6
Ngày tháng dần trôi qua, tôi ở vùng sông nước Giang Nam cuối cùng cũng đã dưỡng thương khỏe lại.
Nhìn tờ báo trước mặt, Lâm Phù ăn mặc lộng lẫy, tay trái nắm Thẩm Ngôn, tay phải khoác lấy Thẩm Tứ, đang đứng trước khách sạn cao cấp dưới trướng nhà họ Lâm, phát biểu bài diễn văn mừng kỷ niệm thành lập.
Tôi nhấp một ngụm trà, cười lạnh.
Ba năm rồi, mẹ à, món nợ giữa mẹ con mình và bọn họ, cũng nên đến lúc thanh toán rồi.
Đêm đen đặc quánh, biệt thự nhà họ Lâm đèn đuốc sáng trưng, đang tổ chức tiệc mừng.
Tôi mang đôi giày cao gót đỏ, khoác tay một vị khách đặc biệt, chậm rãi đẩy cửa sảnh tiệc ra.
Mọi người tò mò đánh giá khuôn mặt tôi, sau đó đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.
“Lâm… Lâm Duệ!”
“Người phụ nữ cô ấy khoác tay là ai thế? Các cô từng thấy chưa?”
“Chưa từng! Nhìn bộ sườn xám thêu Tô Châu kia mà xem, rõ ràng không phải người giới thượng lưu Bắc Kinh.”
Tôi mặc kệ những lời xì xào bàn tán, bước thẳng về phía trung tâm, nơi mọi người đang vây quanh.
Lâm Phù mặc váy dạ hội cao cấp, khoác tay Thẩm Ngôn, tươi cười rạng rỡ nhận lời chúc mừng.
Ở góc không xa, Thẩm Tứ cầm ly rượu, ánh mắt từ đầu đến cuối dính chặt lấy cô ta, si mê cuồng loạn giấu cũng không nổi.
“Lâm Phù.” Tôi mở miệng, giọng không lớn, nhưng khiến cả đại sảnh tức khắc im bặt.
Cô ta quay đầu lại, thấy tôi, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh cảm xúc, khóc òa nhào tới.
“Duệ Duệ! Em thực sự chưa chết! Tốt quá rồi!”
“Ba năm nay em lẩn đi đâu vậy, ai cũng nhớ em lắm, nhất là Thẩm Tứ, nhớ em đến ăn không vô ngủ chẳng được, chưa đầy tháng đã gầy sụt cả chục cân!”
“Vậy sao?” Tôi cười nhạt liếc về phía Thẩm Tứ.
Đụng phải ánh mắt tôi, khớp ngón tay cầm ly của hắn lập tức trắng bệch, trong mắt tràn đầy vui mừng như vừa mất đi nay tìm lại được.
Nhìn hắn buông ly rượu, định lao về phía tôi.
Tôi chợt giơ tay, cao giọng: “Bắt đầu đi.”
Lời vừa dứt, màn hình lớn giữa sảnh tiệc lập tức sáng lên.
Từng trang báo cũ ngả màu bắt đầu lướt qua.
Trên đó đăng đầy những tin đồn bê bối năm xưa Lâm Hữu Khang nhờ nhà vợ họ Tô chống lưng dựng nghiệp, sau lại ngoại tình với thư ký.
Tôi kéo người phụ nữ phía sau bước ra:
“Xin cho phép tôi giới thiệu một người.”
“Chị ấy là chị ruột tôi, tên Tô Uyển.”
Lời tôi như đá ném xuống mặt hồ phẳng, lập tức gợn sóng dữ dội.
Tiếng bàn tán vang dậy:
“Không phải nhà họ Lâm chỉ có hai chị em thôi sao? Đâu ra cô chị thứ ba này? Lại còn họ Tô?”
“Ba mươi năm trước, Lâm Hữu Khang – cha ruột tôi, nhờ gia đình vợ cả Tô Thanh mà dựng nên cơ nghiệp. Nhưng sau khi cưới lại ngoại tình với thư ký Lưu Ngọc Như, chính là mẹ nuôi tôi, cũng là mẹ ruột Lâm Phù.”
