Tôi bắt đầu chú ý đến người bên học viện Sinh học có họ “Đào” mà đạn mạc từng nhắc.
Sau mấy vòng điều tra, cuối cùng tôi cũng xác định được một người.
Sinh viên năm hai khoa Sinh học – Giang Đào.
Ngoại hình tầm thường, ăn mặc quê mùa, quanh năm đeo cặp kính đen dày cộp trên sống mũi, nhìn qua rất thật thà.
Thành tích học tập xuất sắc, không tham gia mấy hoạt động giải trí, nơi cậu ta hay lui tới nhất chính là thư viện.
Là mẫu sinh viên ngoan ngoãn, không gây chuyện, được thầy cô yêu quý.
Tôi lén theo dõi Giang Đào mấy ngày, còn bám theo hành trình sinh hoạt thường ngày của cậu ta.
Quá mức quy củ, quá mức bình thường.
Lớp học, nhà ăn, thư viện, ký túc xá – đúng chuẩn bốn điểm một đường.
Chỉ là… hôm qua khi đi ngang qua bồn hoa ngoài thư viện, cậu ta lại dừng lại, ngó vào bên trong rất kỳ lạ.
Hôm nay tôi dự định tiếp tục theo dõi.
Vừa đi đến ngoài thư viện, lại bị một người không ngờ tới cản đường.
Hứa Mặc, mới xuất viện mấy hôm, chân còn bó bột.
Tôi chỉnh lại sắc mặt:
“Có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Hứa Mặc không mấy tốt:
“Cậu theo dõi người kia làm gì?”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta.
Hứa Mặc chỉ tay về phía đối diện thư viện:
“Ký túc xá tôi ở ngay bên kia, từ ban công nhìn thấy rõ.”
Khóe miệng tôi giật giật:
“Ra là vậy.”
Đối diện câu hỏi chất vấn của Hứa Mặc, tôi có chút khó hiểu:
“Liên quan gì đến cậu?”
Hứa Mặc sững người, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tôi cười cười, vòng qua cậu ta định đi tiếp.
Lại bị Hứa Mặc nắm chặt lấy cánh tay.
Cậu ta nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi:
“Giang Lam, cậu xóa tôi khỏi danh sách bạn bè rồi phải không?”
Chạm vào ánh mắt cậu ta, tôi gật đầu:
“Đúng.”
Lại giả vờ ngạc nhiên “À” một tiếng:
“Hóa ra, cậu biết người đó là tôi à.”
“Nhưng chẳng phải cậu kết bạn nhầm người à? Chúng ta vì hiểu nhầm mới kết bạn, giờ xóa bạn, là trả mọi thứ về đúng vị trí ban đầu.”
Hứa Mặc nhíu mày:
“Ý cậu là gì?”
Tôi thở dài:
“Nói thật cho cậu biết, lúc trước tôi cũng nhận nhầm người, cứ tưởng cậu là Tần Phong Trạch. Đến khi phát hiện ra, tôi đã định xóa bạn rồi, chỉ là… ngày nào cậu cũng nhắn tin, tôi ngại xóa sợ mất mặt, nên mới để vậy.”
“Nhưng mà, Hứa Mặc, cậu có biết không? Nói chuyện với cậu… thật ra rất phiền.”
Hứa Mặc tức đến mức môi run lên.
【Công kích này mạnh quá rồi đấy…】
【Nữ phụ có cần phải đả kích người ta vậy không? Người ta có thích cô đâu.】
【Tôi lại thấy nữ phụ làm đúng đấy chứ, nam chính trước đã không đoái hoài cô ấy, hai bên nhận nhầm, thì xóa nhau là cách tử tế nhất.】
Ồ, xem mấy ngày nay, lần đầu gặp được đạn mạc biết nói đạo lý.
9
Tôi vậy mà lại có chút… cảm động.
Hứa Mặc vô thức siết chặt cánh tay tôi, đau đến mức tôi hít một hơi lạnh, lập tức hất mạnh tay cậu ta ra.
Nhưng tôi quên mất, bây giờ Hứa Mặc chỉ có một chân lành lặn, còn đang phải chống nạng.
Bị tôi hất một cái, cậu ta không đứng vững, ngã chúi ra sau.
Tôi giật mình, vừa định đưa tay kéo cậu ta lại, thì thấy có một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng từ bên cạnh vươn tới, đỡ cậu ta vững vàng.
… Là Tần Phong Trạch.
