7
Buổi sáng có tiết học liên tục cả buổi.
Tan học, Đào Tử liền kéo tôi chạy vội đến căn-tin, sợ đông người sẽ không giành được món sườn chua ngọt cô ấy yêu thích nhất.
Lấy cơm xong, Thịnh Dương vừa hay nhắn tin tới.
Là một đường link bài viết.
Tôi bấm vào xem thử.
Tiêu đề bài viết to đùng nổi bật:
【Làm sao để biết bạn gái có thích mình hay không?】
- Có thích chia sẻ với bạn không.
- Có quan tâm tới bạn không.
- Trong vòng xã giao có ảnh của bạn không.
…
Xem xong, tôi bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
Chưa được bao lâu, Thịnh Dương lại nhắn tin tới.
Thịnh Dương: 【Em thấy người ta nói đúng không?】
Tay tôi cầm đũa khựng lại.
Tuy biết rõ anh đang nhắm vào tôi.
Nhưng tôi vẫn vội vàng trả lời.
【Không đúng! Lừa người ta thôi!】
Sau đó tiện tay chụp luôn bức ảnh hộp cơm trước mặt.
【Trưa nay ăn sườn chua ngọt nè ~】
Thịnh Dương: 【Thứ Sáu em về nhà không?】
【Có ạ.】
Thịnh Dương: 【Anh tới đón em.】
Đọc đến đây, khóe môi tôi bất giác cong lên nụ cười.
Đào Tử vừa ăn sườn chua ngọt, miệng dính đầy dầu mỡ:
“Miên Miên cười cái gì đấy?”
Tôi vội vàng đặt điện thoại xuống: “Không có gì đâu.”
Đào Tử cũng không hỏi thêm.
Buổi chiều không có tiết học.
Trên đường về ký túc xá, Đào Tử đã bắt đầu mơ mộng về buổi chiều nhàn nhã hôm nay.
Vừa mở cửa phòng.
Sàn ký túc vốn chật hẹp lại chất đầy đồ chuyển phát nhanh.
Tiểu Ninh và Dao Dao đang ngồi trên ghế con hí hửng bóc hàng.
Thấy tôi và Đào Tử về, hai người liền cười gian.
Xông tới lôi quần áo chúng tôi ra thử.
Một lúc sau.
Tôi nhìn bộ váy trên người mình, ngắn vừa đủ che mông, cùng đôi tất ren màu đen.
Cảm giác toàn thân không được tự nhiên chút nào.
Tiểu Ninh nhìn “kiệt tác” trước mắt, cười toe toét.
“Miên Miên, cậu đúng là thiên mệnh Misa đấy!”
Tôi túm lấy váy, ngơ ngác hỏi: “Misa là ai?”
Tiểu Ninh vừa cười vừa giải thích: “Nhân vật anime ấy mà!”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh.
Tiểu Ninh và Dao Dao vốn mê anime từ lâu.
Trước đó còn hẹn nhau đi dự lễ hội cosplay.
“Miên Miên, Quốc Khánh cùng tụi mình đi lễ hội cosplay nhé!”
“Lúc mình thấy bộ váy này, mình biết chắc chắn hợp với cậu.”
“Không ngờ mặc lên lại giống hệt Misa trong tưởng tượng của mình.”
Tôi hơi bất ngờ: “Cậu mua riêng cho tớ sao?”
Tiểu Ninh ôm bộ tóc giả màu bạc vàng trong tay gật đầu lia lịa.
Tôi nhìn mình trong gương.
Khẽ cười: “Công nhận đẹp thật đấy!”
Tiểu Ninh vừa đi vòng quanh tôi vừa phấn khích không thôi:
“Đúng không đúng không! Cậu chiều lòng mình một lần đi mà~”
“Tào Tử có đi không?”
Tôi vừa dứt lời.
Dao Dao liền kéo Tào Tử mặc váy tím nhỏ xinh bước ra.
Tào Tử đứng trước gương soi toàn thân, hét lên một tiếng:
“A! Đẹp quá, cái váy này xinh thật đấy!”
Rất tốt, bốn cô gái ký túc xá chúng tôi cứ thế đạt thành nhất trí.
Quyết định kỳ nghỉ sẽ cùng nhau tham gia lễ hội cosplay.
8
Tan học chiều thứ Sáu, kỳ nghỉ Quốc Khánh bảy ngày chính thức bắt đầu.
