Gọi điện cho bạn luật sư hỏi thăm, ba căn nhà tôi mua trả thẳng tiền mặt, đứng tên người khác, có thể đòi lại không?
Cô ấy hỏi tôi có hợp đồng tặng cho không, dù chỉ là thỏa thuận miệng.
Tôi nói có một căn tôi từng nói là hiếu kính bố mẹ, để họ dưỡng già, còn lại thì không.
Luật sư bảo, căn đó có thể khó đòi lại hoàn toàn.
Tôi hỏi, đổi tên chủ sở hữu có được không.
Cô ấy nói: Quyền sở hữu, lấy lại được là chắc chắn.
Tôi kể hết chuyện trong nhà, thuê cô ấy làm luật sư đại diện, tôi muốn đòi lại cả ba căn.
Cúp máy, trong lòng tôi trống rỗng, như thể tim bị khoét mất một khối.
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi vừa học vừa làm, đến khi tốt nghiệp đại học ở lại Thượng Hải, làm ngày làm đêm, ăn uống tằn tiện, mới mua được ba căn nhà đó.
Đó là tất cả tiền tiết kiệm của tôi.
Kế hoạch ban đầu của tôi là:
Một căn để bố mẹ an hưởng tuổi già.
Một căn tôi về quê sẽ ở.
Một căn cho thuê kiếm thêm thu nhập, để sau này có thể nghỉ hưu sớm.
Nhưng bố mẹ tôi, chiếm một căn chưa đủ, thậm chí căn tôi cho họ cũng dâng cho Trần Khải, tôi còn chẳng nổi giận.
Vậy mà họ tham cả ba căn.
Đuổi tôi ra khỏi nhà.
Chỉ vì tôi thất nghiệp.
Tôi lấy điện thoại, nhìn dãy số 0 sau con số 1 và số 3 trong tài khoản ngân hàng của mình.
Càng khóc càng bật cười.
Có gì ghê gớm đâu? Tôi vẫn còn tiền.
Cả đời này tôi nằm không mà tiêu cũng không hết nổi.
Rửa mặt, tôi ra ngoài ăn bữa ngon lành, về khách sạn ngủ một giấc.
Hôm sau, từ sáng sớm tôi đã đến phòng bán bất động sản khu biệt thự Kim Lăng Loan.
Đây là khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố.
Chọn luôn một căn, nội thất cao cấp, hơn bảy triệu, quẹt thẻ lấy nhà.
Tôi xách túi dọn vào nhà mới, còn thuê thêm người giúp việc, mỗi ngày nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh.
Cứ thế yên ổn trôi qua nửa tháng.
Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi, vừa bắt máy đã nghe tiếng bà gào lên giận dữ:
“Trần Hương, mày điên rồi phải không? Dám kiện cả nhà!”
Tôi bật cười khẽ.
“Bà Lưu, bà là ai thế? Tôi kiện là kiện Trần Khải, chiếm đoạt ba căn nhà tôi mua, đó đều là tôi bỏ tiền mặt ra mua.”
“Trần Hương, mày giỏi rồi đấy, cãi nhau vài câu mà cũng đòi đưa nhau ra tòa, được lắm, tao cũng kiện mày cái đồ con bất hiếu!”
“Mày tưởng mấy câu cắt đứt quan hệ là cắt được chắc? Anh mày nói rồi, luật pháp bây giờ đâu có cái kiểu cắt đứt quan hệ cha mẹ với con cái. Chỉ cần mày chưa chết, mày vẫn phải nuôi dưỡng bọn tao.”
“Ừ, thế bà cứ kiện đi, tòa phán bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.”
“Tôi nghe nói chỉ cần trả vài trăm một tháng là đủ nghĩa vụ đấy, tôi đâu phải không trả nổi.”
“À mà nghe nói còn có thể cung cấp hiện vật thay tiền, đến lúc đó tôi mua cho bà năm trăm ngàn tiền băng vệ sinh, pháp luật cũng công nhận đấy, bà đi kiện đi!”
Mẹ tôi bị tôi chọc cho tức điên, gào lên chửi bới trong điện thoại.
“Mày con đĩ, mày cứ chờ đấy, anh mày về mà thấy giấy luật sư gửi tới thì nó đánh chết mày!”
“Tôi đang đợi Trần Khải đấy, bảo nó đến đi, tôi chờ sẵn rồi.”
Cúp máy xong, hàng xóm bên cạnh bưng đĩa trái cây qua, là một cô gái lớn hơn tôi một chút, nhìn cũng khá quen mắt.
“Chào cô, tôi là hàng xóm bên cạnh, tôi tên Cố Oánh.”
Tôi chợt nhớ ra, cô ấy là MC đài truyền hình thành phố tôi.
“Chào chị, tôi là Trần Hương, mời vào nhà.”
Cô ấy xua tay: “Không cần đâu, tôi chỉ qua chào hỏi chút thôi, bọn tôi có buổi họp lớp tổ chức ở nhà tôi, lát nữa sợ ồn ào ảnh hưởng cô, mong thông cảm.”
