Năm thứ tư sau khi kết hôn, tôi đưa “chim hoàng yến” của Tần Hạng Dư ra nước ngoài, sau đó hạ thuốc anh ta.
Sau một đêm ân ái, tôi mang thai.
Tần Hạng Dư không nói một lời, sáng hôm sau liền bay ra nước ngoài.
Ngày thứ nhất, công ty nhà tôi phá sản.
Ngày thứ hai, tôi gặp tai nạn xe, không chỉ mất đi đứa con trong bụng mà còn bị cắt bỏ tử cung, từ đó vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.
Ngày thứ ba, ba mẹ tôi bị người ta trói đưa lên độ cao vạn mét, giữa tiếng tôi gào khóc cầu xin, dây thừng bị cắt, họ chết không toàn thây.
Cho đến khi Tần Hạng Dư ôm lấy Bạch Tình đứng trước mặt tôi, tôi mới biết, thì ra tất cả đều do một tay anh ta làm.
Anh ta nói:
“Tô Nhẫn Nhiễm, cô nên cảm thấy may mắn, hôm nay tôi tìm được Bạch Tình, nếu không, cô đã sớm xuống địa ngục theo ba mẹ cô rồi.”
Tôi nghẹn ra một ngụm máu tươi, xông lên chất vấn, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị vệ sĩ của Tần Hạng Dư một cước đạp chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày mình hạ thuốc anh ta.
…
“Tô Nhẫn Nhiễm, cô sẽ hối hận.”
Kèm theo câu nói ấy là tiếng thở dốc nặng nề.
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, bàng hoàng mở mắt.
Tần Hạng Dư – người vừa bị hạ thuốc – đang nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt u ám, đáy mắt đầy dục vọng.
Anh ta thô bạo kéo lấy tay tôi, giọng lạnh như băng:
“Qua đây! Đây chẳng phải là thứ cô muốn sao?”
Tôi theo phản xạ giãy ra, hoảng sợ bỏ chạy khỏi căn phòng đó.
Trong phòng, tiếng Tần Hạng Dư không ngừng vang lên, gọi tên tôi như ma quỷ đòi mạng.
Kiếp trước, vào chính ngày này, tôi đã đưa Bạch Tình ra nước ngoài, còn hạ thuốc anh ta.
Tất cả chỉ vì muốn cùng anh ta có một đêm ân ái.
Tôi và Tần Hạng Dư lớn lên bên nhau, đến tận khi kết hôn, anh ta mới nói rằng đối với tôi chỉ có tình cảm anh em.
Thậm chí ngay năm đầu sau kết hôn, anh ta đã nuôi một “chim hoàng yến” bên ngoài.
Dù tôi có đối tốt với anh ta ra sao, Tần Hạng Dư cũng chưa từng động lòng.
Tôi tuyệt vọng, nghĩ dù sao có được một đứa con cũng tốt, vì thế sau khi đưa Lâm Bạch Tình ra nước ngoài, tôi hạ thuốc anh ta.
Đêm đó, tôi đạt được mục đích.
Sáng hôm sau, Tần Hạng Dư tỉnh lại, chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức ra nước ngoài.
Sau đó, chỉ trong ba ngày, nhà tôi liên tiếp gặp chuyện.
Công ty phá sản, đứa con tôi mong mỏi cũng mất, thậm chí tôi còn bị cắt bỏ tử cung, vĩnh viễn không thể làm mẹ.
Cuối cùng, ngay cả ba mẹ tôi cũng bị anh ta cướp đi mạng sống.
Mà tất cả chỉ vì tôi đã đưa Lâm Bạch Tình ra nước ngoài.
Anh ta đã quên mất, khi kết hôn là ai nắm tay tôi, trước mặt ba mẹ tôi hứa hẹn cả đời đối xử tốt với tôi.
Ba mẹ tôi đối xử với anh ta như con ruột, Tô gia không tiếc bất cứ tài nguyên gì để giúp Tần Hạng Dư.
Khi Tần thị đứng bên bờ vực phá sản, cũng chính Tô gia đã ra tay cứu giúp.
Thế mà dù mang ân đức lớn như vậy, Tần Hạng Dư vẫn có thể xuống tay với ba mẹ tôi.
