11
Ba lô bị giật mạnh mở ra, chú mèo con nhanh chóng được người ôm lấy.
Giang Đào giãy giụa ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn rõ người đang đè lên mình là ai ——
Tần Phong Trạch.
“Là… cậu?!” Đồng tử Giang Đào co rút, lập tức nổi điên:
“Mẹ nó, cậu tìm chết à?!”
Tần Phong Trạch lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao, một tay ghì chặt vai hắn xuống, tay kia móc điện thoại ra, màn hình đang sáng lên —— là giao diện quay video.
Sắc mặt Giang Đào lập tức trắng bệch.
“Cậu… cậu theo dõi tôi?!”
Giọng hắn run rẩy, sau đó lại trở nên dữ tợn:
“Buông tao ra!”
Tần Phong Trạch không nói một lời, chỉ siết chặt tay, đau đến mức khiến Giang Đào nghiến răng trợn mắt.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục mắng loạn lên.
“Bốp!”
Tần Phong Trạch đấm thẳng vào mặt hắn, mấy câu chửi bị cắt ngang tức thì, máu mũi tuôn ra ào ạt.
“Câm miệng.” Giọng cậu ta lạnh lẽo như băng:
“Những con mèo cậu giết, tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết chính cậu là kẻ làm.”
Giang Đào toàn thân run bần bật, trong mắt rốt cuộc cũng hiện lên sợ hãi.
“Đừng… cậu không được…” Giọng hắn run lẩy bẩy:
“Tôi… tôi chỉ là…”
Tần Phong Trạch không thèm để ý, thản nhiên gọi điện thẳng tới phòng bảo vệ trường.
Giang Đào hoảng loạn thật sự, liều mạng giãy giụa muốn bỏ trốn nhưng bị đè chặt không nhúc nhích nổi.
“Tần Phong Trạch! Mẹ kiếp mày không có kết cục tốt đâu!” Hắn gào thét điên cuồng:
“Mày tưởng làm vậy là rửa sạch được tiếng xấu à? Vô ích thôi, mày vẫn sẽ bị người ta ghét, không ai thích mày đâu!”
“Ai nói thế?” Tôi ôm mèo con, thò đầu vào từ ngoài cửa kho:
“Tôi thì thích cậu ấy đấy.”
Khóe môi Tần Phong Trạch khẽ cong, sức lực trên tay càng mạnh hơn.
Bảo vệ vội vàng chạy đến, mấy sinh viên gần đó nghe động cũng đổ xô tới.
Chẳng mấy chốc, Giang Đào đã bị vây kín lại.
Trong căn phòng dụng cụ bỏ hoang, người ta tìm ra rất nhiều dụng cụ bệnh hoạn, ghê tởm, còn có cả vết máu mèo lưu lại từ trước.
Sinh viên vây quanh phẫn nộ tột độ, thậm chí có người còn xông lên đạp hắn.
Ban đầu bảo vệ còn cố ngăn cản, nhưng đông người quá, ông ta cũng đành bất lực.
Đến khi giáo viên chủ nhiệm của Giang Đào vội vàng chạy tới, Giang Đào đã bị đánh đến mức quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Giáo viên sợ chuyện lan rộng, vội vàng đưa hắn đi.
Nhưng chuyện này, vẫn lan truyền khắp mạng.
12
Có người đã quay lại toàn bộ hiện trường, cả hình ảnh trong phòng dụng cụ, bằng chứng rành rành, Giang Đào hoàn toàn không còn lời nào để cãi.
【Thật ghê tởm, ngày thường trông người ta đứng đắn thế cơ mà, ai ngờ bên trong lại đen tối vậy.】
【Nghe nói còn là học bá nữa, mấy tên biến thái IQ cao mới càng đáng sợ.】
【A a a a, anh trai đè ngã tên biến thái kia là ai thế, đẹp trai quá trời.】
【Nói đi cũng phải nói lại, Tần Phong Trạch vì tên biến thái này mà gánh oan bấy lâu, cũng tội nghiệp.】
【Chết bao nhiêu con mèo rồi, ai biết trước kia có con nào chết dưới tay Tần Phong Trạch không?】
【Đầu óc mày có vấn đề à? Suốt ngày âm mưu âm mưu.】
Bình luận trên siêu thoại đủ loại, nhiều vô kể.
