Không hiểu vì sao, mấy hôm nay Hứa Mặc cứ như nổi nóng vô cớ.
Hôm nay lúc đánh bóng rổ, cậu ta xảy ra xung đột với đối thủ.
Chỉ vài câu qua lại, có người ra tay trước.
Hứa Mặc bị xô ngã vào bậc thềm bên cạnh, gãy chân.
Chân gãy đã đành.
Quan trọng là tuần sau bọn họ còn phải sang thành phố bên cạnh đại diện trường tham gia trận thi đấu.
Giờ Hứa Mặc dính chấn thương, tất nhiên không đi nổi nữa.
“Gần đây cậu ta hơi xui.”
“Cũng tại cậu ta thôi, chơi thể thao va chạm là chuyện bình thường, tự nhiên cứ muốn cãi cọ.”
“Giờ chắc cậu ta khó chịu lắm. Dù sao cũng là bạn học, có nên nhắn tin an ủi không nhỉ?”
Tôi nghe ngóng xong cũng không đi, ngồi luôn bên cạnh hóng đám bạn và đồng đội của cậu ta nói chuyện.
“Không cần tụi mình đâu.” Có người cười nói: “Trước cậu ta bảo rồi, cậu ta có bạn gái quen qua mạng. Cô ta biết dỗ người, nói chuyện khéo léo, còn hát cho cậu ta nghe, giá trị cảm xúc đầy đủ lắm. Mình đừng chen vào.”
“Nói cũng đúng.”
Nghe tụi họ buôn chuyện thêm một lúc, tôi mới đứng dậy rời đi.
Về ký túc xá, ngồi thừ ra mấy phút, tôi lấy điện thoại.
Mở khung chat của Hứa Mặc ra.
Đạn mạc lập tức ùa tới chế nhạo:
【Nữ phụ lại muốn gì nữa? Lại muốn dây dưa với nam chính à?】
【Trời má, vừa bám lấy Tần Phong Trạch, vừa quay về tìm Hứa Mặc, nữ phụ cũng giỏi thật.】
【Ọe, nữ phụ im đi được không, lần nam chính bị thương này là cơ hội để nam nữ chính tiến gần nhau đấy.】
Tôi chớp mắt.
Thì ra là vậy.
Đã thế… tôi tất nhiên phải phối hợp rồi.
Thế là tôi vào thẳng trang cá nhân của Hứa Mặc, xóa bạn, chặn luôn.
6
Hứa Mặc dạo gần đây cực kỳ phiền muộn.
Cảm giác như ông trời đang cố tình trêu ngươi cậu ta, chuyện gì cũng không thuận.
Đặc biệt là hôm qua còn phải vào viện.
Nhìn cái chân bó bột trắng toát, Hứa Mặc phải thở sâu mấy lần mới kiềm được bực dọc trong lòng.
Ngồi chán nản nghịch điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn của Lê Giai.
Snack Ngon Ngon:
【Nghe nói cậu vào viện? Sao thế? Nặng lắm không?】
Nghĩ đến gương mặt dịu dàng của Lê Giai, Hứa Mặc khẽ cười, tâm trạng cũng dễ chịu hơn đôi chút.
Cậu ta nhắn lại:
【Bị thương ở chân, phải nằm viện mấy hôm.】
Lê Giai quả nhiên gửi lời an ủi.
Cảm nhận được sự quan tâm ấy, Hứa Mặc không kìm được nói nhiều hơn.
【Tiếc thật, tuần sau còn định đi thành phố bên cạnh thi đấu.】
【Giờ tôi không đi được, cũng không biết trường mình có thắng nổi không…】
【Tối qua tôi mất ngủ, tận 5 giờ sáng mới ngủ được, người mệt mỏi lắm.】
【Cơm bệnh viện còn dở hơn căng-tin trường nữa (khóc cười).】
Cậu ta lảm nhảm đủ thứ, vốn muốn Lê Giai trò chuyện thêm chút nữa, giải tỏa tâm trạng.
Nhưng cậu ta nhận ra… Lê Giai trả lời càng ngày càng chậm.
Nội dung tin nhắn của Lê Giai cũng ngày càng qua loa, hời hợt.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện của họ khép lại bằng một câu:
【Nghỉ ngơi cho tốt, uống nhiều nước ấm nhé.】
Hứa Mặc lại càng bực bội hơn.
