Dư luận tiếp tục bùng lên tới tận ngày hôm sau.
Có vài tài khoản đăng bài phản bác lại lời đồn. Tôi xem thử, hóa ra là mấy đồng nghiệp cũ.
Họ đều đang giúp tôi làm rõ:
Nói tôi làm việc vô cùng chăm chỉ, ở Thượng Hải đi thuê nhà còn không dám thuê căn nào quá 1.000 tệ, lương tháng đều dành dụm gửi về quê mua nhà báo hiếu cha mẹ. Theo họ biết, tôi mua ba căn nhà, đều đứng tên cha mẹ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Cái gọi là “đòi nhà”, thực chất là lấy lại đồ mình mua mà thôi.
Nhưng vài câu nói thật ấy lại bị nhấn chìm giữa cả đống bình luận hàng vạn.
Tôi dành cả buổi sáng để tổng hợp lại tất cả sao kê chuyển khoản suốt những năm qua.
Tôi dùng tài khoản của Dương Thanh để livestream.
Dân mạng đổ xô vào phòng livestream.
Tôi đem hết tất cả chứng từ từ thời đại học đi làm thêm, đến sau này chuyển khoản mua nhà… đều công khai trong buổi livestream.
Dân mạng còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi nói trong livestream:
“Tôi nghỉ việc, có đùa với ba rằng mình thất nghiệp, muốn về nhà ăn bám. Bố mẹ tôi hoảng hốt, hôm đó liền đem ba căn nhà tôi mua sang tên cho anh trai tôi. Lúc tôi về nhà, ba căn nhà đó tôi không có nổi một căn phòng để ở.”
“Hôm đó tôi bị đuổi ra ngoài.”
“Mọi người có thể nghe đoạn ghi âm.”
Có người hoài nghi tính chân thực của ghi âm, hỏi sao lại có sẵn ghi âm dễ thế, giống như đã chuẩn bị từ trước.
Tôi trả lời:
“Vì hôm đó tôi gọi cho ba tôi bảo ra đón, ông không đến, tôi đội mưa về nhà, đứng ngoài cửa tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện.”
Chị dâu tôi than phiền vì chuyển tên nhà quá gấp, hại chị ta bị mưa ướt hết người.
Mẹ tôi nói, cũng là nghĩ cho họ thôi, nếu không tôi thất nghiệp về, ba căn nhà đó họ liệu có chịu trả lại không?
Chị dâu còn nói tôi nên tự đi thuê nhà, cô ta không quen sống chung với em chồng.
Đúng rồi, trong ba căn đó có một căn chung cư. Tôi nói nếu nhà họ không có chỗ cho tôi, tôi về ở căn chung cư, nhưng chung cư ấy lại để cho em trai của chị dâu ở.
Dựa vào cái gì?
Chỉ vì tôi là con gái sao?
Tôi vất vả kiếm tiền hơn mười năm, tại sao phải vô cớ dâng cho người khác?
Nếu là người nhà, là người thân, tôi sẵn sàng cho.
Nhưng đã chẳng còn coi là người thân, tôi đương nhiên phải lấy lại.
Nhân đây tôi cũng muốn nói, nếu có cô gái nào rơi vào hoàn cảnh giống tôi, xin hãy biết bảo vệ ví tiền của mình.
Tình thân mà từ nhỏ đã không có, lớn lên cũng chẳng thể mua lại bằng tiền.
Đừng ngu ngốc như tôi, cứ nghĩ bỏ tiền ra mãi sẽ đổi được tình thân, đổi được yêu thương.
Cái nhận lại chỉ là thất vọng mà thôi.
Có người hỏi, biệt thự là thế nào?
Tôi cười, vốn định giấu chuyện tài sản, nhưng thôi, giờ nói cũng chẳng sao nữa.
“Ông trời thương tôi, vận may tốt, mua vé số trúng giải.”
“Tôi nghỉ việc về quê, thực ra là muốn mang số tiền ấy về, cùng họ sống những ngày an nhàn sung túc. Nhưng họ lại coi tôi là kẻ thất nghiệp vô dụng.”
Nói xong, bình luận ngập tràn:
“Ối trời ơi!”
“Đã quá đã quá.”
“Đúng là báo ứng.”
Tôi vừa trả lời xong, thì trong group WeChat gia đình lại có người lên tiếng chỉ trích tôi.
“Con Hương, thế này thì quá đáng thật đấy, trúng số rồi liền tính toán đuổi bố mẹ ra ngoài? Con gái mà tâm cơ thế này thì không được đâu.”
Người nói là dì cả của tôi.
Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:
“Có phải mày cố ý không muốn anh mày sống yên ổn đúng không?”
Tôi hơi khó hiểu:
“Thế nào mới gọi là để anh ta sống yên ổn? Cả đời này tôi phải làm cái bình máu di động cho anh ta chắc?”