Thịnh Dương đã đến đón tôi từ sớm.
Thấy tôi xách theo váy nhỏ, anh liền đưa tay cầm lấy:
“Bảo bối, cái này định mặc cho anh xem à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải đâu! Nghỉ lễ em hẹn bạn cùng phòng đi hội cosplay.”
Thịnh Dương khẽ nhướng mày, cầm chiếc móc váy lên ướm thử lên người tôi.
Khẽ “chậc” một tiếng:
“Hơi ngắn nhỉ!”
“Tiểu Ninh nói, mặc cosplay đều thế cả.”
Tôi thản nhiên giải thích.
Thịnh Dương cũng không nói thêm gì, dắt tôi đi ăn tối rồi đưa tôi về nhà.
Mở cửa ra, trong nhà yên tĩnh lạ thường.
Tôi gọi mấy tiếng mà chẳng thấy chị gái đáp lại.
Chắc Nguyễn Thư lại đi chơi nữa rồi.
Nhưng mãi tới tối chị ấy cũng chẳng về.
Tôi mới nhắn tin hỏi thử, hóa ra cái người đó lại bỏ mặc tôi đi du lịch nữa rồi.
Hiện giờ đang nằm phơi nắng trên bãi biển Maldives.
Tôi bĩu môi, cảm thấy rất không vui.
Sau đó lại biết thêm một tin càng tệ hơn.
Người giúp việc xin nghỉ vì con dâu vừa sinh em bé, không biết Nguyễn Thư vắng nhà, nên cứ thế nghỉ luôn.
Tắm rửa xong, nằm một mình trên giường,
Không hiểu sao trong lòng cứ thấy trống trải.
Nghĩ đến việc nghỉ lễ bảy ngày một mình ở nhà, cảm giác cô đơn cứ dâng lên mãi.
Không nhịn được, tôi nhắn tin cho Thịnh Dương.
【Chị em không có nhà, em chán quá đi mất.】
Thịnh Dương: 【Bảo bối, em thế này anh sẽ muốn tới nhà tìm em đấy.】
Tôi mím môi, chẳng biết nên trả lời ra sao.
Trái tim khẽ run lên, tôi chạm tay lên điện thoại gõ mấy chữ.
【Em có thể sang nhà anh không?】
Thịnh Dương không trả lời ngay.
Nửa tiếng sau, dưới lầu vang lên tiếng động cơ siêu xe gầm rú.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
“Bảo bối~ mở cửa đi.”
Tôi lập tức xỏ dép,
Trong lòng vui như hoa nở, lon ton chạy xuống dưới.
Vừa mở cửa ra, tôi lập tức nhào vào lòng anh.
Thịnh Dương bị tôi lao tới khiến lùi lại nửa bước.
Ổn định lại dáng đứng, Thịnh Dương ôm lấy eo tôi, vỗ nhẹ lên lưng.
“Mới không gặp có một tiếng mà nhớ anh dữ vậy à?”
Tôi rúc trong lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi thu dọn xong hành lý, những món đồ dùng cá nhân cần thiết và vài bộ quần áo thay đổi.
Rồi theo Thịnh Dương về nhà anh.
Từ khi lên đại học, Thịnh Dương đã sống một mình.
Căn hộ áp mái ở trung tâm thành phố, tôi từng tới một lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở lại qua đêm.
Khoảnh khắc bước vào cửa, tôi luôn có cảm giác mình tự đưa thân vào hang sói vậy.
Ngồi trên ghế sofa, tôi chẳng biết để tay chân thế nào cho đỡ lúng túng.
Thịnh Dương cất hành lý của tôi vào phòng ngủ, dọn dẹp xong xuôi mới bước ra.
“Máy tính bảng với sạc ở đâu? Anh đi tắm cái.”
Anh thản nhiên cởi áo phông ngay trước mặt tôi.
Nhìn cơ thể trần trụi với từng thớ cơ săn chắc của anh, tôi bất giác nuốt nước bọt.
Bắt gặp ánh mắt anh ngước lên nhìn mình.
Tôi vội vàng quay đầu đi chỗ khác, lắp bắp nói:
“Em… em còn đang ở đây mà! Không thể cởi trong phòng tắm à?”
Thịnh Dương cầm áo phông chậm rãi tiến lại gần.
“Bảo bối, anh đang quyến rũ em, em không nhận ra sao?”