Cậu ta bỗng nhận ra, hình như Lê Giai cũng chẳng tốt đẹp như mình từng tưởng tượng.
Chẳng hiểu sao, trong đầu cậu ta lại chợt hiện lên cái tên Giang Lam.
Nếu là cô ấy, chắc hẳn hai người sẽ nói chuyện rất hợp.
Giang Lam lúc nào cũng biết cách khiến người ta vui vẻ, nhưng cũng rất có chừng mực.
Nói chuyện với cô ấy không cần suy nghĩ nhiều, vừa nhẹ nhàng vừa thú vị.
Tuy ngày đó kết bạn là vì nhận nhầm người.
Nhưng giờ nghĩ lại, Hứa Mặc cũng không hẳn cảm thấy hối hận…
Ngồi trên giường bệnh, trong đầu Hứa Mặc rối như mớ bòng bong.
Có lẽ do tiếng ngáy của ông cụ giường bên quá to, khiến tâm trạng cậu ta càng thêm bực dọc, chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện xả bớt.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Mặc mở khung chat với Giang Lam.
Rón rén gõ một câu: 【Cậu còn đó không?】
Giây tiếp theo, một chấm đỏ rõ rành rành nhảy ra.
Kèm theo thông báo:
Mọi người đều nói Giang Nam tốt đã bật chế độ xác minh bạn bè, bạn không còn trong danh sách bạn bè của cô ấy…
Hứa Mặc siết chặt điện thoại, mặt tối sầm.
7
Tôi nhìn bài đăng mới nhất Lê Giai vừa đăng trên vòng bạn bè, cười đến nỗi đập tay xuống giường.
Snack Ngon Ngon:
【Từ chối làm thùng rác cảm xúc.】
Thấy tôi thả tim, cô ấy lập tức chạy tới tìm tôi tám chuyện.
【Haizz, cảm giác crush sụp đổ rồi.】
Cô ấy kể lại chuyện xảy ra giữa cô ấy và Hứa Mặc, trong giọng nói ngập tràn vẻ khó tin.
【Đầy một bụng năng lượng tiêu cực, sao trên đời lại có người không biết nói chuyện như vậy nhỉ?】
Tôi đùa giỡn vài câu với cô ấy, Lê Giai nghe xong tâm trạng cũng khá lên chút.
Chợt nhớ ra gì đó, cô ấy hỏi tôi:
【Trước giờ tôi vẫn đoán, cậu chính là Giang Lam bên khoa Thống kê đúng không?】
Tôi giả vờ kinh ngạc:
【Ui chao, sao cậu cũng đoán ra được?】
Lê Giai cười:
【Nick của cậu nhìn là biết mà.】
Cũng đúng.
Chỉ có cái đầu thiếu dây như Hứa Mặc mới nhận nhầm người thôi.
Lê Giai lại hỏi tiếp:
【Nghe nói dạo gần đây cậu thân với Tần Phong Trạch lắm à?】
Tôi thoải mái thừa nhận:
【Đúng thế, tôi đang theo đuổi cậu ta.】
Dạo này tôi hay tìm Tần Phong Trạch, lúc thì mang nước, lúc thì chụp ảnh.
Cũng chẳng giấu giếm gì, người chú ý cũng không ít.
Lê Giai hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói:
【Hay cậu đổi người khác đi?】
Tôi sững lại:
【Tại sao?】
Lê Giai càng thêm do dự.
Im lặng vài giây, rồi gửi cho tôi một đoạn tin nhắn rất dài.
【Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhé, hình như Tần Phong Trạch có vấn đề về tâm lý. Có cô bạn cùng phòng của em khóa dưới kể rằng, có hôm ôn bài khuya về, bắt gặp cậu ta đang giết mèo ở hồ Lục Tư trong trường.】
Tôi ngẩn người nhìn đoạn tin nhắn ấy.
Trường tôi từ năm ngoái tới nay đúng là thỉnh thoảng lại phát hiện vài xác mèo chết.
Nhưng tên biến thái kia cực kỳ cẩn trọng, toàn chọn chỗ vắng người, góc chết camera, hành động không để lại dấu vết, chạy trốn cũng nhanh như ma.
Thế nhưng, người đó là Tần Phong Trạch sao?