Thậm chí với cả tôi, nếu ngày đó anh ta không kịp tìm lại được Lâm Bạch Tình, có lẽ tôi đến chết cũng chẳng biết được sự thật.
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi khẽ run lên.
Sau lưng tôi, Tần Hạng Dư đã nổi điên đập mạnh vào cửa.
Tôi biết, cánh cửa này không thể cản được anh ta quá lâu.
Nhưng hiện tại, sai lầm vẫn chưa xảy ra.
Lâm Bạch Tình chắc vừa mới bị ép ra sân bay.
Chỉ cần tôi đưa cô ta trở về, đặt cô ta lên giường anh ta, mọi chuyện đều có thể cứu vãn.
Kiếp này, tôi không cần con, cũng không cần tình yêu của Tần Hạng Dư nữa.
Tôi chỉ cần tránh thật xa bọn họ.
Nghĩ vậy, tôi không chút do dự gọi điện cho trợ lý:
“Đưa Lâm Bạch Tình về lại trang viên, nhanh lên!”
Làm xong tất cả, cả người tôi như nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.
Rất nhanh, Lâm Bạch Tình đã bị đưa trở lại.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia oán độc:
“Cô dựa vào đâu mà đưa tôi ra nước ngoài? Cũng may cô còn biết điều đưa tôi về, nếu không Hạng Dư sẽ không tha cho cô đâu!”
Lâm Bạch Tình ngẩng cao đầu, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Tôi chẳng nói gì, chỉ mở cửa phòng, thô bạo đẩy cô ta vào trong.
“Tôi biết cô và Tần Hạng Dư mới là trời sinh một cặp, giờ tôi thành toàn cho hai người.”
Cảm nhận được hơi thở phía sau, sắc mặt Lâm Bạch Tình lập tức biến đổi thành sợ hãi:
“Cô điên rồi à? Định đem tôi cho gã đàn ông khác sao? Dù cô có dùng thủ đoạn hèn hạ thế nào đi nữa, Hạng Dư cũng chẳng bao giờ thích cô đâu!”
Tim tôi nhói lên, cất giọng khàn khàn nói với Tần Hạng Dư phía sau:
“Việc tôi hạ thuốc anh là lỗi của tôi, nhưng giờ tôi đã bù đắp rồi. Từ nay chúng ta không còn nợ gì nhau.”
Kiếp trước, tôi cố ý dùng liều lượng rất mạnh khi hạ thuốc anh ta.
Đêm đó anh ta hành tôi suốt cả ngày.
Giờ đổi lại là người anh ta thật lòng yêu thích, e rằng không xong việc thì họ cũng chẳng bước nổi ra khỏi căn phòng ấy.
Khi nhận ra người sau lưng là Tần Hạng Dư, gương mặt Lâm Bạch Tình lập tức nở nụ cười.
Cô ta ngẩng cao đầu, ngay trước mặt tôi mà cởi áo, để lộ bộ nội y ren vừa kín vừa hở.
Thấy tôi sững người, Lâm Bạch Tình đắc ý nói:
“Nhìn cái gì? Hạng Dư thích tôi mặc bộ này nhất. Anh ấy nói cô chỉ như cá chết, ở bên cô chỉ như tay trái nắm tay phải, chẳng có cảm giác gì cả.”
Cô ta chủ động ôm lấy Tần Hạng Dư.
Giây tiếp theo, người đàn ông đã nhẫn nhịn quá lâu kia lập tức đè ngã Lâm Bạch Tình xuống đất.
Tôi không chịu nổi nữa, đóng sầm cửa lại.
Dù sống lại một đời, nhìn thấy cảnh tượng ấy, tim tôi vẫn đau như dao cắt.
Nhưng kiếp này, tôi nhất định sẽ không để bi kịch lặp lại!
Âm thanh bên trong vẫn chưa hề ngừng.
Tôi quay người rời đi, lòng đã sớm chết lặng.
Kiểm tra lại tất cả giấy tờ xong, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, chỉ cần để Tần Hạng Dư ký vào đơn ly hôn, tôi có thể hoàn toàn rời khỏi anh ta.
Đến lúc đó, bi kịch kiếp trước sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu từng chữ, từng câu gõ ra bản thỏa thuận ly hôn.