Tôi đọc hoa cả mắt.
Có không ít người lên tiếng bênh vực Tần Phong Trạch, nhưng tiếng nghi ngờ vẫn chưa dứt.
Tần Phong Trạch dường như chẳng để tâm:
“Ban đầu tôi làm cũng không phải để người khác hiểu cho mình.”
“Chỉ là cảm thấy… mấy con mèo đó rất đáng thương.”
“Đừng nói nữa.” Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta:
“Cậu mà cứ tiếp tục toát ra khí chất thế này, tôi thật sự… sắp yêu cậu mất rồi.”
Tần Phong Trạch đang uống nước, nghe xong câu đó lập tức bị sặc.
Sặc đến đỏ hết cả mặt.
Cậu ta nhìn tôi bất đắc dĩ:
“Giang Lam, cậu lúc nào cũng vậy sao?”
“Sao?”
“Thích nói linh tinh.”
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta:
“Tôi toàn nói thật đấy, hơn nữa tôi cũng không phải nói với ai, chỉ nói với cậu thôi.”
Tần Phong Trạch nhìn tôi, mấy giây sau dời mắt đi.
Tôi cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu không khí có hơi ngượng ngùng, nhưng lại mang theo chút gì đó mập mờ.
Giữa không trung, đạn mạc lướt qua:
【Hai người này mập mờ đến chẳng biết trời đất là gì nữa rồi.】
【Hai người ấy thôi ở bên nhau đi, bên nam nữ chính bên kia xem muốn tức chết.】
【Nữ chính thì được, chứ nam chính bên kia tôi chưa từng thấy ai thiếu sức hút như vậy.】
【Tác giả đổi nam chính được không, tôi thấy Tần Phong Trạch ổn hơn nhiều.】
【Thôi đi, người ta rõ ràng không hứng thú với nữ chính, không thấy ánh mắt dán hết lên nữ phụ sao?】
Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn sang.
Tần Phong Trạch đang nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rực.
Tôi hơi ngượng:
“Nhìn gì thế?”
“Nghĩ chuyện.”
“Hả?”
“Nghĩ về… bức thư tỏ tình cậu từng đưa tôi ấy, tôi tiện tay vứt đâu trong ký túc rồi… Chắc phải tìm lại…”
13
Giang Đào bị trường thông báo phê bình nghiêm trọng, còn bị ghi điểm trừ nặng (đại quá).
Nghe nói bên học viện Sinh học đã truyền ra tin hắn sẽ bảo lưu một năm.
Nhưng tôi không ngờ, trước khi rời đi, hắn vẫn không quên gây chuyện.
Hắn xách hành lý, tình cờ chạm mặt tôi và Tần Phong Trạch ở cổng trường.
Trên mặt hắn vẫn còn vết bầm tím do trận đòn hôm trước.
Hắn chỉ liếc nhìn Tần Phong Trạch một cái, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người tôi, sau đó nở nụ cười kỳ quái khó hiểu.
“Tối hôm đó tôi cứ thấy cô quen quen, giờ mới nhớ ra đã gặp cô ở đâu.”
“Giang Lam, cô từng đi khám tâm lý đúng không?”
Hắn chỉ thẳng vào tôi, cười với vẻ đáng ăn đòn:
“Mẹ nó, bản thân cô chính là thần kinh có vấn đề, còn bày đặt ra vẻ chính nghĩa phán xét tôi?”
Lúc ấy trời đã nhá nhem, người qua lại cổng trường rất đông.
Mọi người bắt đầu dừng lại, ngoái lại nhìn.
Ánh mắt họ rơi lên người tôi, phần nhiều là nghi hoặc và thiếu thiện cảm.
Tần Phong Trạch lập tức kéo tôi ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Đào.
Giang Đào cũng không nói thêm nữa, chỉ cười khẩy một tiếng, xách hành lý lên taxi bên cạnh.
Nhưng mấy lời hắn nói vẫn khiến tôi dao động.