Cả sảnh ồ lên:
“Vậy ra Lâm Phù là con riêng của kẻ thứ ba sao?”
Tôi ra hiệu cho mọi người yên lặng, tiếp tục nói:
“Tô Thanh sau khi phát hiện chuyện này, lập tức tìm luật sư đòi ly hôn. Kết quả bị Lâm Hữu Khang hạ độc, chưa đầy một tháng đã qua đời.”
“Con gái năm tuổi của bà ấy, cũng chính là chị tôi Tô Uyển, bị bọn họ ném xuống sông dữ, may mắn được dì Trương cứu sống.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Lâm Phù không nhịn được nữa, làm ra vẻ oan ức đứng ra.
“Mọi người đừng tin cô ấy nói nhảm! Cô ta nhất định ghen tị vì tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm nên mới thuê người tới diễn trò! Đống báo cũ kia đáng tin được sao? Nhà báo chỉ cần có tiền là bịa chuyện thôi!”
Đám đông xì xào:
“Đúng nhỉ, thời nay ai còn tin báo chí, toàn chuyện bịa.”
Lúc này Thẩm Tứ cũng vội vã bước đến, ánh mắt đầy thất vọng và khó chịu, túm lấy tay tôi muốn kéo đi.
“Lâm Duệ, em đủ chưa! Anh cứ tưởng ba năm qua đủ để em hối cải, ai ngờ em vẫn cố chấp, còn trở nên ác độc thế này!”
“Chị Lâm Phù đối xử với em chưa đủ tốt à, sao em cứ phải bôi nhọ danh tiếng của chị ấy?”
Trong lời nói của hắn, toàn là bênh vực Lâm Phù, còn với tôi chỉ có chỉ trích.
Thấy mọi người đều đứng về phía mình, sau lưng tôi không một ai, Lâm Phù đắc ý nhìn tôi, nhướng mày cười.
7
Tôi bình thản, dứt khoát hất tay Thẩm Tứ ra:
“Mọi người, xin hãy nhìn lên màn hình lớn.”
Mọi ánh mắt lập tức hướng về, sắc mặt ai nấy chợt biến đổi.
Chỉ thấy trên màn hình, phát lên một đoạn video cũ kỹ.
Dù máy quay rung lắc dữ dội, nhưng hình ảnh vẫn rất rõ nét.
Trong video, một người phụ nữ bị Lâm Hữu Khang bóp cằm, cưỡng ép đổ thứ nước đen đặc vào miệng.
Bà ta khóc lóc cầu xin tha mạng, nói mình sẵn sàng tay trắng rời đi.
Lưu Ngọc Như uốn éo bước ra, bàn tay thon thả đặt lên vai Lâm Hữu Khang.
Cô ta ghé sát tai hắn, dịu dàng dụ dỗ:
“Hữu Khang, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Hôm nay anh mà thả bà ta, sau này nhất định bà ta quay về trả thù chúng ta.”
Video đột ngột cắt ngang, thay vào đó là từng tấm ảnh lướt qua.
Ảnh chụp Lưu Ngọc Như giẫm lên thi thể Tô Thanh, cười thân mật bên Lâm Hữu Khang, ảnh sao kê ngân hàng chuyển toàn bộ tài sản họ Tô sang tên Lâm Hữu Khang, thậm chí còn có cả kết quả giám định tử thi – ghi rõ:
Tô Thanh, nguyên nhân tử vong: trúng độc.
Tôi bình thản vạch trần:
“Để che giấu tội ác, Lâm Hữu Khang mua chuộc không ít người, cuối cùng thuận lợi chuyển hết tài sản nhà họ Tô, rồi từ Giang Nam dắt díu nhau lên Bắc Kinh, ra ngoài thì tuyên bố Lưu Ngọc Như chính là vợ cả của mình.”
“Từ đó, nhà họ Lâm chen chân vào giới thượng lưu, còn nhà họ Tô trăm năm danh giá, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.”
Khi chân tướng được phơi bày, cả hội trường chìm vào tĩnh lặng.
Người biến sắc đầu tiên, chính là mấy vị trưởng bối đứng góc phòng.