Nhìn cái tên quen thuộc trên đó, tôi không kìm được mà nhớ lại những chuyện đã qua.
Tôi và Tần Hạng Dư lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh ta từng có lúc dịu dàng với tôi.
Mỗi lần ra ngoài đều mua về món hoành thánh nhỏ tôi thích.
Mỗi dịp lễ tết đều chuẩn bị quà cho tôi.
Thậm chí khi tôi bị người khác tổn thương, anh ta luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi.
Khi ấy tôi còn ngây thơ, cứ nghĩ đó chính là tình yêu.
Nên tôi năn nỉ cha mẹ để họ đồng ý cho tôi kết hôn với Tần Hạng Dư.
Lúc đó anh ta cũng không phản đối, tôi còn tưởng chúng tôi là đôi bên có tình ý.
Cho đến khi kết hôn xong, anh ta lần đầu đưa Lâm Bạch Tình về nhà.
Anh ta nói, giữa tôi và anh ta chỉ là tình anh em.
Nếu không phải vì cha mẹ tôi lấy cái chết ra ép buộc, anh ta sẽ không bao giờ đồng ý cưới tôi.
Nhưng anh ta không thể sống cả đời với một người gọi là em gái, nên đã đưa Lâm Bạch Tình về.
“Sau này, bên ngoài chúng ta vẫn là vợ chồng, nhưng ở trong nhà, cô chính là em gái tôi, Bạch Tình mới là vợ tôi.”
Tôi vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí còn định nhảy lầu.
Cuối cùng cũng ép được Lâm Bạch Tình rời khỏi trang viên.
Đáng tiếc, tôi đuổi được Lâm Bạch Tình đi, nhưng cũng chẳng thể giành được trái tim Tần Hạng Dư.
Kết cục, còn khiến cả Tô gia phải trả giá.
Nghĩ đến đây, tôi in đơn ly hôn ra, siết chặt trong tay.
Lúc này, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói:
“Tô Nhẫn Nhiễm, cô đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tần Hạng Dư ôm Lâm Bạch Tình, cả người đầy vết đỏ, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, đưa đơn ly hôn ra trước mặt anh ta.
Anh ta chẳng buồn liếc nhìn, hất tay tôi ra, nhíu cô nhìn tôi:
“Tô Nhẫn Nhiễm, mau xin lỗi Bạch Tình.”
Ngực tôi nghẹn lại, đau nhói.
Rõ ràng hôm qua tôi đã thành toàn cho bọn họ, vậy mà Tần Hạng Dư vẫn không chịu buông tha.
Tôi há miệng muốn nói, lại chẳng thốt ra nổi lời nào.
Thấy vậy, Lâm Bạch Tình nép vào lòng Tần Hạng Dư, tỏ ra đáng thương cất tiếng:
“Hạng Dư, thôi đi, em thân phận gì đâu, làm sao dám để đại tiểu thư Tô gia phải xin lỗi em? Nhỡ đâu cô ấy nổi giận, lại đưa em ra nước ngoài thì sao?”
Cô ta kéo vạt áo Tần Hạng Dư, giọng mang theo tiếng nghẹn ngào, nhưng ánh mắt thì oán hận nhìn tôi chằm chằm.
Tần Hạng Dư đau lòng ôm cô ta vào lòng, khi quay sang nhìn tôi lại trở nên lạnh lẽo:
“Tô Nhẫn Nhiễm, xin lỗi Bạch Tình đi, đừng để tôi phải nói lần thứ hai. Nếu không, công ty nhà cô và cả cha mẹ cô…”
Nhìn ánh mắt anh ta ngập đầy sát ý, tôi bỗng nhận ra:
Tần Hạng Dư từ đầu vốn chưa từng nghĩ sẽ sống yên ổn với tôi.
Ngay từ đầu, anh ta đã bị ép buộc phải cưới tôi, nên từ ngày ấy đã hận cả nhà tôi rồi.
Dù kiếp này tôi không đưa Lâm Bạch Tình ra nước ngoài, anh ta vẫn lấy công ty và cha mẹ tôi ra uy hiếp.
Chỉ bởi trong thâm tâm anh ta từ lâu đã muốn ra tay với nhà tôi rồi.