“Cô ta bị tâm thần à? Nhìn không ra đấy.”
“Bị bệnh gì vậy?”
“Không biết, thôi cứ tránh xa cho an toàn.”
Tôi lấy lại tinh thần từ cơn hoảng loạn, cảm nhận Tần Phong Trạch nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi.
“Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, gượng cười.
“Bạn Tần, hắn nói tôi có bệnh tâm thần đấy, cậu không sợ tôi sao?”
Giờ phút này, tôi vẫn còn tâm trạng đùa với cậu ấy.
Tần Phong Trạch khẽ cười:
“Người ta còn nói tôi biến thái nữa cơ, mà cậu vẫn dám đưa thư tỏ tình cho tôi.”
Tôi vỗ tay:
“Ôi chao, đúng là trời sinh một cặp nhỉ!”
……
Nói là nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn không dễ chịu lắm.
Ăn xong bữa tối, tôi viện cớ mệt, về ký túc xá trước.
Không muốn đụng tới điện thoại.
Chắc giờ trên siêu thoại trường lại có người thêm mắm dặm muối tung tin lung tung rồi.
Tôi chui đầu vào chăn, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi thật.
Đến lúc tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Tôi không nghĩ mình lại ngủ lâu vậy, ngồi dậy có chút ngơ ngác.
Đúng lúc đó, mấy đứa bạn cùng phòng vừa về tới.
Nhìn thấy tôi, cười tươi:
“Giang Lam, làm gì đấy, mau xuống đây đi, bọn Đào mua dưa hấu rồi này!”
“Nhắn tin mày mãi không trả lời, nè, còn mua cả cánh gà nướng mày thích nhất nữa.”
Thái độ của họ thân thiện như mọi khi, chẳng có gì khác lạ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bò xuống giường.
Cuối cùng cũng có đủ dũng khí mở điện thoại, lướt qua siêu thoại trường.
Quả nhiên, có người đang bàn tán chuyện xảy ra ở cổng trường chiều nay.
Nhưng những bình luận bên dưới lại khiến tôi bất ngờ.
Ngón tay khẽ run khi lướt xuống đọc tiếp.
14
【Chị Giang Lam tốt bụng lắm nhé! Kỳ trước tôi suýt trượt môn, còn gần như trầm cảm, chính chị ấy ngày nào cũng nhắn tin động viên tôi @Mọi người đều nói Giang Nam tốt.】
【Tôi sinh viên năm cuối, lúc ôn thi cao học áp lực cực lớn, em Giang Lam gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho tôi suốt 2 tháng trời.】
【Buồn cười ghê, nói người ta bị tâm thần á? Cái tên biến thái ngược mèo Giang Đào đó mà cũng có người tin lời được à?】
Bên dưới bất ngờ xuất hiện rất nhiều ID quen thuộc, toàn là những người tôi từng an ủi trên mạng.
【Tháng trước thất tình muốn tự tử, là chị Giang Lam nghe điện thoại tôi lúc 3 giờ sáng đấy [ảnh chụp màn hình].】
【Chị ấy còn kiên nhẫn an ủi cả đứa học sinh khóa dưới chưa từng quen biết như tôi [ảnh trò chuyện.jpg].】
Khóe mắt tôi đột nhiên cay cay.
Thì ra những tin nhắn an ủi giữa đêm, những câu nói nhẹ nhàng vô tình gửi đi… bọn họ đều ghi nhớ trong lòng.
Màn hình điện thoại bỗng bật lên tin nhắn từ Lê Giai:
【A Lam! Tớ thay cậu mắng cái tên biến thái kia rồi!】
Ngay sau đó là một loạt thông báo dồn dập kéo đến.
Tôi run run mở vòng bạn bè ra xem, phát hiện Lê Giai đăng một bài:
【@Mọi người đều nói Giang Nam tốt là bạn tốt nhất của tôi, đám biến thái ngược mèo không xứng nhắc đến cô ấy [ảnh chụp màn hình]】
Ảnh chụp là đoạn chat giữa tôi và cô ấy trong suốt 3 năm qua.
Bình luận mới nhất chính là của Tần Phong Trạch:
【Ừm, cô ấy rất tốt.】