Họ tức giận đập vỡ ly rượu, lầm bầm chửi rủa:
“Thật là thất đức!”
Mấy quý bà bịt miệng, lớp trang điểm tinh xảo cũng không giấu nổi sự ghê tởm trong ánh mắt.
“Thật đáng thương cho sản nghiệp trăm năm nhà Tô, cuối cùng lại rơi vào tay loại đàn ông phượng hoàng như hắn.”
Đám vãn bối cũng dần định thần lại, đưa mắt cười lạnh về phía Lâm Phù.
“Bảo sao bình thường cô ta cứ giả vờ ngọt ngào, đúng là mẹ nào con nấy! Có khi sau lưng chẳng biết làm bao nhiêu chuyện xấu xa nữa.”
Tôi giẫm từng bước giày cao gót tiến về phía Lâm Phù, sắc mặt cô ta hoảng hốt lùi dần:
“Nói xem, ai mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận? Ai mới là con gái của kẻ thứ ba không dám ngẩng đầu?”
Lâm Phù không còn đường lui, hét toáng lên:
“Mày nói bậy! Mẹ tao mới là vợ chính thức nhà họ Lâm! Mày mới là nghiệt chủng! Chúng mày đều là!”
Bốp! Một cái tát giòn tan vang khắp hội trường.
Chị Tô Uyển đứng trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lẽo:
“Cái tát này, thay mẹ tôi xả giận!”
Bốp! Tôi giơ tay tát tiếp, mạnh hơn:
“Cái tát này để mày tỉnh lại. Tao là đứa mẹ tao bị ép buộc mới sinh ra. Nếu tao là nghiệt chủng, thì con gái tiểu tam như mày, chẳng bằng nghiệt chủng! Cùng lắm chỉ là tiện chủng!”
“Phù Phù!” Lâm Hữu Khang và Lưu Ngọc Như nghe tin chạy tới.
Thấy chúng tôi đối xử với Lâm Phù như thế, Lưu Ngọc Như lập tức kéo con gái ra sau lưng, mắng to:
“Lâm Duệ, mày điên rồi! Sao dám đánh chị mày!”
Lâm Hữu Khang thì chỉ tay vào tôi, giận đến run người:
“Nhà họ Lâm mà lại sinh ra thứ vong ân phụ nghĩa như mày, hỗn láo, bất hiếu, thật nghịch tử!”
“Nghịch tử?” Tôi cười lớn, từ tốn lấy điện thoại ra, nhấn nút phát:
“Vậy để tôi cho mọi người xem, cái gì mới gọi là nghịch tử!”
Trong loa vang lên tiếng cảnh sát nghiêm túc:
“Cô Lâm, chúng tôi đã nhận được bằng chứng cô cung cấp, đang xin lệnh bắt vợ chồng nhà họ Lâm về hai tội danh: cố ý giết người, chuyển nhượng tài sản phi pháp xuyên tỉnh.”
Lâm Hữu Khang chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ.
“Mày… mày dám báo công an?”
“Chứ còn sao nữa?” Tôi siết chặt tay chị Tô Uyển:
“Trời có mắt. Năm xưa chúng mày hại chết cô Tô, ép mẹ tao phát điên, bao nhiêu tội ác sớm muộn cũng phải trả giá!”
Lâm Phù thấy tình thế không thể cứu vãn, cuối cùng cũng hoảng loạn.
Cô ta nhào tới bám lấy Thẩm Ngôn:
“Chồng ơi cứu em! Bố mẹ em nhất định bị oan!”
Thẩm Ngôn lại ghê tởm lui một bước, thẳng chân đạp ngã cô ta.
“Bằng chứng bày ra trước mặt còn cãi cùn? Không ngờ nhà họ Lâm lại bẩn thỉu thế. Cô, một đứa con gái tiểu tam, cũng xứng làm vợ tôi? Ngày mai ra tòa ly hôn! Cô không tới, tôi chẳng ngại tự thành góa vợ!”
Lâm Phù kinh hãi nhìn người đàn ông đầu gối tay ấp suốt bảy năm, không dám tin vào mắt mình.