Cậu ta chẳng hề có chút tự giác rằng mình vừa làm chuyện tốt.
Thả Hứa Mặc ra xong, liền quay đầu nhìn tôi:
“Có rảnh không?”
Tôi ngẩn người, rồi khẽ gật đầu.
“Đi ăn với tôi một bữa.”
“Được chứ!” Tôi lập tức cười rạng rỡ, “Cậu ăn cay được không? Tôi biết một quán ăn ngon lắm.”
Hứa Mặc đứng bên cạnh, chẳng khác nào người vô hình.
Đứng trước Tần Phong Trạch, cậu ta càng cảm thấy mất mặt.
Không muốn nói thêm lời nào nữa, quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, cuối cùng vẫn dừng lại, quay đầu nhìn Tần Phong Trạch, lại nhìn tôi.
Hừ lạnh một tiếng đầy khó hiểu:
“Tần Phong Trạch, ra là cậu cũng thích cái kiểu con gái bắt cá nhiều tay này à.”
Đấy, đàn ông miệng mọc đầy lời đồn thổi bịa đặt, muốn nhục mạ ai là không cần suy nghĩ.
Cả tôi và Tần Phong Trạch đều không có phản ứng gì.
Chỉ yên lặng nhìn cậu ta.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Hứa Mặc cũng biết mình nói hơi quá, mặt đỏ bừng, chống nạng tập tễnh bỏ đi.
Đợi Hứa Mặc đi xa rồi, tôi mới kịp phản ứng lại.
Hai người họ là bạn cùng phòng, Hứa Mặc còn có thể phát hiện tôi mấy hôm nay cứ lượn lờ quanh thư viện, Tần Phong Trạch chắc chắn cũng biết.
Chắc… cậu ta sẽ không hiểu lầm gì chứ?
Tôi đang định lựa lời giải thích một chút, liền nghe cậu ta nói:
“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Tần Phong Trạch đưa tôi tới một quán ăn nhỏ mới khai trương không lâu. Cả hương vị lẫn trang trí đều ổn, chỉ là vị trí hơi hẻo lánh nên khách cũng không nhiều.
Ăn uống no nê, tôi dựa vào ghế, thở dài nhẹ nhõm.
Tần Phong Trạch cũng buông đũa.
Cậu ta nhìn tôi:
“Giang Lam, chuyện cậu theo dõi Giang Đào…”
Tôi giật mình, lập tức giải thích:
“Tôi không hề có ý gì vượt quá giới hạn đâu.”
Tần Phong Trạch ngẩn ra, rồi không nhịn được bật cười khẽ.
“Tôi không có ý đó.”
Tôi bối rối bứt tay:
“Dù cậu có ý đó hay không, tôi vẫn muốn giải thích. Dù sao… tôi còn đang theo đuổi cậu mà.”
Tần Phong Trạch quay mặt đi, vành tai đột nhiên hơi đỏ lên.
Tôi chớp mắt, trong lòng đầy kinh ngạc.
Cậu ta… đang ngại à?
Tôi cũng đâu nói gì quá đáng đâu…
Có lẽ để xua đi bầu không khí lúng túng, Tần Phong Trạch khẽ ho, chuyển chủ đề:
“Cậu đừng tiếp xúc quá gần với Giang Đào.”
“Hắn… có thể sẽ làm cậu bị thương.”
Tôi trợn to mắt, buột miệng:
“Cậu biết chuyện hắn ngược đãi mèo rồi à?”
Tần Phong Trạch nhíu mày:
“Sao cậu biết chuyện…”
Ánh mắt hai người giao nhau, cậu ta im lặng một lúc.
Sau đó mới nói:
“Tôi điều tra hắn khá lâu, mãi gần đây mới chắc chắn là hắn.”
Nhìn sắc mặt cậu ta, tôi thử dò hỏi:
“Tần Phong Trạch, cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi không?”
“Gì cơ?”
“Có người nói từng thấy cậu ngược đãi mèo ở bên hồ Lục Tư, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tần Phong Trạch trầm mặc rất lâu.
Khi tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân liệu có hỏi quá lỗ mãng không, cậu ta mới lên tiếng:
“Hôm đó, tôi từ ngoài trường trở về, ngang qua hồ Lục Tư thì nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết. Tiếng kêu rất ngắn, tắt lịm chỉ trong nháy mắt. Tôi còn nghĩ mình nghe nhầm.
Tôi lần theo âm thanh tìm tới, thấy… một con mèo chỉ mới hai ba tháng tuổi, bị vặn gãy cổ.”