Tôi trừng to mắt, mặt đỏ bừng, không dám tin nhìn anh.
Quay đầu lắp bắp: “Nói… nói bậy gì thế!”
Thịnh Dương chỉ cười, không đáp.
Giơ tay xoa xoa mái tóc mềm của tôi: “Đùa em thôi.”
Nói rồi xoay người vào phòng tắm.
Một lát sau, tiếng nước từ phòng tắm truyền ra đều đều.
Trong đầu tôi cứ không ngừng hiện lên cơ bụng rắn chắc và thân hình nam tính, bờ vai rộng eo thon khi nãy.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Mặt bất giác nóng bừng.
Tôi hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt mình, thầm khinh bỉ bản thân không biết nhìn đời.
Chẳng qua chỉ là cởi cái áo thôi mà, có gì đâu chứ.
Thấy anh tắm xong bước ra.
Tôi giả bộ ngáp ngắn ngáp dài: “Em ngủ ở đâu vậy?”
Thịnh Dương cầm khăn lau tóc, ngước cằm chỉ về phía một căn phòng.
Tôi lập tức đứng dậy chạy vào, còn không quên khóa cửa lại cẩn thận.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Trên giá cạnh bàn máy tính, bày mấy chiếc bàn phím cơ lung tung.
Cạnh đó là mấy mô hình xe đua.
Lúc này tôi mới nhận ra đây chính là phòng ngủ của Thịnh Dương.
Nằm trên giường, tôi rõ ràng ngửi thấy mùi bạc hà sạch sẽ, rất giống hương trên người anh.
Ôm chăn, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn lạ lùng.
Đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi bật dậy, hé cửa thò đầu ra nhìn Thịnh Dương: “Sao thế?”
Thịnh Dương cong môi cười:
“Bảo bối, giường phòng bên hỏng rồi.
Ngủ sofa sáng mai thể nào cũng đau lưng nhức mỏi.”
Tôi hé miệng, rồi lại ngậm lại.
Mím môi, mở hẳn cửa.
Quay vào cầm lấy cái gối trên giường.
“Không sao, em ngủ sofa cũng được.”
Nói xong thật sự định bước ra.
Nào ngờ bị anh kéo ngược lại.
Cửa “cạch” một tiếng khép chặt.
Tiện tay anh còn khóa luôn.
Tôi trừng to mắt nhìn Thịnh Dương.
Một hồi lâu không thốt nên lời.
Ôm gối đứng im tại chỗ.
Anh khẽ cúi người, hôn nhẹ lên môi tôi.
Anh nghiêm túc nói:
“Em ngủ một bên, anh ngủ một bên, tuyệt đối không vượt ranh giới.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Thật chứ?”
“Thật, không thể thật hơn.”
Nói rồi, anh đưa tay kéo luôn cái gối trong tay tôi ra.
May mà giường đủ rộng, hai người nằm thoải mái không chật chội.
Nằm lên giường rồi, Thịnh Dương quả nhiên rất yên phận nằm im một góc, không hề có động tác vượt giới hạn.
Nhưng tôi thì lại chẳng tài nào ngủ nổi.
Tay nắm chặt lấy chăn mỏng, căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.
Bỗng nhiên, Thịnh Dương trở mình, làm tôi hoảng hốt trượt người né xa thêm chút nữa.
Anh quay mặt về phía tôi, nhàn nhạt mở miệng:
“Bảo bối, lùi thêm nữa là rớt giường rồi.”
“Anh đừng có nói nữa!”
Thịnh Dương bị tôi chọc cười, đưa tay ôm eo tôi, kéo tôi lại gần.
Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Dương đã cười khẽ nói:
“Bảo bối, anh chỉ ôm thôi, không làm gì cả.”
Tôi đẩy anh một cái, không nhúc nhích nổi, đành chấp nhận số phận.
Thịnh Dương vỗ nhẹ sau lưng tôi:
“Ngủ đi!”
Trong lòng anh rất ấm áp.
Dần dần cơn buồn ngủ kéo đến, tôi đang mơ màng sắp ngủ.
Thịnh Dương lại dịu dàng lên tiếng:
“Bảo bối, anh hơi lạnh, cho anh quấn chân lên em được không?”
Tôi mơ màng ừ một tiếng.
Anh hôn nhẹ lên trán tôi, đưa tay khẽ đặt chân tôi lên người anh.