Thật sự không giống chút nào…
【Chắc chắn là cậu ta à?】
8
Lê Giai nhắn:
【Không có bằng chứng chính xác đâu, hôm đó trời tối rồi, bạn cùng phòng của em gái khóa dưới chỉ thấy Tần Phong Trạch ngồi xổm trước con mèo chết, chứ không tận mắt nhìn thấy cậu ta ra tay… Nhưng dù sao nghi ngờ cũng rất lớn, cậu đừng nên lại gần cậu ta nữa.】
Lê Giai cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, tôi không tranh luận nhiều với cô ấy.
Qua loa trả lời rồi thoát khỏi khung chat.
Ngay lúc đó, tôi lơ đãng liếc qua mấy dòng đạn mạc đang lướt qua trên không trung, bất giác sững người.
【Tuy Tần Phong Trạch trông có vẻ âm u, nhưng vụ ngược mèo này thật ra không phải do cậu ta làm.】
【Tôi cũng nhớ tình tiết này, hung thủ là ai ấy nhỉ, quên mất rồi.】
【Hình như là họ Tao, Giang Tao? Tưởng Tao?】
【Đúng đúng, tôi cũng nhớ. Bề ngoài là học bá bên sinh học, thực chất lại là tên biến thái rất kinh tởm.】
Tôi đè nén cảm xúc hưng phấn trong lòng.
Rửa mặt xong, nằm lên giường, cẩn thận sắp xếp lại thông tin vừa moi được từ đạn mạc.
Xem ra, mấy cái đạn mạc này cũng chẳng phải vô dụng.
Hơn nữa lần này họ đưa thông tin rất cụ thể.
Kẻ thực sự ngược mèo trong trường… tôi nghĩ, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ tra ra.
Nghĩ ngợi quá nhiều khiến tôi trằn trọc khó ngủ.
Tôi lên siêu thoại của trường, tiện tay tìm kiếm tên Tần Phong Trạch, những bài đăng nhảy ra khiến tôi âm thầm rùng mình.
Có mấy cô gái bị vẻ ngoài của cậu ta thu hút, lên mạng hỏi thăm thông tin, vừa đăng bài tìm người là lập tức bị dội lại hàng loạt bình luận.
【Em gái à, người này biến thái lắm đấy.】
【Tâm lý hắn có vấn đề, thích ngược mèo, em còn dám thích nữa à?】
【Trời ạ, không bị xử phạt gì à?】
【Không có chứng cứ, nhưng ai cũng biết là hắn.】
【Đáng sợ thật, biến thái chết đi cho rồi.】
【Tôi còn nghe nói hắn thích rình trộm nhà vệ sinh nữ nữa cơ…】
Những lời thế này, nhiều vô kể.
Tôi đọc mà nhíu mày, cảm giác hít thở không thông.
Đột ngột gập điện thoại lại, trong đầu lại hiện lên gương mặt Tần Phong Trạch.
Tôi dường như chợt hiểu vì sao cậu ta lại luôn có vẻ cô lập.
Vì sao gương mặt ấy luôn là vẻ lạnh lùng, xa cách.
Bởi vì, cậu ta nhận quá nhiều ác ý.
Còn trong siêu thoại kia, những người tuôn lời ác độc, tin chắc vào điều mình nói, phần lớn đều là nam sinh.
Họ ghen tị với ngoại hình của Tần Phong Trạch, ghen tị với thiên phú thể thao của cậu ta.
Vì thế mới đem lời lẽ sắc nhọn trên mạng để hủy hoại cậu ta.
Như thể làm vậy, cô gái họ thầm mến sẽ nhìn họ thêm một chút.
Cơ hội mà họ không bao giờ có được, sẽ rủ lòng thương họ thêm một lần.
Con trai luôn nói con gái hay đố kỵ nhỏ nhen.
Nhưng thực tế, một khi con trai đã ghen tị, cái đáy giới hạn đó… còn thấp hơn tưởng tượng.
Ban đầu, tôi theo đuổi Tần Phong Trạch chỉ vì gương mặt đẹp trai của cậu ta.
Bởi vì căn bệnh của tôi, tôi cần như thế.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ… tôi thật sự bắt đầu cảm thấy thương cậu ta rồi.
Nếu tìm được người thực sự ngược đãi mèo, liệu Tần Phong Trạch có thể không còn bị mọi người hiểu lầm và ghét bỏ nữa không?