi bảo ba Nguyễn mua cho em căn hộ gần trường, hai chị em mình ở cùng đi, em đi rồi tôi chán chết mất!”
Nói rồi, cô ấy áp sát mặt lại gần.

Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra xa chút: “Bao nhiêu bạn trai của chị còn chưa đủ cho chị vui à?”
Cô ấy ngập ngừng một chút:
“Vậy thôi, em cứ ở ký túc đi.”

Tôi kéo khóe miệng, hừ nhẹ một tiếng.

Ngày đầu tiên khai giảng bận rộn đủ thứ việc.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ,
Nghỉ ngơi một lát tôi mới cầm điện thoại lên.

Vừa nhìn vào, đã thấy Thịnh Dương nhắn cho tôi rất nhiều tin.

11:30
Thịnh Dương: 【Ăn cơm chưa?】
Thịnh Dương: 【Bạn anh mới mở quán nướng, muốn thử không?】

12:00
Thịnh Dương: 【Bận lắm hả?】

12:30
Thịnh Dương: 【Tối ăn cũng được.】

13:00
Thịnh Dương: 【? Bị bắt cóc rồi à?】

……

Tin cuối cùng là vào 4 giờ chiều.
Là một đoạn tin nhắn thoại.

Thịnh Dương: “Nguyễn Miên, em đang đùa anh đấy à? Trước đây em cũng đối xử thế này với bạn trai cũ à?”

Chỉ nghe giọng thôi tôi cũng cảm nhận được sắc mặt anh bên kia đang rất khó coi.
Tôi vội vàng nhắn lại:

【Xin lỗi, nay khai giảng bận quá, giờ mới cầm điện thoại.】

Ngay lập tức, Thịnh Dương trả lời.

Thịnh Dương: 【Biết rồi, lần sau nhớ nhìn điện thoại nhiều chút.】
Tôi gửi một sticker mèo đáng yêu: 【Vâng vâng.】

Thịnh Dương: 【Anh qua đón em đi ăn?】
Tôi: 【Được ạ ~】

Nhưng vừa đặt điện thoại xuống.
Mấy cô bạn cùng phòng đã í ới rủ nhau ra ngoài ăn.

“Nguyễn Miên, tụi mình đi ăn lẩu chung nha!”
Tôi lắc đầu từ chối: “Lần sau đi được không? Tớ có hẹn trước rồi.”

Bạn cùng phòng níu lấy tay tôi làm nũng: “Lần đầu tiên phòng mình ăn chung đó, đi đi mà ~”

Tôi mím môi, nhìn ánh mắt mong chờ của các cô gái.
Cũng ngại từ chối, dù sao lần đầu tiên cùng nhau ăn uống.

“Để tớ báo người kia một tiếng.”

Các cô gái gật đầu lia lịa.

【Mai đi ăn nhé? Mấy bạn cùng phòng muốn ăn cơm chung.】

Bên kia trả lời ngay lập tức.

Thịnh Dương: 【Bảo bối, em nghĩ tính anh tốt lắm đúng không?】

Tôi nhìn dòng tin ấy mà thật sự không biết phải trả lời sao.

Thịnh Dương: 【Không phải anh cố tình gây sự, chỉ là hôm nay cả ngày em không để ý tới anh, giờ cũng không muốn đi ăn cùng, khiến anh thấy rất không an tâm.】

Nhìn những tin anh gửi đến.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy trong lời anh có chút tủi thân,
Dù cảm giác ấy hoàn toàn chẳng hợp với con người anh chút nào.

Tôi im lặng một lúc, đang nghĩ nên dỗ thế nào,
Khung chat lại hiện lên một tin nữa.

Thịnh Dương: 【Rủ luôn các bạn em đi, được không? Anh mời.】

Lúc này tôi mới nở nụ cười, cảm thấy đây đúng là cách vẹn cả đôi đường.

“Ơ… bạn trai tôi nói muốn mời các cậu ăn cơm, đi cùng luôn nhé?”

Ba cô bạn nhìn nhau, rồi đồng thanh:
“Mời bọn mình! Được nha!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khi tôi và các bạn cùng phòng thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Dương đã đậu xe chờ sẵn bên kia đường đối diện cổng trường.
Ba cô gái ngồi ghế sau, tôi ngồi ghế phụ.

Nhóm chat ký túc xá mới lập sáng nay giờ đã náo nhiệt không tưởng.

Đào Tử: 【Miên Miên! Bạn trai cậu đỉnh ghê đó!】
Dao Dao: 【Chiếc Maybach tám con số đó nha! Được ngồi một lần chết cũng không hối tiếc!】
Tiểu Ninh: 【Nhưng mà, tên nhóc kia cũng may mắn thật, có thể cặp được bánh ngọt mềm mại thơm thơm như Miên Miên nhà chúng ta.】
Đào Tử: 【Tôi đồng ý!】

Nhìn mấy tin nhắn này, tôi mím môi cười lén.

Miên Miên: 【Lát nữa cứ ăn thả ga nhé!!!】
Đào Tử, Dao Dao, Tiểu Ninh: 【Đã nhận lệnh!】

Ba cô bạn cùng phòng muốn ăn lẩu một quán đang rất hot trên mạng gần đây.
Thế là Thịnh Dương theo định vị tôi gửi, lái xe thẳng đến đó.

Khi xuống xe, tôi phát hiện quán lẩu này nằm trong khu phố sầm uất đầy chất bình dân.
Theo hiểu biết trước giờ của tôi về anh, Thịnh Dương rất hiếm khi tới mấy khu phố nhỏ như vậy ăn uống.

Tôi hơi lo lắng sợ anh thấy không thoải mái, bất giác ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy trên mặt anh chẳng có lấy một tia khó chịu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ anh nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn mình.
Thịnh Dương cúi đầu nắm lấy tay tôi:
“Anh biết anh đẹp trai, nhưng em cũng đâu cần nhìn anh mãi vậy chứ? Anh ngại lắm, mặt sắp đỏ rồi nè.”

Mặt anh chưa đỏ, còn mặt tôi thì đỏ tới mang tai rồi.
Tôi vội quay đi, nhìn thẳng về phía trước.

“Tôi chỉ sợ anh không quen ăn ở mấy chỗ thế này thôi.”

Thịnh Dương khẽ siết nhẹ tay tôi, ánh mắt dõi theo đỉnh đầu tôi, trong mắt mang ý cười lười biếng.
“Em nghĩ anh chui từ ổ vàng ra chắc? Đâu ra lắm thứ không quen vậy.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh có thích ăn lẩu không?”

Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ liếc mắt nhìn tôi, khóe môi cong nhẹ.
“Em thích không?”

Tôi gật đầu: “Thích.”

“Vậy thì anh cũng thích.”

Tôi ngẩn người một chút, rồi chợt hiểu ra, lặng lẽ quay mặt đi, khóe môi vô thức cong lên.

Giữa không gian náo nhiệt xung quanh, trong lòng tôi có một hạt mầm lặng lẽ nảy nở, rễ của nó ngày càng siết chặt lấy trái tim tôi hơn.