“Tôi ngồi xuống định kiểm tra xem có thể cứu được không. Đúng lúc đó, một cô gái chạy tới, nhìn thấy cảnh đó liền hét lên rồi bỏ chạy… Sau đó thế nào, cậu cũng biết rồi đấy.”
Nghe tới đây, tôi giận đến phát điên.
Tôi lại hỏi:
“Cậu không từng cố gắng giải thích sao?”
10
“Vô ích thôi.”
Giọng Tần Phong Trạch rất bình tĩnh:
“Cũng giống như bọn họ không tìm được bằng chứng chứng minh tôi làm, tôi cũng không có bằng chứng chứng minh mình không làm. Trong tình huống này, phần lớn người sẽ tin lời đồn chính là sự thật.”
“Còn cậu thì sao? Sao cậu lại biết không phải tôi? Lại còn đi điều tra Giang Đào nữa?”
Tôi chống cằm, nhìn cậu ta:
“Tôi tin cậu. Cậu không phải loại người hành hạ mèo. Còn về Giang Đào, chỉ là nghi ngờ thôi, kiểu đánh bừa mà trúng.”
Tôi lấp liếm nói cho qua.
Nhưng Tần Phong Trạch đâu dễ bị qua mặt:
“Tại sao cậu tin tôi?”
Tôi cười:
“Cậu có biết vì sao tôi add được WeChat cậu không?”
Tần Phong Trạch ngẩn người.
Tôi nhớ lại:
“Hồi năm nhất vừa khai giảng, tôi nhìn thấy cậu dưới gốc cây cho mèo hoang ăn. Khoảnh khắc ấy khiến tôi động lòng, tôi hỏi mấy người mới moi được WeChat của cậu.”
“Bạn Tần, cậu khó add lắm, tôi gửi lời mời năm sáu lần mới được duyệt vào danh sách bạn bè đấy.”
“Lúc ấy tôi nghĩ, một người biết nhẹ nhàng chăm sóc mèo con, tuyệt đối không thể là kẻ ngược đãi mèo.”
Tần Phong Trạch lặng lẽ nhìn tôi, đôi tai… lại đỏ lên.
Tôi nhịn cười, hứng thú nhìn cậu ta.
Xem ra bạn Tần cũng khá là… ngây ngô.
Giang Đào mấy hôm nay có vẻ rất không bình thường.
Rời thư viện ngày càng muộn, cũng không về ký túc xá ngay, mà cứ lang thang khắp trường.
Lúc đi đường, luôn vô thức để ý vị trí camera.
Tần Phong Trạch nói với tôi, trường có một con mèo mướp vừa mới sinh một ổ con vài hôm trước…
Giang Đào có lẽ sắp ra tay.
Tối thứ Hai, 11 giờ khuya, Giang Đào rời ký túc xá.
Hắn men theo tuyến đường đã thử đi vô số lần, đến bồn hoa cạnh thư viện, dùng một thanh thanh dụ mèo, nhẹ nhàng bắt được một con mèo con.
Hắn nhét mèo vào balo, tránh camera, đi thẳng tới kho dụng cụ bỏ hoang cạnh sân vận động.
Giang Đào có vẻ rất kích động. Đã hơn một tháng rồi hắn mới có cơ hội “giải tỏa” bản thân.
Gần đây trường kiểm tra chặt hơn, hắn càng phải cẩn thận hơn nữa.
Ngón tay hắn khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con.
“Ngoan… đừng sợ…”
Hắn khẽ thì thầm, khóe môi méo mó nhếch lên.
Con mèo trong balo khẽ rên yếu ớt, cào loạn vào lớp vải nhưng không sao thoát ra nổi.
Nhịp tim Giang Đào càng lúc càng nhanh, hơi thở dồn dập.
Hắn nghiện cảm giác này – cảm giác nắm giữ sinh mệnh trong tay.
“Rất nhanh thôi, sẽ không đau nữa…”
Hắn nhẹ giọng dỗ dành, móc từ túi áo ra một sợi dây nhỏ, thành thục quấn quanh ngón tay.
Ngay lúc đó —
“Rầm!”
Cửa kho dụng cụ bị đá mạnh bung ra!
Giang Đào còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen lao tới, đè hắn ngã nhào xuống đất!
“A!”
Hắn đau đớn hét lên, đầu sau đập mạnh xuống nền đất, trước mắt tối sầm lại.