“Nhiêu đó năm rồi, tôi còn làm chưa đủ à? Còn phải làm sao nữa mới gọi là yên ổn?”
Giọng tôi lạnh lùng gay gắt, mẹ tôi hơi co rúm lại.
“Nếu bà xót nó như vậy, bà đi bán máu đi, bà bán máu nuôi cậu con trai bảo bối của bà, đừng có dây dưa gì tới tôi nữa. Tôi nhìn bà với anh ta chỉ thấy ghê tởm.”
“Trần Hương, tụi tao sinh mày, nuôi mày, làm gì có lỗi với mày?”
“Sinh tôi? Sinh tôi ra để hầu hạ Trần Khải, tôi sinh ra chỉ để làm người hầu cho Trần Khải chắc? Nuôi tôi? Quần áo Trần Khải mặc cũ quăng cho tôi, tốt nghiệp cấp 3 xong tôi đã tự đi làm kiếm tiền học đại học rồi, chuyện đó tụi bây không nhớ nữa à? Ngày đó tôi mặc đồ cũ của Trần Khải bị bạn cười nhạo, khóc lóc về nhà tìm mẹ, bà cũng chẳng nhớ nữa à?”
“Tôi đều nhớ rõ.”
“Khi tôi có tiền, điều đầu tiên tôi nghĩ là về quê để cả nhà cùng sống sung túc.”
“Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nói mình thất nghiệp, điều tụi bây nghĩ tới lại là làm sao để đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Tụi bây còn mặt mũi nói sinh tôi, nuôi tôi?”
“Nói Trần Khải mau sang tên đi, không thì tôi khiến nó mất việc ngay. Cả Lý Kiều nữa, tôi sẽ không tha cho đứa nào!”
Tôi thuê mấy gã xăm trổ, mỗi ngày theo sát Trần Khải đi làm, về nhà, chỉ đợi tôi hạ lệnh là khiến anh ta bị đuổi việc ngay.
Nửa tháng sau, Trần Khải không chịu nổi nữa, bị sếp gọi lên nói chuyện, cuối cùng phải chủ động gọi tôi ra sang tên.
Tôi chẳng thèm ra mặt, cho luật sư thay tôi giải quyết.
Tôi đứng ngoài cửa nhìn mẹ tôi, hỏi:
“Mẹ, chuyện này là sao vậy?”
Đến khi hoàn tất thủ tục, tôi mới biết:
Căn nhà gần trường học là để cho bố mẹ chị dâu ở, căn chung cư thì cho em trai chị dâu ở.
Bố mẹ ruột tôi, thậm chí còn chẳng bằng được cha mẹ vợ.
Cũng đúng thôi, con dâu là báu vật của con trai bà ta.
Còn tôi là gì?
Chỉ là con hầu mà thôi.
Tôi chẳng khách khí, cho người dọn thẳng bọn họ ra ngoài.
Sau khi em trai vợ và bố mẹ vợ Trần Khải bị tôi đuổi ra khỏi nhà, Lý Kiều và Trần Khải cãi nhau một trận long trời lở đất, còn đòi ly hôn.
Nói ra cũng buồn cười, mấy anh xăm trổ tôi thuê hỏi tôi có bán lại mấy căn nhà cũ không, họ muốn mua một căn.
Họ cũng đã xem qua căn nhà mà bố mẹ tôi đang ở, vị trí thuận tiện gần bệnh viện và tàu điện ngầm.
Tôi bán cho họ với giá rẻ hơn thị trường một chút.
Sau khi sang tên xong, họ lập tức dẫn người tới mời bố mẹ tôi cùng Trần Khải, Lý Kiều dọn đi.
Bốn người thành vô gia cư, lại muốn mò đến tìm tôi nương nhờ.
Để tránh gây khó dễ cho bên quản lý khu nhà, tôi tiếp tục thuê mấy anh xăm trổ canh trước cổng, không cho họ vào.
Mấy ngày liền không gặp được tôi, họ đành quay về quê.
Chị dâu tôi đòi ly hôn, Trần Khải trong lúc tức giận đã lỡ tay giết chết Lý Kiều, bị cảnh sát bắt đi.
Ba mẹ tôi khóc lóc, quỳ lạy nhà họ Lý xin tha thứ, nhưng nhà họ không đồng ý, cuối cùng Trần Khải bị kết án tử hình.
Hai ông bà vừa nghe tin đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Những chuyện sau đó, tôi không còn quan tâm nữa.
Có lẽ sau này họ sẽ kiện tôi đòi tiền dưỡng già, tôi cũng sẽ theo phán quyết tòa án, cho họ năm trăm tệ mỗi tháng.
Nhưng mất đi đứa con trai yêu quý, họ liệu còn sống được tới ngày đó hay không, ai biết được?
Còn tôi, cùng Dương Thanh bắt đầu hành trình sống du mục khắp thế giới.
【Hết】