Tôi cười: “Không sao đâu.”
Cô ấy nhìn tôi cười nói:
“À mà cô cũng tầm tuổi bọn tôi nhỉ, hay qua chơi luôn đi.”
“Tôi cứ tưởng nhà bên là người lớn tuổi ở cơ.”
Tôi định từ chối, nhưng cô ấy nhiệt tình, kéo tôi đi luôn.
Nhà có người giúp việc rồi, tôi cũng chẳng lo gì, bảo để tôi thay giày, cô ấy bảo không sao, cứ thế mang dép đi luôn.
Vào đến nơi, trong nhà đã có không ít người.
Cô ấy giới thiệu tôi là hàng xóm, mọi người đều trưởng thành nên rất nhanh bắt chuyện, cùng nhau nướng đồ ăn.
Tôi không ngờ, Cố Oánh lại là bạn học của chị dâu tôi.
Chị ta cùng Trần Khải tới, vừa vào đã thấy tôi, lập tức nhào tới hỏi:
“Trần Hương, sao cô mò được tới đây?”
Tôi mỉm cười nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của chị ta.
Cố Oánh không biết quan hệ của chúng tôi, còn định kéo chị dâu tôi lại giới thiệu.
Nhưng miệng chị ta nhanh hơn, nhìn mọi người cười nói:
“Đây chính là đứa em chồng tôi hay than thở với các cậu đấy, ba mươi mấy tuổi còn chưa lấy chồng, thất nghiệp rồi còn về ăn bám bố mẹ!”
“Thật ngại quá, không ngờ nó lại lén lút theo dõi tới tận đây.”
Nhưng mọi người đều biết rõ, tôi là do chính Cố Oánh mời sang, là hàng xóm.
Đã là hàng xóm, tức là tôi cũng ở khu biệt thự này.
Hiển nhiên điều đó hoàn toàn không giống với những gì Lý Kiều vừa nói về tôi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau đầy ngờ vực.
Cố Oánh nhìn tôi, hỏi:
“Hai người quen nhau à?”
Tôi cười đáp:
“Đúng là trùng hợp quá, đây là anh trai và chị dâu tôi, không ngờ lại là bạn học của chị.”
Cố Oánh là chủ nhà, cười xòa nói:
“Đúng là trùng hợp thật.”
“Lý Kiều, Trần Hương không phải đi theo hai người đâu, cô ấy là hàng xóm của tôi. Thấy tuổi tác cũng xêm xêm nên tôi mời qua chơi nướng BBQ cùng thôi.”
Trần Khải và Lý Kiều đều không thể tin nổi.
“Cái gì? Cô ấy là hàng xóm cô? Sao có thể chứ?”
Cố Oánh nhất thời cũng không biết đáp sao, nhìn tôi, Lý Kiều cũng nhìn tôi, hất cằm hỏi:
“Trần Hương, chẳng phải cô thất nghiệp sao? Một mình thuê nhà lại thuê được cả biệt thự?”
“Không thuê, tôi mua rồi.”
Nghe vậy, Lý Kiều phá lên cười:
“Sao có thể chứ? Cô chẳng phải mua ba căn nhà đã vét sạch tiền rồi à? Lại còn bị công ty sa thải, cô lấy đâu ra tiền mà mua nữa?”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Còn mua biệt thự? Tôi nghĩ chắc cô bị đuổi khỏi nhà nên hoang tưởng rồi.”
Tôi bình thản nói:
“Tôi làm việc vất vả hơn mười năm, mua ba căn nhà, các người cũng biết tôi vét sạch vốn liếng, cho nên các người mới dám mặt dày chiếm luôn ba căn, nghe tôi nghỉ việc về quê liền vội vàng đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Không sao cả, tôi đã thuê luật sư rồi, ba căn nhà đó tôi sẽ đòi lại hết.”
“Cho nên làm phiền cô Lý và anh Trần, sớm tìm nhà khác đi, đừng đến lúc tòa án phán phải dọn đi lại không biết ở đâu.”
Nói xong, những người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
Có người còn trực tiếp hỏi Lý Kiều:
“Lý Kiều, chẳng phải cô nói ba căn nhà đó là bố mẹ chồng mua cho các người sao? Ngày nào cũng than thở em chồng cô vừa lười vừa xấu, sắp bốn mươi mà chưa lấy chồng, lại còn thất nghiệp về ăn bám, thật chẳng biết xấu hổ.”
“Giờ thế nào đây…”
Tôi cười khẽ:
“Thì ra phía sau lưng cô lại nói dối, bịa đặt như vậy.”
“Không sao.”
“Vừa rồi bà Lưu gọi điện cho tôi, nói đã nhận được thư của luật sư rồi.”
“Chút nữa về các người sẽ thấy.”
Họp lớp người ta, chúng tôi lại ở đây cãi nhau ầm ĩ trong nhà họ cũng không phải phép, tôi chẳng muốn dây dưa thêm.
Tôi nhìn Cố Oánh cười nói:
“Cô Cố, xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi về trước, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ. Khi nào rảnh qua nhà tôi chơi.”